Thẩm Thanh Thu ôm chặt lấy chén, nhìn cằm Tiêu Mộ Vũ mím thành độ cong lạnh lùng, không nhịn được bật cười.
Chỉ là cô ấy quay đầu nhìn phía sau, biểu cảm lại trở nên ngưng trệ, lúc
này chất lỏng dính đặc mà người đàn ông kia hóa thành đã nhanh chóng lan dọc theo nhà cửa đuổi theo, không chỉ có gã, còn cả thứ được chắp ghép
từ cơ thể cháy đen cũng đuổi theo.
"Mộ Vũ, em yên tâm." Thẩm Thanh Thu vừa nhắc nhở xong, thi thể cháy đen bật lên giống như quả bóng, lần này đập đập lên cơ thể hai người.
Tiêu Mộ Vũ nhảy lên, đạp lên mái hiên nhà Kiền bà bà, nhanh chóng nhảy tới
căn nhà dãy ba. Sau đó cũng không dừng lại, khi thi thể cháy đen nện
xuống mặt đất, liền ôm Thẩm Thanh Thu nhảy vút lên cao, giơ chân nặng nề đá lên quả bóng thịt khuyết thiếu kia.
Một chiếc đầu trên cơ thể ấy cạch một tiếng, bị một cước của Tiêu Mộ Vũ đá bay, lăn về phía xa trên đất.
Hai mắt Tiêu Mộ Vũ đằng đằng sát khí, cảnh giác quan sát nhất cử nhất động xung quanh, ôm chặt lấy Thẩm Thanh Thu trong lòng.
Tiêu Mộ Vũ sau khi hóa xác sống rất có cá tính, cũng rất cáu kỉnh, không
giống một Tiêu Mộ Vũ chú ý tới mọi phương diện trước đó, lúc này trong
mắt Tiêu Mộ Vũ, bảo vệ Thẩm Thanh Thu không bị những thứ xung quanh làm
bị thương, là nhiệm vụ duy nhất.
Cho nên Thẩm Thanh Thu không thể không đảm đương vai trò của Tiêu Mộ Vũ
trước đó, cô ấy được Tiêu Mộ Vũ bảo vệ rất an tâm, ánh mắt nhanh chóng
quét qua hiện trường. Lúc này vai trò đối địch ngoại trừ thây ma, khó
chơi nhất chính là thi thể cháy khét kì quái, còn cả người đàn ông xúc
tua.
Ngoài ra, bốn người
trong số mười một người phe đối lập vốn đã bị phế đột nhiên bị thi thể
cháy khét quăng ra, giúp bảo vệ Kiền bà bà, ngoài ra có ba người xuất
toàn lực cùng thây ma cướp chén của những tổ đội khác.
Mà bên kia, Trần Khải Kiệt đội Đèn báo động tìm kiếm chiếc chén bị vỡ, chỉ cần tìm được, bọn họ có thể khóa chặt mục tiêu Cố nhân không nên trở về còn lại, mà Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn đang chạy về bên này.
Thế là nhóm bốn người tổ đội người đàn ông đeo kính ra sức bảo vệ chén, chỉ có Lăng Tiếu Uyển Cần và cả Cố Diệp đang đọ sức với bốn người kia, cục
diện có thể nói là rất gay go.
Số lượng thây ma quá đông, thẻ đạo cụ của đôi bên cũng bị tiêu hao gần
hết, nếu không thể khống chế thây ma, đợi tới khi thẻ đạo cụ và sức lực
của tất cả mọi người bị cạn kiệt, sẽ không ai có thể sống sót.
Con ngươi Thẩm Thanh Thu trầm lại, nhanh chóng sắp xếp thông tin trong đầu, quay đầu nhỏ tiếng nói với Tiêu Mộ Vũ đang bế mình: "Hiện tại chúng ta
bắt buộc phải giải quyết đám thây ma này, nếu không sẽ không cầm cự
được. Muốn thoát khỏi nguy hiểm trước mắt, hoặc là làm giống tối qua,
giải quyết thi thể cháy đen để Kiền bà bà ra lệnh cho thây ma rời đi,
hoặc chính là rời khỏi thôn Vô Hối, cũng chính là chúng ta phải hoàn
thành nhiệm vụ vượt ải."
Ý tứ của Thẩm Thanh Thu rất rõ ràng, hoặc là tìm ra sáu cố nhân không nên trở về trong phen hỗn loạn, hoặc là giải quyết Kiền bà bà.
Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, nhưng vẫn đang lắng nghe Thẩm Thanh Thu, con
ngươi tràn ra ánh sáng lạnh lẽo sâu thẳm, thoáng chuyển động.
Trước mặt Tiêu Mộ Vũ, thi thể cháy đen bị cô đá rụng một chiếc đầu vô cùng
phẫn nộ, tám chiếc chân nó nhanh chóng bò trên mặt đất, tốc độ cực nhanh hệt như con nhện nhào về phía Tiêu Mộ Vũ.
Cánh tay cháy đen lóe lên ánh dầu nhanh chóng thò ra từ quả bóng thịt lộn xộn, cong thành móng vuốt hung hăng cào tới.
Cũng vào lúc này người đàn ông xúc tua đã đuổi tới nơi, năm xúc tua trong
chất lỏng màu đen nhanh chóng phóng ra, xoay tròn giống gông xiềng quấn
về phía Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu.
Lúc này trước có thi thể cháy đen sau đó xúc tua, hai bên ra tay vừa nhanh vừa độc, chớp mắt đã chặn cứng đường của Tiêu Mộ Vũ.
"Đội trưởng Tiêu!" Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn vô cùng căng thẳng, nhưng Tiêu Mộ
Vũ không chút sợ sệt, cô đứng trên nóc nhà, đột nhiên quay người nhỏ
tiếng gầm lên với chất lỏng dính nhớp kia.
Trong đôi mắt đỏ ửng của Tiêu Mộ Vũ lộ ra ánh sáng hung ác, ý định giết chóc
trên người bùng phát, vẻ dữ tợn này rất khó để người bình thường không
sợ hãi, người đàn ông xúc tua cũng không cách nào thoát được, vì nỗi sợ
này, có thể thấy tốc độ của gã chậm đi một nhịp. Mà một tay Tiêu Mộ Vũ
dùng lực hất Thẩm Thanh Thu lên lưng, đồng thời cả cơ thể phóng đi như
mũi tên bắn khỏi cung tên.
Cho dù lúc này Tiêu Mộ Vũ vẫn giữ tính tình của xác sống, nhưng vẫn phối
hợp không có kẽ hở với Thẩm Thanh Thu. Thẩm Thanh Thu nhanh chóng giơ
chân ngoắc lấy eo Tiêu Mộ vũ, tay phải vòng qua cổ Tiêu Mộ Vũ để giải
phóng hai tay cho Tiêu Mộ Vũ, đồng thời khi Tiêu Mộ Vũ va vào người đàn
ông xúc tua nhảy tới, Thẩm Thanh Thu lấy dao găm ráng sức đâm một nhát
phía sau.
Sau khi được
giải phóng, hai tay Tiêu Mộ Vũ vặn lấy năm xúc tua kia, mà dao găm của
Thẩm Thanh Thu cũng chém đứt móng vuốt suýt chút nữa đã cào được hai
người của thi thể cháy đen, hai người lại lần nữa hạ xuống phía trước
căn nhà dãy thứ ba.
Chất
lỏng dính đen kia vốn vừa bò được lên nóc nhà tầng ba, nhưng sau khi hạ
xuống hai tay Tiêu Mộ Vũ đột nhiên dùng lực, năm xúc tua lập tức bị kéo
biến dạng, căng tới nỗi gần như muốn đứt ra. Sức mạnh đáng sợ này lại
mạnh mẽ lôi chất lỏng dính nhớp kia từ trên nóc nhà xuống, gạch ngói xà
nhà cũng rơi xuống theo.
Còn chưa đợi người đàn ông xúc tua hoàn hồn, Tiêu Mộ Vũ đã mạnh mẽ kéo đứt
toàn bộ năm xúc tua, đồng thời hai tay cuộn lại kéo gã lại gần, cho dù
lúc này gã đã biến thành thứ dính nhớp kia, Tiêu Mộ Vũ vẫn lôi gã tới
trước mặt, sau đó giơ chân đạp lên người gã, kéo đứt toàn bộ xúc tua.
"A!" Hành động này không chỉ tác động tới xúc tua mà còn là bản thể của gã, người đàn ông xúc tua co rúm lại, đau đớn hét lên.
Tiêu Mộ Vũ nặng nề quăng xúc tua đi, quật ngã một đám thây ma đang quây tới, căn bản không cho người đàn ông cơ hội, đã nhảy lên không trung nặng nề giẫm xuống, có thể thấy một cước này rất đủ lực, cho dù người đàn ông
xúc tua có hóa thành chất lỏng cũng bắt đầu sợ hãi, nhanh chóng trốn
sang một bên.
Vừa hay lúc này Trần Khải Kiệt ra ngoài căn nhà bên trái dãy thứ ba, chạm mặt với
người đàn ông xúc tua, tuy có công dụng của Đèn báo động, người đàn ông
xúc tua không thể không nhường đường, nhưng sự xuất hiện đột ngột của gã cũng khiến Trần Khải Kiệt giật thót.
Lúc này trong tay Trần Khải Kiệt đã cầm chảo đã làm nóng, vô thức đập lên
chất lỏng dính đen kia, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu chỉ nghe thấy xèo
một tiếng, vị trí chất lỏng dính nhớp và chảo tiếp xúc bốc lên một làn
khói trắng.
Con ngươi xám nhạt của Thẩm Thanh Thu sáng lên, khóe môi cong lên nụ cười lạnh, "Hắn ta sợ lửa."
Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, rồi quay người đá bay toàn
bộ thây ma bên cạnh, ôm lấy Thẩm Thanh Thu vào lòng, sức lực của Tiêu Mộ Vũ rất lớn, ôm bằng một tay cũng không tốn sức, tay trái kéo áo Thẩm
Thanh Thu kiểm tra vết thương toàn thân cho cô ấy, chỉ sợ động tác ban
nãy quá mạnh khiến Thẩm Thanh Thu bị xóc.
Thẩm Thanh Thu ôm lấy cổ Tiêu Mộ Vũ, Tiêu Mộ Vũ thế này vừa đáng yêu lại đủ
cảm giác an toàn, khiến Thẩm Thanh Thu bắt đầu càn rỡ, "Em đừng căng
thẳng, em lợi hại lắm, bảo vệ chị rất chu toàn."
Động tác của Tiêu Mộ Vũ khựng lại, con ngươi màu đỏ tránh đi không nhìn Thẩm Thanh Thu, chỉ hừ khẽ một tiếng ra mũi.
Sau đó Thẩm Thanh Thu hô lên với Trần Khải Kiệt: "Trần Khải Kiệt, lấy bó đuốc của anh ra đây."
Trên người Trần Khải Kiệt có thẻ đạo cụ Bó đuốc cấp B, nghe thấy tiếng hô
của Thẩm Thanh Thu, anh vội chạy sang bên này, sau khi kích hoạt bó đuốc liền ném tới.
Bó đuốc vô cùng chói mắt trong màn đêm, Tiêu Mộ Vũ đưa tay nhận lấy, ôm Thẩm Thanh Thu nhảy lên, trên không trung, Tiêu Mộ Vũ đạp lên thi thể cháy đen bám riết không tha, lại mượn lực đuổi theo người đàn ông xúc tua, mạnh mẽ
nhét bó đuốc trong tay vào trong chất lỏng dính nhớp của người đàn ông
xúc tua.
Chất lỏng dính
nhớp kia điên cuồng ngọ nguậy, nhưng Tiêu Mộ Vũ đặt Thẩm Thanh Thu sang
một bên, nắm lấy thứ nhão nhoét kia, không có ý định buông tha, căn bản
gã không thể thoát được. Bó đuốc vừa tới gần, ngọn lửa hừng hực bốc lên, chớp mắt đã lan ra toàn thân, âm thanh kêu gào đau đớn của người đàn
ông truyền đi vô cùng rõ ràng trong phen hỗn loạn ồn ào, rạch nát màn
đêm.
Người đàn ông xúc tua không chịu nổi hóa lại hình người, đầu tóc quần áo gã đã bị đốt cháy, lập tức ra sức lăn lộn trên đất.
"Anh Lạc!" Một người đàn ông trẻ tuổi nhìn mới ngoài đôi mươi trong tổ đội
xúc tua mượn sự che chắn của thây ma đã xông vào nhà của người đàn ông
đeo kính dãy thứ nhất, sau khi cướp được hai chiếc chén liền liều mạng
chạy tới.
Nhìn thấy người đàn ông lăn lộn trên đất liền biến sắc, không quan tâm tới điều gì
khác, nhanh chóng cởi áo trên người dập lửa cho gã.
Sao Tiêu Mộ Vũ có thể tiếp tục cho họ cơ hội, cô lấy kiếm đồng, tay phải
dùng lực lia đi, giữa đường kiếm đánh bay hai thây ma bay thẳng tới vị
trí của hai người.
Người
đàn ông đang dập lửa cho đội trưởng mình đã nghe thấy tiếng rạch rõ, cậu ta vô thức muốn trốn, nhưng vẫn kéo lấy người đàn ông xúc tua, muốn dẫn gã trốn cùng, nhưng lực kiếm của Tiêu Mộ Vũ nặng nghìn cân, lúc này đã
xuyên qua cơ thể người đàn ông trẻ tuổi, đồng thời ghim trên đùi người
đàn ông xúc tua.
Lửa trên người người đàn ông xúc tua đã được dập tắt, gã nhìn người đàn ông theo mình từ phó bản thứ hai tới phó bản thứ tám, con ngươi lập tức đỏ ửng,
"Tiểu Mục!"
Người đàn ông trẻ tuổi đưa tay chỉ vào chiếc chén ôm trong lòng, chỉ mơ hồ nói ra mấy chữ, "Anh... chén... chén..." Rồi gục trên người đàn ông xúc tua tắt
thở.
Người đàn ông xúc
tua đưa tay muốn kéo người đàn ông trẻ tuổi dậy, nhưng thanh kiếm vẫn
đang ghim trong xương đùi gã, vừa động liền đau tới xé gan xé phổi, gã
gào lên giống như tan vỡ, "A, tao phải giết chúng mày, tao phải giết
chúng mày!"
Tiêu Mộ Vũ
nghe xong, biểu cảm cũng không dậy sóng, Thẩm Thanh Thu càng không muốn
để tâm tới người đàn ông này, nếu không phải gã, phó bản lần này cũng
không khó khăn như vậy.
Thây ma cháy đen bám riết không buông, nhìn thấy người chơi liền đuổi theo,
Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu chém đứt tay cùng đầu của nó đương nhiên
trở thành đối tượng căm hận nhất.
Lúc này thấy không có cách nào tiêu diệt Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, thi
thể cháy đen lại điên cuồng ngọ nguậy, trên cơ thể cuộn tròn của nó thò
ra mười mấy cánh tay, trong quá trình hoạt động lại kéo một thây ma bắt
đầu nhét vào trong.
Nó
như quả bóng tuyết càng lăn càng to, khi xuyên tới dãy nhà thứ ba, đâm
vào một căn, dân thôn bên trong chính là trưởng thôn. Gia đình trưởng
thôn bị dọa tới hồn bay phách lạc, thây ma thò một tay ra nắm lấy trưởng thôn kéo thành hai mảnh trước mặt nhóm Tiêu Mộ Vũ.
Trong lúc máu tươi tung tóe phun ra, nó vừa ngược đãi dân thôn chạy loạn khắp nơi tới chết, vừa nuốt trọn thây ma xung quanh. Thi thể cháy đen à mù
máu thịt mục rữa trộn lẫn vào nhau, âm thanh xương cốt đứt gãy tái tạo
lại khiến người ta tê dại da đầu. Đợi tới khi nó nhét thây ma xung quanh vào người, nó đã cao bằng một tầng nhà, nhóm Tiêu Mộ Vũ đứng trước thứ
này, thực sự không đáng nhắc tới.
Mà ở dãy thứ tư, Lăng Tiếu Uyển Cần và cả mấy người Tả Điềm Điềm liên thủ, đã ném bốn người chặn trước nhà Kiền bà bà tới dãy thứ ba, sau đó xông
vào nhà Kiền bà bà.
Lăng
Tiếu không nói lời nào, tiến lên giữ lấy Kiền bà bà. Ban nãy Lăng Tiếu
mới biết Tiểu Võ, thành viên trong tổ đội mình bị nhóm người kia cướp
chén đánh bị thương, sau đó bị thây ma xé xác. Tối nay mọi người giết
chóc đến đỏ mắt, cho dù Kiền bà bà là người điều khiển phó bản này, họ
cũng đã không muốn kiêng dè.
Lăng Tiếu rút dao hung hăng đè Kiền bà bà xuống đất, dao trong tay đè sát
lên cổ bà ta, nhanh chóng rạch ra một vết máu, cô ta nghiến răng nói:
"Bảo đám thây ma rời đi, nhanh!"
Kiền bà bà vẫn không cảm xúc, bà ta vẫn đội mũ trùm đầu, chỉ lộ ra nửa mặt,
trên mặt đầy vết nhăn, nhưng da dẻ lại trắng không thể diễn ra, nhìn rất kì quái. Nghe thấy lời Lăng Tiếu, khóe môi bà ta nhếch lên, lộ ra nụ
cười điên cuồng.
Lăng
Tiếu thở ra một hơi, kéo mũ trùm đầu của Kiền bà bà xuống, Tả Điềm Điềm
và Tô Cẩn vừa nhìn liền hít một hơi, Kiền bà bà này có vẻ ngoài giống
hệt Lưu a bà!
"Đội trưởng Tiêu, đội phó, Kiền bà bà đã bị bắt, bà ta... bà ta và Lưu a bà rất
giống... rất giống nhau." Nhưng những lời tiếp theo Tả Điềm Điềm không
nói nổi nữa, vì lúc này khi cô nàng ngẩng đầu đã nhìn thấy quả bóng tròn khổng lồ trên đỉnh đầu lộ ra một phần buồn nôn kinh dị, trên thứ đó la
liệt mặt người, có mặt nhìn rõ có mặt không, có mặt bị nấu khét, có mặt
còn hoàn chỉnh.
Cho dù trải qua bao nhiêu phó bản, Tả Điềm Điềm cũng chưa từng thấy cài đặt nào ghê tởm như vậy, lập tức nôn khan tại chỗ.
Giây tiếp theo, khuôn mặt bên trên đồng loạt mở mắt, cười loạn, tiếng cười của đứa bé gái giống như chuông bạc.
Kiền bà bà cũng há miệng cười, bà ta ngẩng đầu nhìn tác phẩm đắc ý của mình, "Mày biết bên trong có thể chứa bao nhiêu người không? Hơn ba trăm tám
mươi người, bên trong ít nhất có hơn ba trăm khuôn mặt, tiếc là chúng
mày không thể thưởng thức từng cái. Chúng chuyển tới đây nhiều năm như
thế, những đứa bé gái bị đánh chết, dìm chết, vứt bỏ, bỏ đói tới chết,
có tới hơn ba trăm tám mươi đứa, còn nhiều hơn số lượng người sinh lão
bệnh tử của thôn Vô Hối. Chúng đều đáng chết, chúng mày không tới, đương nhiên tao sẽ chầm chậm xử lí chúng, nhưng chúng mày không có mắt bước
vào đây, còn phá vỡ sự tĩnh lặng của bọn tao, thì đừng trách bọn tao."
"Tại sao lại gọi là không nên trở về, tại sao đám trẻ không thể trở về? Ông
trời cho chúng sinh mệnh, nhưng bị đám người táng tận lương tâm kia đoạt đi, vậy thì nên trở về lấy lại. Sau đó để đám người kia chầm chậm trải
nghiệm cảm giác bị uy hiếp, cảm giác bị tước đoạt sinh mệnh."
Kiền bà bà nói ra những lời này giống như kẻ điên, đồng thời Đèn báo động
của Trần Khải Kiệt đã mất tác dụng, anh lập tức bị đám thây ma bao vây.
"Mộ Vũ?" Thẩm Thanh Thu có chút sốt ruột, ra sức kéo Tiêu Mộ Vũ, thậm chí
véo lên thịt mềm trên cánh tay Tiêu Mộ Vũ, Tiêu Mộ Vũ lườm cô ấy một
cái, có chút tủi thân, lại có chút bất mãn nhíu mày lại.
Vừa vặn quả bóng tròn khổng lồ lăn tới, Tiêu Mộ Vũ cõng Thẩm Thanh Thu nhảy lên mấy lần, rút kiếm đang găm trên người đàn ông xúc tua, nhanh chóng
nhảy về phía Trần Khải Kiệt.
Mà quả bóng tròn này vừa vặn nghiền qua người đàn ông.
Khi Tiêu Mộ Vũ cõng Thẩm Thanh Thu nhảy khỏi cơ thể người đàn ông, Thẩm
Thanh Thu thuận tiên vơ lấy túi đựng chén, lạnh lùng nói: "Anh đúng là
ngây thơ, phó bản này vẫn luôn nói là cố nhân không nên trở về, nếu đồng đội của anh có thể quay về, có phải cũng là cố nhân không nên trở về
không? Các anh chỉ lo cướp chén, thế có nhìn xem chén của mình thế nào
không?"
Thẩm Thanh Thu
nói xong, người đàn ông xúc tua nhìn thấy hai chiếc chén bên người mình, đó là chén của họ, bảo quản ở chỗ Tiểu Mục, hai chiếc chén này đã có
một vết nứt.
"Tối qua
đồng đội của anh đã bị cố nhân không nên trở về thay thế rồi, anh không
biết sao?" Khi tầm nhìn bị cản trở, người đàn ông xúc tua nghe thấy một
câu như thế. Gã không thể tin nổi mở to mắt, nhìn về phía hai đồng đội
bị giẫm đạp trên đất gần đó.
Lúc này gã mới biết, những người kia không nghe theo sự sắp xếp của gã,
nhưng lại muốn đi bảo vệ Kiền bà bà, không phải vì họ có suy nghĩ của
bản thân, mà vì tối qua họ đã bị hai người đã chết thay thế, Khương Bân
và Từ Khải trong đội gã đã chết tối qua, trong tình huống không người
nào hay biết, đã bị người chết thay thế.
Cho nên cho dù nghe theo nhắc nhở của hệ thống tìm ra chén, họ cũng không
thể làm những người anh em đã chết hồi sinh, lựa chọn phương án 1 trong
phó bản này đã xác định không thể thành công.
Khi Tiêu Mộ Vũ xách được Trần Khải Kiệt suýt chút nữa bị thây ma xé xác,
Thẩm Thanh Thu nhìn người đàn ông đã bị quả bóng tròn nghiền nát nhét
vào trong, trong mắt có một tia tịch mịch cùng bất lực.
"Tất cả những thứ được cài đặt trong phó bản này chính là muốn tất cả mọi
người biết, người đã chết rồi, cho dù cố gắng thế nào cũng không thể
sống lại, cho dù có sống lại, chắc chắn sẽ phải trả cái giá tương ứng,
thậm chí là cái giá thê thảm hơn."