Tiêu
Mộ Vũ cảm thấy đầu óc lại bắt đầu không nghe theo điều khiển, Thẩm Thanh Thu gần như đang thì thầm bên tai cô nói ra những lời như có cần cô ấy
hay không, khiến nhiệt độ cơ thể của Tiêu Mộ Vũ lập tức tăng cao.
Tiêu Mộ Vũ hít một hơi cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, nhưng trên thực
tế, khi đối diện với Thẩm Thanh Thu, sự bình tĩnh của cô sớm đã bị đánh
bại. Phó bản này quá mức kích thích, lại có sự thực thấp thoáng luẩn
quẩn trong lòng kia, khiến Tiêu Mộ Vũ không cách nào bình tĩnh bảo vệ
Thẩm Thanh Thu, trước đó Thẩm Thanh Thu còn trêu cô đừng hối hận, cô
thật sự hối hận rồi.
Cho
dù chân tướng có ra sao, sự thật có thế nào, Tiêu Mộ Vũ chỉ biết cô
không cho phép bản thân lãng phí mỗi giây mỗi phút ở bên Thẩm Thanh Thu.
Đầu óc Tiêu Mộ Vũ hỗn loạn suy nghĩ, tới nỗi cô không kịp hồi đáp lại Thẩm
Thanh Thu, sau đó lại cảm nhận được Thẩm Thanh Thu buông mình ra.
Không đợi Tiêu Mộ Vũ kịp phản ứng, Thẩm Thanh Thu nhích người tiến về phía
trước, đẩy cô ấn lên tường, hơi thở gấp gáp âm thanh trầm khàn, "Chị đã
cho em hai cơ hội rồi, nếu em không biết nắm bắt, chị sẽ không cho nữa,
tới lúc đó em không được nói chị bắt nạt em."
Tiêu Mộ Vũ ngẩng mắt nhìn Thẩm Thanh Thu, con ngươi chầm chậm sâu lại, dường như không hề cảm thấy hoảng hốt vì động tác giam cầm của Thẩm Thanh
Thu, thậm chí còn nở nụ cười trên mặt. Trái tim nóng bỏng của Tiêu Mộ Vũ chầm chậm cuộn trào, nỉ non: "Ban nãy còn hỏi em có muốn chị không, bây giờ lại nói không cho nữa, sao lại có thể thay đổi nhanh vậy chứ?"
Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, nhưng lần này Tiêu Mộ Vũ rất quyết đoán, dính sát
người tới, ngậm lấy cánh môi khẽ hé ra của Thẩm Thanh Thu, sau đó đưa
đầu lưỡi vào sâu, hôn lấy Thẩm Thanh Thu.
Cơ thể Thẩm Thanh Thu co chặt, sau đó nhiệt tình trào lên, cô ấy giữ lấy
tay trái của Tiêu Mộ Vũ, giơ lên cao rồi đè lên bên tai mình, nhiệt tình đáp lại.
Trong phòng chỉ có hai người và một nữ quỷ đã bịt tai không nghe, thế là tất cả âm
thanh đều đến từ Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ, tiếng động sột soạt,
tiếng nỉ non ám muội, khiến căn nhà để trống lâu ngày nhanh chóng bị hơi nóng lấp đầy.
Lúc này sự tồn tại của quần áo chỉ làm cản trở hơi nóng, rất nhanh sau đó hai đôi
chân trần trắng trẻo mảnh mai giẫm lên quần áo rơi xuống đất, đường cong xinh đẹp khác biệt nhưng đều thu hút ánh nhìn.
Thường ngày âm thanh của Tiêu Mộ Vũ như tiếng nước, trong vẻ trong trẻo toát
lên hơi lạnh, nhưng lúc này chút lạnh lẽo này triệt để hòa tan, trong
trẻo biến thành dinh dính nóng bỏng, "Về phòng."
Thế là hai người bước đi trên sàn nhà, một tiến một lùi, tiến vào phòng ngủ của Tiêu Mộ Vũ bằng những bước chân hỗn loạn, cửa nhà tắm bị mở ra,
tiếng nước rào rào chảy xuống, nhưng vẫn không che lấp được tiếng yêu
cuộn trào.
Lần này Tiêu
Mộ Vũ không rút lui, dùng lời của chính bản thân mà nói, nếu tiếp tục
dừng lại, Tiêu Mộ Vũ cũng hoài nghi bản thân yếu kém trên phương diện
sinh lí, mà trên thực tế, Thẩm Thanh Thu được đích thân nếm thử, nhìn
Tiêu Mộ Vũ lạnh lùng lại ngoài lạnh trong nóng, nhưng xác thực rất được.
Hai người trong phòng tắm đã không nhịn được làm một lần, vốn dĩ tưởng rằng lần đầu tiên có thể sẽ trúc trắc, nhưng tất cả tiến triển vô cùng thuận lợi, khi chuyển chiến trường lên giường, Thẩm Thanh Thu vẫn chưa phản
ứng lại.
Vốn dĩ chỉ muốn
khơi gợi Tiêu Mộ Vũ, nhưng lúc này cô ấy thật sự triệt để bị Tiêu Mộ Vũ
nắm trong lòng bàn tay, ngoại trừ thừa nhận, Thẩm Thanh Thu đã không còn quá nhiều suy nghĩ dư thừa.
Khi tầm nhìn mất đi tiêu cự, chút kiêu ngạo cuối cùng còn tồn tại của Thẩm
Thanh Thu cũng triệt để bị gạt bỏ. Sau đó tư duy càng ngày càng hỗn
loạn, cô ấy hoang mang cảm thấy đây không phải là lần đầu tiên giữa hai
người, dường như bản thân và Tiêu Mộ Vũ đã từng si mê quấn lấy nhau như
thế này rất nhiều lần.
Nơi nào yêu thích nhất, nơi nào thoải mái nhất, không cần Thẩm Thanh Thu
phải nói, Tiêu Mộ Vũ luôn có thể nắm bắt chuẩn xác, sau đó khiến Thẩm
Thanh Thu cảm giác bản thân triệt để bị nghiền vụn.
Ngoài phòng trời đã tối lại từ lâu, nhưng dường như Tiêu Mộ Vũ không biết mệt mỏi, ước gì có thể hòa tan Thẩm Thanh Thu vào trong cơ thể mình. Thẩm
Thanh Thu cảm thấy bản thân có chút không chống đỡ nổi, cuối cùng không
quan tâm tới chút kiêu ngạo của bản thân, lên tiếng xin tha.
"Mộ Vũ... đủ... đủ rồi."
Hai tay Thẩm Thanh Thu ôm lấy cổ Tiêu Mộ Vũ, nhìn vào mắt Tiêu Mộ Vũ, lúc
này trong con ngươi đen láy nổi lên màu đỏ, khát vọng và đau thương nóng bỏng bên trong đan xen lấy nhau khiến Tiêu Mộ Vũ giống như con thiêu
thân lao vào biển lửa, không chịu buông tha cho cô ấy.
Thẩm Thanh Thu đột nhiên cảm nhận được Tiêu Mộ Vũ lúc này đang buồn bã, nhận thức này khiến cô ấy tỉnh táo hơn một chút, "Mộ Vũ, em... sao... thế?"
Tiêu Mộ Vũ ngừng lại nhìn Thẩm Thanh Thu, trong mắt lan tràn sương mù không
thể khống chế. Cúi đầu đè lên trán Thẩm Thanh Thu, âm thanh có chút khàn khàn nghẹn ngào nói: "Em... em không biết, rõ ràng em rất vui, nhưng em lại cảm thấy trái tim mình vô cùng buồn bã, em xin lỗi, em không nên
vào lúc này..."
Rõ ràng
vào thời điểm này, loại cảm xúc kì quái kia rất không tôn trọng Thẩm
Thanh Thu, nhưng Tiêu Mộ Vũ lại không khống chế được.
Trong mắt Tiêu Mộ Vũ gần như sắp rơi nước mắt, đuôi mắt đỏ ửng, không rõ là
buồn hay vì kích thích ban nãy, nhưng dáng vẻ yếu ớt như thế, là dáng vẻ Thẩm Thanh Thu rất ít khi thể hiện cho người khác thấy. Thực ra trên
một mức độ nào đó, người này còn có thể nhẫn nhịn hơn bản thân.
Nhưng Thẩm Thanh Thu không trách Tiêu Mộ Vũ, thậm chí cô ấy có thể hiểu được
cảm giác buồn bã đột nhiên ập tới ấy, trong lòng cô ấy cũng nhức nhối.
Không phải là đau đớn, càng không phải là khó chịu, mà là giống như sau
khi xa cách lâu ngày, đột nhiên gặp được người bản thân tìm kiếm đã rất
lâu ở một ngã rẽ, vui vẻ khó lòng đè nén. Nhưng lại không nhịn được nóng vành mắt, cô ấy đã chờ đợi quá lâu rồi.
"Chị hiểu tâm trạng của em, em không cần nói, không sao đâu." Thẩm Thanh Thu ôm lấy Tiêu Mộ Vũ, vỗ nhẹ lên vai cô, hai người chầm chậm bình phục
khỏi kích thích còn sót lại.
Có Thẩm Thanh Thu ở bên cạnh, Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng hòa hoãn lại, Thẩm
Thanh Thu nói cô ấy hiểu tâm trạng của cô, Tiêu Mộ Vũ không biết là an
ủi hay Thẩm Thanh Thu biết thật.
Chút buồn bã ấy không phải nguyên nhân gì khác, mà là ban nãy khi Tiêu Mộ Vũ chìm vào trong suy nghĩ khác, loại cảm giác vô cùng ăn ý kia dần dần
hóa thành cảm giác quen thuộc không thể diễn tả, thêm một lần nữa Tiêu
Mộ Vũ cảm thấy đây không phải là lần đầu tiên bản thân có được Thẩm
Thanh Thu như vậy.
Sự
nhẫn nhịn của Thẩm Thanh Thu, giọng nói của Thẩm Thanh Thu, dáng vẻ ma
mị lại nhiệt tình, câu hồn đoạt phách khiến người ta gặp một lần sẽ
không cách nào quên được, những kí ức bị bụi bặm bao phủ lâu ngày dường
như lại quay về trong đầu Tiêu Mộ Vũ khi thêm một lần nữa cô thấy được
Thẩm Thanh Thu như vậy.
Hai người ôm nhau, khiến trái tim Tiêu Mộ Vũ yên tâm không thể diễn tả, cho dù những suy đoán kia có làm người ta hoảng loạn tới đâu, nhưng lúc này cô chân thực có được Thẩm Thanh Thu, ôm lấy Thẩm Thanh Thu ấm áp mê
người, đây đã là những ngày bình yên mà ông trời ban tặng.
Chỉ là sau khi dịu lại, Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu nhắm mắt ngáp ngủ,
tất cả những chuyện xảy ra giống như giấc mộng ban nãy lại lập tức trở
nên chân thực rõ ràng. Nghĩ tới ban nãy Thẩm Thanh Thu đã xin tha, lại
lập tức mặt đỏ tía tai, sau đó cảm giác có chút bất an.
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu mấy lần, mãi tới khi người đang nhắm mắt mở
mắt ra nhìn mình, mặt mày nở nụ cười tươi đẹp nói: "Sao thế?"
Tiêu Mộ Vũ chần chừ, cắn môi, lúc này mới đè lại cảm giác túng quẫn nói: "Ban nãy em có chút mất khống chế, chị vẫn ổn chứ?"
Tuy trong lòng Thẩm Thanh Thu có chút xấu hổ, nhưng so với Tiêu Mộ Vũ, chút xấu hổ ấy rõ ràng không quan trọng tới vậy, đại khái biết Tiêu Mộ Vũ
đang nghĩ gì, thế là nhích tới nhìn Tiêu Mộ Vũ, dáng vẻ nghiêm túc: "Em
biết lúc chúng ta làm chuyện kia, chị nghĩ gì không?"
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ trốn tránh, lại không thể không nhìn Thẩm Thanh Thu, mơ hồ nói: "Nghĩ gì?"
Thẩm Thanh Thu lật người, nằm thẳng trên giường, thở dài một hơi, mặt mày
thỏa mãn lại tiếc nuối nói: "Thích quá, nếu biết thoải mái như thế, ban
đầu chị đã mặc kệ tất cả, lần đầu tiên gặp em chị sẽ lừa em lên giường,
ngủ rồi tính tiếp."
Tiêu
Mộ Vũ bị những lời phóng khoáng thẳng thừng này của Thẩm Thanh Thu làm
chấn động, muốn nói gì đó nhưng bị sặc nước bọt của chính mình, không
ngừng sặc sụa.
Thẩm Thanh Thu tươi cười, nhanh chóng thông khí cho Tiêu Mộ Vũ, cười giống như hồ ly trộm được thịt, "Em còn ngại à."
Mặt mày Tiêu Mộ Vũ đỏ dữ dội, không thể diễn tả cảm giác trong lòng là buồn cười hay ảo não, mặt mày bất lực nói: "Thẩm Thanh Thu, chị là con gái
sao?"
Thẩm Thanh Thu ngạc nhiên nói: "Chị có phải con gái hay không, không phải em rõ lắm à?"
Cô ấy nhích tới trêu đùa Tiêu Mộ Vũ, Tiêu Mộ Vũ không nhịn được, vội vàng
nghiêng đầu đẩy ra, "Không được tới đây, cách xa em chút, mặt dày."
Thẩm Thanh Thu ôm lấy Tiêu Mộ Vũ không chịu rời đi, gác cằm lên xương quai
xanh của Tiêu Mộ Vũ, làm ra vẻ rất quan trọng nói: "Những lời chị nói
đều là lời thật lòng, chị hối hận lắm."
Vành tai Tiêu Mộ Vũ đỏ ửng, không nói gì thêm, tuy ngoài miệng không chịu
thừa nhận, nhưng ban nãy nhìn thấy dáng vẻ kia của Thẩm Thanh Thu, quả
thật cô cũng có chút hối hận, được rồi, là rất hối hận.
Sao Thẩm Thanh Thu có thể không nhìn ra bản tính nói ngang lại kiêu ngạo
của Tiêu Mộ Vũ, thế là lật người nhích tới, nhỏ tiếng nói: "Để sau này
em không hối hận như thế nữa, chúng ta..."
Ánh mắt nóng bỏng cùng ngữ điệu vô thức nhỏ lại, cùng động tác cơ thể, với
tâm tư nhạy bén của Tiêu Mộ Vũ liền nhanh chóng hiểu ra Thẩm Thanh Thu
có ý gì.
Cô không lên
tiếng, rũ mắt không nhìn Thẩm Thanh Thu, nhưng dáng vẻ xấu hổ này lại có chút dung túng, sao Thẩm Thanh Thu có thể không biết Tiêu Mộ Vũ đã đồng ý. Tuy trước giờ quyến rũ Tiêu Mộ Vũ không mềm tay, nhưng không đại
diện cho việc cô ấy không muốn Tiêu Mộ Vũ, thế là Thẩm Thanh Thu có được sự đồng ý, hai mắt liền sáng tới dọa người.
Nhịp tim vừa bình phục của Tiêu Mộ Vũ lại càng ngày càng đập nhanh, ánh mắt
không nhịn được liếc sang Thẩm Thanh Thu một cái, nhưng Thẩm Thanh Thu
chỉ nhìn cô, không hề động đậy.
Thế là Tiêu Mộ Vũ có chút không khống chế được, di chuyển ánh mắt sang, lẩm nhẩm: "Sao... sao chị chỉ nhìn như vậy?"
Vừa nói xong Tiêu Mộ Vũ liền có chút hối hận, nhưng Thẩm Thanh Thu trước
giờ thích trêu đùa Tiêu Mộ Vũ lại không bắt lấy điểm yếu của cô, trong
đôi mắt kia chứa đựng toàn sự dịu dàng.
Đợi tới khi tất cả dừng lại, đã là hơn 8 giờ tối. Tiêu Mộ Vũ nghiêng người
nhìn Thẩm Thanh Thu đã ngủ say, ánh mắt dịu dàng, cúi đầu hôn lên trán
Thẩm Thanh Thu, sau đó lặng lẽ vén chăn xuống giường.
Chân giẫm lên mặt đất giống như giẫm lên bông, Tiêu Mộ Vũ mím môi, quay đầu
nhìn đầu sỏ tội ác đang ngủ say, muốn tìm quần áo nhưng mới nhớ ra quần
áo của hai người đang ở phòng khách.
Mặt mày có chút nóng, Tiêu Mộ Vũ nhẹ chân nhẹ tay mở tủ quần áo thay quần áo sạch, rồi mở cửa phòng.
"Đồng Lâm, bật đèn lên." Khi lên tiếng, Tiêu Mộ Vũ mới phát hiện cổ họng vừa
khàn vừa khô, bỗng có chút xấu hổ, nhưng đã không kịp nữa rồi, Đồng Lâm
đã bật đèn.
Chân Đồng Lâm vẫn không chạm đất, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ liền vội vàng đặt
xuống, ngoan ngoãn đứng đó. Tiêu Mộ Vũ có chút buồn cười, hắng giọng
nói: "Không sao, không có mặt cô ấy thì cô cứ thoải mái."
Đồng Lâm thở phào một hơi, lại bay lên, nhưng nó đánh giá trên dưới Tiêu Mộ
Vũ, cuối cùng mặt mày ngây thơ không vẩn đục nói: "Lần này hai người lâu ghê, hơn bốn tiếng đồng hồ rồi."
Tiêu Mộ Vũ: ...
Cô không muốn nói chuyện với nữ quỷ thiếu sự nhạy bén này, sau đó lặng lẽ đi vào trong bếp.
Chuyện hôm nay có chút nằm ngoài dự đoán của Tiêu Mộ Vũ, vừa về hai người cũng không nghỉ ngơi, ngược lại lại lao lực một phen, tới nỗi cuối cùng Thẩm Thanh Thu dỗ dành cô, dỗ tới khi bản thân ngủ mất.
Sau khi quay về chưa kịp ăn uống, sau một hồi vận động Tiêu Mộ Vũ đói tới
nỗi bụng dính vào lưng, thế là nghĩ có lẽ Thẩm Thanh Thu cũng đói, cho
nên định làm chút đồ ăn đơn giản.
Vì phải vào phó bản, nguyên liệu nấu ăn trong nhà không còn nhiều, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ làm chút đồ ăn đơn giản.
Đem hai củ khoai tây còn lại cắt thành sợi rồi mang đi xào, Tiêu Mộ Vũ bật bếp nướng, món bánh kếp phiên bản giản lược.
Lấy bột ngô và bột mì trộn lẫn rồi khuấy đều thành bột loãng, sau khi nhiệt độ bếp nướng thích hợp, liền múc một muôi bột, tản đều ra, đợi tới khi
hơi phồng lên liền lật mặt, rất nhanh sau đó một chiếc bánh kếp đã thành hình.
Trứng gà và thịt
hun khói trong nhà vừa hay có đất dụng võ, nhưng tiếc là không có rau
thơm và bánh rán mỏng, có lẽ không đủ giòn. Tiêu Mộ Vũ đại khái biết
khẩu vị của Thẩm Thanh Thu, thích ăn giòn một chút, cho nên cô nướng
bánh vàng giòn rồi mới cuộn thịt hun khói, khoai tây sợi và trứng gà.
Sau khi cắt thành hai miếng liền bày ra đĩa, nhìn cũng rất phong phú.
Mùi thơm từ nhà bếp thấp thoáng lan tỏa, vừa đặt muôi xuống, đã có người từ phía sau đi tới, là Thẩm Thanh Thu, sau khi tỉnh lại Thẩm Thanh Thu bay tới đây như con bướm, dừng bên cạnh Tiêu Mộ Vũ.
Cô ấy dựa vào Tiêu Mộ Vũ như người không xương, gác cằm lên vai Tiêu Mộ
Vũ, mắt vẫn đang nhắm, sống mũi cao động đậy, "Thơm quá, em đang nấu gì
ăn thế?"
Âm thanh ma mị
của Thẩm Thanh Thu lúc này toát lên vẻ khàn khàn lười biếng sau phen
kích thích, rõ ràng những lời nói ra không mang theo ý trêu đùa, nhưng
giống như có móc câu, câu lồng ngực Tiêu Mộ Vũ run rẩy.
Yết hầu Tiêu Mộ Vũ động đậy, sau đó ổn định giọng nói: "Trong nhà không có
nhiều nguyên liệu, chỉ làm bánh kếp đơn giản thôi, đói rồi đúng không,
ăn tạm nhé, ngày mai sẽ nấu đồ ăn ngon cho chị, được không?" Những lời
nói ra vô thức mang theo vẻ nuông chiều và dỗ dành, sao Thẩm Thanh Thu
có thể nói không được.
Thẩm Thanh Thu mở mắt nhìn bánh kếp trước mặt, tuy đơn giản nhưng thực sự
rất thơm, hơn nữa cô ấy thực sự rất đói, cảm giác rất thèm ăn.
"Hôm nay ăn ngon lắm, không hề tạm bợ chút nào, em vất vả rồi." Những lời
này cất lên rất dịu dàng lại chân thành, nếu không phải dáng vẻ Thẩm
Thanh Thu rất xấu xa, Tiêu Mộ Vũ sẽ tin là thật.
Đưa đĩa cho Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ thúc giục: "Ngậm miệng, mau ăn của chị đi."
"Hung dữ quá, trước đó còn rất dịu dàng với chị cơ mà."
Lại bắt đầu gây rối, Tiêu Mộ Vũ vừa tức và buồn cười.