Mấy người Trần Khải Kiệt nghe xong mặt mày hiếu kì, đều nhích tới quan sát.
Xác thực thẻ đạo cụ này có tên là "Nếu cảm thấy vui vẻ thì hãy vỗ tay", độ
hiếm dưới cấp A trên cấp B, chắc chắn có xác suất rơi trong phó bản liên quan tới hôn lễ, không hiếm gặp.
Đọc tới đây, Trần Khải Kiệt lại thở dài một hơi, quả nhiên là đội trưởng của bọn họ, cảm giác này vô cùng quen thuộc.
"Tôi cũng thực sự nể phục hệ thống này, liệu có phải nó chuẩn bị riêng cho
đội trưởng Tiêu một đống thẻ khiến chúng ta có nhận thức mới không?
Trước giờ tôi chưa từng nghĩ từ một cấp độ đơn giản như thế, nó có thể
cho ra nhiều kết quả khiến người ta dở khóc dở cười như vậy." Trần Khải
Kiệt không biết nói thế nào về hệ thống này.
Nhưng tấm thẻ rất rất có ý nghĩa, ở trên cột mô tả vật phẩm, bên trên có
viết: Nếu cảm thấy vui vẻ thì hãy vỗ tay, dung tục gọi là vỗ tay. Tấm
thẻ này là đạo cụ giải trí, người nắm giữ thẻ có thể gắn kết một người
cùng tham gia trò chơi vỗ tay vui vẻ, cho dù là người lạ, bạn tốt, hay
là tình nhân cũng có thể chơi, đương nhiên tình nhân chơi với nhau sẽ
càng vui vẻ.
Ấn đường
Tiêu Mộ Vũ càng đọc càng nhíu chặt, mãi tới khi đọc được tình nhân chơi
với nhau sẽ càng vui vẻ, vành tai vô thức đỏ lên, đồng thời không nhịn
được ngẩng mắt nhìn Thẩm Thanh Thu.
Chỉ là khi ánh mắt mới chạm vào ánh mắt có chút ngẩn ngơ của Thẩm Thanh
Thu, lại nhanh chóng giấu đầu lòi đuôi thu về, cố ý bình tĩnh đọc tiếp.
Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ như thế suýt chút nữa cười thành tiếng, mà
dòng chữ cuối cùng khiến niềm vui này tăng thêm gấp bội, lại mang theo
cảm giác trêu đùa và chọc cười.
Chỉ thấy bên dưới có viết, Tái bút: Đừng nghĩ bậy nghĩ bạ, trò chơi vỗ tay
này chỉ là vỗ tay rất bình thường, ai nghĩ xiêu nghĩ vẹo vui lòng tự
kiểm điểm bản thân. Sau khi gắn kết, chỉ cần người nắm giữ thẻ vỗ tay,
sẽ có xác suất nhất định hoán đổi vị trí với người được gắn kết, chú ý
khoảng cách giữa hai người không vượt quá 15 mét. Còn về tình nhân với
nhau càng vui hơn, là vì cùng với độ thân thiết và độ ăn ý giữa đôi bên
tăng cao, tỉ lệ hoán đổi thành công sẽ cao hơn, cụ thể sử dụng thế nào,
vui lòng tự nghiên cứu, cho nên kiến nghị đừng sáng nắng chiều mưa, gắn
kết một người là tốt nhất. Thời gian sử dụng: 15 phút. Thời gian làm
mới: 12 giờ đồng hồ. Dù sao vỗ tay phải tiết chế.
Tuy trước đó là hai người nghĩ sai, nhưng câu nói cuối cùng, cứ cảm giác có chút thô tục, cố ý dẫn dắt bọn họ vào con đường tà môn ngoại đạo.
Nhóm Tô Cẩn xấu hổ cúi đầu, nhìn một cái rồi lập tức tản đi, chỉ lưu lại Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu vô cùng câm nín.
Nhưng thực ra Thẩm Thanh Thu rất vui, có thể hoán đổi vị trí với Tiêu Mộ Vũ,
đây là chuyện Thẩm Thanh Thu cầu mà chẳng được. Dù sao sẽ có lúc có tình huống đột biến, có cái này cô ấy có thể thay Tiêu Mộ Vũ ngăn chặn
thương tích bất kì lúc nào.
Thế là Thẩm Thanh Thu khẽ cười nói: "Chúng ta quay về sẽ cẩn thận nghiên
cứu xem nên vỗ tay thế nào, khụ... là nghiên cứu 'Nếu cảm thấy vui vẻ
thì hãy vỗ tay', lúc quan trọng không những có thể bảo vệ em, còn có thể đánh úp."
Tuy Thẩm Thanh Thu cũng có chút xấu hổ, nhưng vẫn rất muốn trêu đùa Tiêu Mộ Vũ. Quả
nhiên Tiêu Mộ Vũ đỏ ửng mặt, liếc sang một cái, muốn nói còn ngại, đáng
yêu không thể diễn tả.
Nhưng vẻ đáng yêu này không duy trì được lâu, Tiêu Mộ Vũ nghiêm túc thu thẻ
lại, tay trái véo Thẩm Thanh Thu một cái không để lại dấu vết.
Thẩm Thanh Thu có chút tủi thân nhìn Tiêu Mộ Vũ, "Chị đâu nói gì sai, lẽ nào em không định gắn kết với chị sao?"
Tiêu Mộ Vũ lườm cô ấy một cái, "Thẻ không quy định bắt buộc phải gắn kết
người yêu, em cũng có thể gắn kết nhóm Tô Cẩn, Tiểu Tả." Nhưng mà nói
xong, nhìn thấy con ngươi màu xám dường như lấp lánh ánh sao vì vui vẻ
của Thẩm Thanh Thu, lập tức xụ mặt ngậm miệng. Cô đang nói gì vậy chứ,
đây chẳng phải đang quang minh chính đại thừa nhận Thẩm Thanh Thu là
người yêu của cô sao?
Tuy trước giờ Tiêu Mộ Vũ chưa từng cố tình che giấu trước mặt ba người Trần Khải Kiệt, nhưng cũng không đại diện cho việc cô có thể giống Thẩm
Thanh Thu, có thể mặt không biến sắc nói ra những lời như Thẩm Thanh Thu là người yêu của bản thân.
Thế là lúc này Tiêu Mộ Vũ không chỉ đỏ tai, má và cổ cũng đỏ ửng, cô nhanh
chóng thu thẻ về, thúc giục Thẩm Thanh Thu, "Chúng ta phải nhanh chóng
quay về, mau rút đi."
Nhìn Thẩm Thanh Thu như thể được nước lấn tới, nhưng trước giờ rất có chừng
mực, thấy trêu đùa đủ không thể bắt nạt Tiêu Mộ Vũ được nữa, thế là vội
đáp: "Được được, chị rút chị rút."
Thật ra Thẩm Thanh Thu rất muốn quay về sớm một chút, quay về chiếc ổ nhỏ
thuộc về hai người, tuy phó bản đã kết thúc, nhưng trong phó bản có rất
nhiều chuyện, Thẩm Thanh Thu muốn biết rốt cuộc là thế nào.
Thẩm Thanh Thu nhanh chóng rút một tấm, không chần chừ trực tiếp lật lên,
chỉ là sau khi lật lên nhìn một cái, sắc mặt cô ấy liền biến đổi, trực
tiếp thu lại, sau đó nhìn mấy người khó hiểu nhìn bản thân, mặt mày
không quan tâm nói: "Thẻ lần này rút được rất bình thường, chỉ là thẻ
cấp B, không có tác dụng gì cũng không hiếm, tôi tiếp tục rút một trong
hai tấm thẻ tổ đội đây."
Nhưng cách nói này rất vô dụng, không ai tin tưởng cách diễn đạt của Thẩm
Thanh Thu, chỉ có Tả Điềm Điềm thăm dò hỏi: "Thẻ gì thế? Đội phó cho
chúng em nhìn một cái đi mà."
Thẩm Thanh Thu nghe xong hít một hơi, sau đó miệng cười nhưng lòng không
cười nhìn Tả Điềm Điềm, cười vô cùng thân thiện thân thiết, "Cô xác định chứ Tiểu Tả, cô thật sự muốn xem chứ?"
Dáng vẻ này giống như miệng nam mô bụng bồ dao găm, Tả Điềm Điềm vội vàng
lắc đầu, "Không... không cần, vẫn nên xem xem lần này đội phó có thể rút được đồ tốt hay không, đội phó cố lên!"
Tô Cẩn nhìn dáng vẻ sợ sệt tới nỗi nói năng cũng ấp úng của Tả Điềm Điềm,
không nhịn được cười lên, chọc Tả Điềm Điềm trách móc nhìn cô nàng, bĩu
môi ra.
Tả Điềm Điềm nhỏ tiếng làu bàu, "Đừng nói chị không hiếu kì."
Tô Cẩn gật đầu, "Hiếu kì, nhưng chị sợ."
Hai người nhỏ tiếng lầm rầm, còn Tiêu Mộ Vũ lại không nói một lời, chỉ chăm chú nhìn Thẩm Thanh Thu, cũng không nhìn ra đang nghĩ gì qua ánh mắt,
điều này khiến Thẩm Thanh Thu có chút chột dạ lại có chút bất an.
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, "Ừm." Câu trả lời nhanh nhẹn dứt khoát, bình tĩnh không gợn sóng.
Đợi tới khi Thẩm Thanh Thu quay đầu, trong mắt Tiêu Mộ Vũ mới có ý cười.
Ban nãy biểu cảm khi nhìn thấy thẻ rút được của Thẩm Thanh Thu đều lọt hết
vào trong mắt Tiêu Mộ Vũ, tuy sắc mặt Thẩm Thanh Thu biến đổi trong giây lát, biểu cảm vô cùng kì quái, nhưng cảm xúc bên trong không ngưng trệ
cũng không kinh ngạc, ngược lại giống như không thể tin nổi, sau đó lại
đen mặt, nhìn có vẻ vừa phiền muộn vừa bối rối. Mà chỉ cần không phải
thẻ đạo cụ quái dị, Tiêu Mộ Vũ cũng không lo lắng.
Hơn nữa hành động kia của Thẩm Thanh Thu, rõ ràng là không muốn bị nhóm
Trần Khải Kiệt biết đó là thẻ gì, ngay cả cô cũng giấu, xem ra là nội
dung rất mất mặt. Nhưng nội dung thẻ là do hệ thống cài đặt, cho dù xấu
hổ tới đâu cũng không liên quan tới Thẩm Thanh Thu, trừ phi tấm thẻ này
thực sự có liên quan.
Tiêu Mộ Vũ nghĩ xong, Thẩm Thanh Thu bên kia đã rút xong lần hai, lần này
thứ rút được vẫn khiến Thẩm Thanh Thu đen mặt, cô ấy bức bối nhìn Tiêu
Mộ Vũ, "Có phải em và hệ thống phỉ nhổ chị không, sao thẻ rút được lại
cứ nhằm vào chị thế?"
Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, sau đó nhìn thẻ, lập tức cười lên, chỉ thấy bên trên tấm thẻ trong tay Thẩm Thanh Thu viết: Kẻ ăn tàn phá hại.
Độ hiếm: ?, mỗi phó bản đều có xác suất rơi.
Mô tả vật phẩm: Từ tên và độ hiếm có thể nhận ra, tấm thẻ này chính là đốt tiền. Một kẻ ăn tàn phá hại, tinh túy chính là ra sức tiêu tiền tới phá sản, mà có tiền chính là ông bố bên B. Mỗi lần sử dụng thẻ Kẻ ăn tàn
phá hại, tiêu hao 200000 tiền vàng, có thể cài đặt lại thời gian làm mới một tấm thẻ của thành viên trong đội. Tục ngữ có câu, có tiền có thể
sai khiến được ma quỷ, cho nên kẻ ăn tàn phá hại không có thời gian làm
mới. Tái bút: Vì để tránh gây rối trật tự, tiền vàng nhất định phải tới
từ phó bản.
Không thể
không nói, tuy đắt tới khó tin, nhưng nếu gặp phó bản có độ ỷ lại cao
vào thẻ đạo cụ, việc cài đặt này chính là thời khắc thay đổi vận mệnh,
đặc biệt là có một số thẻ tương đối trái lẽ thường, tuy Kẻ ăn tài phá
hại này đốt tiền, nhưng cũng không tệ.
"Cái này không thể trách em, hơn nữa em lại cảm thấy Kẻ ăn tàn phá hại này
giống với một người ăn tàn phá hại nào đó, ăn tàn phá hại cỡ nào cũng
được, em bằng lòng nuôi." Tiêu Mộ Vũ nhẹ bẫng nói, tuy cố ý không nhìn
Thẩm Thanh Thu, nhưng lập tức khiến bụng tức anh ách của Thẩm Thanh Thu
ngừng lại.
Tả Điềm Điềm
cảm thấy răng mình gãy rồi, Trần Khải Kiệt rút lần cuối cùng, tấm thẻ
rút được lần hai rất bình thường, là một chiếc la bàn cấp A.
La bàn không để chỉ đông tây nam bắc, hơn nữa sau khi kích hoạt có thể
liên tục chỉ về vị trí ban đầu, cũng coi như rất có tác dụng, nếu gặp
phải mê cung hay quỷ đả tường, có thể dùng để giải quyết.
Sau khi rút xong, Tiêu Mộ Vũ nhìn về phía Sĩ, chỉ sang màn hình lớn bên cạnh, "Màn hình này được cài đặt ở đây là có ý gì?"
Sĩ mỉm cười, nhìn tổ đội bên trên màn hình, dịu giọng nói: "Hi vọng và
hiện thực. Có nhiều tổ đội bước được tới cửa ải này như thế, là hi vọng, có tổ đội vượt ải là hi vọng, nhưng hơn 50 triệu người vượt ải, chỉ có
một vài người có thể tới được đây, hơn nữa lại có nhiều người thất bại
như thế, đây chính là hiện thực."
"Con người không thể không có hi vọng, nhưng cũng không thể không để ý tới
hiện thực. Chúc mừng các vị trở thành hi vọng, thời gian bắt đầu phó bản tiếp theo là 3 năm sau. Cùng một quy định, các vị cũng có thể vượt ải
trước thời hạn, nếu quyết định xong thì cầm cái này gọi tên tôi ba lần,
tôi sẽ đi đón các vị. Chúc cuộc sống của các vị vui vẻ, lần sau gặp."
Trong hai mắt Sĩ có ý cười, âm thanh ôn hòa, đưa cho Tiêu Mộ Vũ một bông hoa cát cánh được ướp khô, gật đầu với Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ cũng gật đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút kì quái, cô
luôn có cảm giác có gì đó bất thường, nhưng muốn nắm bắt cụ thể lại rất
mơ hồ.
Cảm giác kì quái
này kéo dài tới tận khi Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu quay về căn hộ thuê của hai người, Tiêu Mộ Vũ mới tạm thời gác lại.
Nữ quỷ Đồng Lâm trong nhà nhanh chóng ra đón hai người, đại khái làm quỷ
lâu rồi, Đồng Lâm di chuyển đều là bay. Hai người vừa mở cửa, nữ quỷ với một thân váy đỏ bay từ phòng khách tới cửa như u hồn, trên khuôn mặt
trắng bệch lộ ra ý cười, "Hai người về rồi."
Hai người giật nảy mình, sau khi hoàn hồn lại Thẩm Thanh Thu một lời khó
nói hết: "Cô đi đường tử tế đi, tôi còn tưởng mình ra khỏi phó bản còn
gặp quỷ đây này."
Nói
xong bên cạnh truyền tới một tiếng cười nhỏ, Thẩm Thanh Thu còn chưa nói gì, Đồng Lâm đã nghiêm túc nói: "Nhưng tôi chính là quỷ mà, xác thực là cô gặp quỷ rồi."
Thẩm Thanh Thu: ...
Tiêu Mộ Vũ khom lưng lấy ra hai đôi dép lê ở tủ trước cửa, ý cười trên mặt
không giảm, đặt dép trước mặt Thẩm Thanh Thu. Nhìn dáng vẻ bức bối của
Thẩm Thanh Thu, vẫn cảm thấy buồn cười, thế là mím môi, khóe miệng lại
run lên đôi cái.
Thẩm
Thanh Thu nhìn hành động ân cần của Tiêu Mộ Vũ, trong lòng thỏa mãn vô
cùng, nhưng mồm miệng vẫn oán thán: "Em còn cười được, còn không quản
sính lễ của em đi."
Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, hiểu ý, không nhanh không vội nói: "Chủ nào tớ nấy, sính lễ chị tặng không quản tốt lại còn trách em."
Thẩm Thanh Thu lườm Đồng Lâm, nhướng mày nói: "Được rồi, chúng tôi về rồi,
cô trông nhà cũng mệt rồi, đi nghỉ đi. Còn nữa, sửa lại thói quen của cô đi, đi lại chân phải chạm đất, nghe rõ chưa?"
Đồng Lâm nhìn chân mình, hoang mang gật đầu, dùng chân nhiều sẽ mệt. Nhưng
nỗi sợ của nó với Thẩm Thanh Thu thực sự như được khắc vào trong xương,
ban đầu bản thân bị ma quỷ nhập thân, nên mới dám động thổ trên đầu Thái Tuế, nhớ lại đêm đó, nó đã hối hận muốn chết, dọa chết quỷ rồi.
Đồng Lâm rất thức thời, sau khi biến thành thẻ liền chui vào ô tủ rượu, còn
tự động lật mặt, đảm bảo sẽ không nhìn thấy những chuyện không nên nhìn
gì đó, rồi yên tĩnh lại.
Mà Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ không hề cảm nhận được bản thân đang
khiêu khích cô ấy, tiến mấy bước về phía trước, ôm lấy eo Tiêu Mộ Vũ từ
sau lưng, gác cằm lên vai Tiêu Mộ Vũ, vui vẻ nói: "Em thừa nhận chị là
bạn đời của em, lại thừa nhận nó là sính lễ chị tặng em, cho nên Mộ Vũ,
em ngầm thừa nhận rồi, chúng ta tiến thêm một bước so với tình nhân rồi
đúng không?"
Tiêu Mộ Vũ
rũ mắt, che đi nụ cười bên trong, nhưng độ cong trên khóe môi lại làm lộ tâm trạng của cô, "Sợ là trên đời này chỉ có chị lấy quỷ làm sính lễ,
nhưng em từng nói, nếu chị thật sự làm như thế, đại khái sẽ phải độc
thân cả đời, vì trên đời này cũng không có người phụ nữ nào thích sính
lễ là nữ quỷ."
Thẩm Thanh Thu nhỏ tiếng cười lên, âm thanh vui tai lại ma mị, cô ấy ôm lấy Tiêu
Mộ Vũ lắc qua lắc lại, dùng âm mũi nỉ non: "Đổi lại nhé, chị lấy bản
thân làm sính lễ, em có thích không?"
Ý cười của Tiêu Mộ Vũ lập tức ngưng trệ, đôi môi mím chặt, ngay cả hô hấp cũng đè nén, rất lâu sau mới tìm được giọng nói của bản thân, "Cũng
không ai lấy bản thân làm sính lễ."
"Chị mặc kệ người khác thế nào, chị chỉ hỏi em, có cần chị không?"