"...chuyện như này chỉ có thể là kiệt tác của đồ ngu ngốc Lê Chấn thôi."
Người đàn ông trung niên vừa trở về từ cõi chết sợ tới nỗi mắt mở trừng
trừng, dùng cả hai tay hai chân mình bò xuống cầu thang nhưng lại bị đám tang thi phía dưới doạ cho lại phải lui lại, hai tay ông ta bụm chặt
miệng, mắt đầy sợ hãi quay lại trên lầu.
Cả người Phương Hoà dường như nằm trên mặt Lê Chấn, cậu chờ người đàn ông kia đã chạy mất dạng mới dám buông móng ra.
Phương Hoà nhảy xuống đất, mắt mèo hung hãn nhìn Lê Chấn, lông toàn thân cũng
dựng lên, giống như cảnh cáo Lê Chấn mà kêu meo meo.
Lê Chấn lúc bị Phương Hoà che hết mặt mũi cũng bình tĩnh lại. Hắn nhìn người đàn
ông kia chạy trốn mất dạng thì cơn thèm ăn cũng theo đó dần biến mất. Lê Chấn nhìn Phương Hoà đang đứng trên đất tức giận cảnh cáo mình thì ngồi xổm xuống, hắn làm một hành động khiến Phương Hoà bất ngờ - nhíu mày.
Tuy rằng cái nhíu mày này rất nhẹ nhưng ngay từ đầu ánh mặt cậu không hề
rời khỏi Lê Chấn nên Phương Hoà đã nhìn thấy, trong lòng dấy lên một
chút hy vọng. Có phải Lê Chấn định nói gì đó không? Hắn có thể nói được
không?
Nhưng đôi môi mỏng của Lê Chấn vẫn mín thật chặt như
trước, hắn chỉ đơn giản là vươn đôi tay lạnh như băng ra sờ sờ cổ mèo
của Phương Hoà, sờ từ cổ cho tới đuôi, cứ như vậy vuốt lông cho cậu,
trong hành động tràn ngập ý tứ an ủi.
Phương Hoà còn nghĩ Lê
Chấn sẽ nói gì đó, trong lòng cậu hơi thất vọng, nhưng tốt xấu gì hắn
cũng chịu bình tĩnh lại, Phương Hoà sau khi được Lê Chấn vuốt lông cho
thì cũng thả lỏng hơn.
Nhưng thời gian vui vẻ không kéo dài được bao lâu, từ phía cầu thang có một người phụ nữ chạy lên, tay cô ta đã
bị thương nặng, vai cũng bị xé rách, từ vết thương có máu đen không
ngừng chảy ra. Phương Hoà nhìn sắc mặt người phụ nữ này trắng bệch, đôi
mắt đỏ ngầu, khuôn miệng đỏ như máu của cô ta há to, trong đó hình như
lổn nhổn vụn thịt làm người ta sợ hãi.
Lúc nữ tang thi nhìn thấy Phương Hoà liền gào lên một tiễng, bản năng thèm khát máu thịt vật sống khiến cô ta nhào về phía Phương Hoà.
Phương Hoà nhìn người phụ
nữ đã biến thành tang thi này, cậu có chút không hiểu nổi chính mình.
Thế mà cậu lại thấy vui mừng vì cô ta là tang thi chứ không phải người.
Phương Hoà biết bản thân chỉ là một con mèo nhỏ, nếu bị tang thi ăn cũng không đủ để nhét kẽ răng. Nhưng cậu biết tang thi sẽ không bỏ qua bất kì vật
sống nào, bản năng của chúng chính là như vậy. Ham muốn ăn uống của
chúng không có giới hạn, bọn chúng sẽ luôn tấn công và ăn những vật sống chúng thấy được, chỉ khi vật sống đó bị chúng ăn đến mức chỉ còn lại
xương chúng mới dừng lại.
Hiện tại Phương Hoà nghĩ cậu chỉ có thể cố gắng né tránh mà thôi, dù sao cậu cũng không có khả năng đánh trả lại.
Ngay lúc Phương Hoà chuẩn bị né tránh thì Lê Chấn ngồi bên cạnh cậu bỗng
đứng lên, ánh mắt đen tuyền hung dữ nhìn nữ tang thi đang nhào lên kia,
sau đó, động tác của cô ta dần chậm lại, giống như bị một thứ sức mạnh
gì đó ngăn cản, sau đó cô ta bị sức mạnh kia đẩy ra ngoài rồi quật liên
tiếp vào tường.
Nữ tang thi gào thét những tiếng mơ hồ không rõ, một lần nữa xông lên, Lê Chấn vung tay giữa không trung, đầu của nữ
tang thi kia đột nhiên nổ tung, máu thịt vương vãi khắp nơi.
Phương Hoà trải qua nhiều năm mạt thế, cậu từ lâu đã không còn sợ máu nữa, cậu chỉ thấy bất ngờ vì chuỗi động tác liền mạch của Lê Chấn, hắn trong
chớp mắt giết một con tang thi, vẻ đẹp trai tà ác nháy mắt bùng nổ.
Vậy nên Phương Hoà cũng không nhìn thấy, lúc Lê Chấn tiêu diệt nữ tang thi
kìa thì có một luồng sức mạnh toả ra từ thi thể, nháy mắt bị lục lạc
trong cổ cậu hút vào không gian.
Phương Hoà mất một lúc mới có
thể lấy lại tinh thần, vuốt mèo xoa xoa mặt. Đúng là tang thi cao cấp có khác, mới tiến hoá mà đã mạnh cỡ này rồi, cậu không biết sức mạnh thức
tỉnh của Lê Chấn là gì nhưng nhìn màn đơn phương bán hành của hắn khi
nãy có thể thấy được lực công kích vô cùng mạnh, có thể thoải mái đánh
bại những tang thi bình thường, mà tốc độ lao ra khỏi phòng khi nãy vô
cùng nhanh.
Phương Hoà như nhớ tới gì đó, vuốt mèo lại đưa lên
vỗ đầu, hình như lúc nãy cậu đuổi theo Lê Chấn tốc độ cũng rất nhanh.
Phương hoà tập trung kiểm tra toàn thân, vẫn không thấy cảm giác sức
mạnh căng tràn như kiếp trước, không chờ cậu nghĩ ra lí do thì ở dưới
cầu thang có tiếng thét chói tai xen lẫn những tiếng chửi thề.
Phương Hoà theo thói quen mà chạy trốn lên vai của Lê Chấn, cậu phát hiện ra
nguồn cơn sức mạnh của mình không giống kiếp trước. Kiếp trước thì nguồn sức mạnh phân tán trên cả cơ thể nhưng bây giờ nó giống như lan toả từ
một vị trí trong đầu cậu.
Lúc này Phương Hoà không có thời gian
nghĩ những thứ này, cửa chỗ cầu thang xuất hiện bóng người. Trông thấy
Lê Chấn sắp nhào qua đó, một vuốt cậu túm lấy tóc của hắn, một vuốt khác lại kéo lỗ tai hắn. Một tiếng mèo kêu bén nhọn vang lên, Phương Hoà xù
lông, đuôi cũng quấn quanh cổ Lê Chấn, đề phòng hắn tấn công con người.
Lê Chấn vươn tay túm mấy chân mèo, hắn hơi cử động đầu, nhìn cậu một cái.
Phương Hoà nhìn đôi mắt đen tuyền của Lê Chấn từ từ chuyển đỏ. Cậu có cảm giác như Lê Chấn đang bị bản năng thèm khát máu thịt của tang thi chi phối.
Có hai người khác từ trên tầng lao xuống, đối diện với Lê Chấn, khi họ
nhìn thấy đôi mắt đen tuyền không có tròng trắng của hắn thì hoảng sợ
lùi lại.
Phương Hoà cảm giác được cái tay đang cầm móng vuốt của cậu khẽ giật, hiển nhiên là Lê Chấn đang cố gắng để khống chế bản năng
thèm ăn của tang thi, trong lòng cậu lại cảm thấy xót xa. Bỗng Phương
Hào nghĩ ra gì đó, cậu nhìn xung quanh một lượt, từ trên vai Lê Chấn
nhảy xuống, chạy xuống cầu thang bộ.
Phương Hoà cũng không biết
tại sao, nhưng cậu chắc chắn Lê Chấn sẽ đuổi theo mình, tốc độ bây giờ
của Phương Hoà rất nhanh, trong chớp mắt đã biết mất khỏi tầm mắt Lê
Chấn.
Lê Chấn bị hai người sống trốn ở cầu thang tầng trên thu
hút, mùi vị của sinh vật sống khiến hắn bị dụ dỗ, Lê Chấn hận không thể
nhào qua nuốt hai con người này vào bụng.
Thế nhưng hắn cảm nhận được một hơi ấm đột nhiên biến mất khỏi hắn, Lê Chấn nhìn vai trống
không của mình, không chút do dự bỏ qua sức hút của đồ ăn mà dùng tốc độ cực nhanh đuổi theo Phương Hoà xuống lầu.
Phương Hoà trốn ở cửa cầu thang tầng dưới thấy Lê Chấn thật sự đi xuống, hơn nữa khoé miệng
hắn cũng không có vết máu nào thì yên tâm, vội vàng tiếp tục chạy xuống
dưới.
Phương Hoà chạy xuống được một tầng thì có một con tang
thi lao ra trước mặt cậu khiến Phương Hoà luống cuống vung vuốt lên muốn đánh.
Thời điểm cậu vung vuốt lên, Phương Hoà còn tự nói với
mình, má, cái vuốt mèo nhỏ xíu thế này thì đánh được con tang thi nào
chứ.
Nhưng con tang thi kia thế mà thật sự không tấn công cậu
nữa, trên cơ thể xuất hiện một vết cào dài túa máu, cơ thể thối rữa từ
từ ngã xuống.
Phương Hoà nhìn cái vuốt mèo nhỏ xinh cùng với nệm thịt hình hoa mai của mình, cậu bị sức mạnh khủng khiếp từ móng vuốt
doạ sợ luôn, Phương Hoà khó tin sửng sốt một hồi, sau đó mới meo một
tiếng như đã hiểu rõ rồi, cậu chắc chắn là may mắn có được hai dị năng,
hơn nữa còn là dị năng hệ gió và dị năng tốc độ bổ trợ cho nhau.
Phương Hoà không vui sướng được bao lâu thì Lê Chấn đuổi kịp cậu, Phương Hoà
bị hắn xách gáy lên, mắt thấy Lê Chấn không bị bản năng của tang thi chi phối, cậu thật sự thấy rất vui mừng.
Nhìn phía trước vô số tang thi lao tới, Phương Hoà nghĩ xem làm cách nào để hai bọn họ có thể chạy thoát, cậu đang định cào một cái hố to trên mặt đất nhưng hành động của Lê Chấn làm cậu kinh ngạc.
Tay hắn khẽ nhấc lên, một con tang
thi xông tới gần nhất liền bị nổ đầu, một con rồi lại một con tang thi
cấp thấp bị Lê Chấn thành thạo giải quyết.
Kinh ngạc qua đi thì
Phương Hoà lại phát hiện ra điều kì lạ của những con tang thi bị Lê Chấn tiêu diệt, mỗi con tang thi đều toả ra một nguồn sức mạnh, sức mạnh ấy
bị vòng cổ hạt đào của cậu hút vào. Chuyện kì lạ vẫn chưa kết thúc, sau
đó Phương Hoà cảm nhận rõ ràng những luồng sức mạnh này sau khi chui vào không gian hạt đào thì được thanh lọc rồi chuyển hoá lên người Lê Chấn.
Chỉ có điều sau khi được không gian thanh lọc thì luồng sức mạnh ấy so với ban đầu lại ít ỏi vô cùng.
Nhưng nhìn thần sắc Lê Chấn từ từ bình ổn. Những sợi tơ máu màu đỏ trong mắt
cũng dần dần biến mất, Phương Hoà thấy vui mừng khôn xiết, có phải nếu
như tiêu diệt được nhiều tang thi rồi thanh lọc sức mạnh của chúng cho
Lê Chấn thì hắn có thể kiểm soát bản năng thèm khát máu của Lê Chấn
không?
Phương Hoà giống như tìm được đường sống trong chỗ chết,
toàn thân mèo đều hưng phấn không thôi. Nhìn bầy tang thi từ hành lang
xông ra, một lần nữa vung vuốt lên.
Thế nhưng cậu lại thấy hình
như những con tang thi kia bị một bức tường vô hình chặn lại, bị kẹt ở
ngã rẽ cầu thang không thoát ra được.
Phương Hoà dùng dị năng
thoát khỏi tay Lê Chấn nhảy xuống đất, tiến lại gần đàn tang thi, thế
nhưng tang thi giống như bị một nguồn sức mạnh đẩy ra, Phương Hoà bước
tới đâu là tang thi lui tới đó.
Phương Hoà vẫy đuôi nhìn con sen mặt vô cảm đứng phía sau mình, chuyện như này chỉ có thể là kiệt tác
của đồ ngu ngốc Lê Chấn thôi.
Tầm mắt Phương Hoà lại nhìn đám tang thi bị Lê Chấn không chế xung quanh, vèo một cái nhào qua.
Phương Hoà vừa chạy qua thì tang thi cũng bị Lê Chấn cưỡng bách mà lùi lại, tạo ra một khoảng cách với Phương Hoà.
Phương Hoà quay đầu, chân trước quơ quơ về phía Lê Chấn. Cậu bây giờ là một
con mèo có dị năng đó, vừa có sự nhanh nhẹn của họ nhà mèo lại còn có dị năng tốc độ và dị năng hệ gió giúp đỡ, chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh.
Phương Hoà tự tin cậu sẽ không thua đám tang thi này.
Một thi
một mèo đấu mắt một hồi, nhưng Lê Chấn không hiểu ý cậu, Phương Hoà chỉ
có thể bất đắc dĩ, lao vào mấy chỗ tang thi tụm năm tụm ba thôi.
Thời gian Lê Chấn có thể điều khiển tang thi cấp thấp có hạn, hắn thấy "thứ
ấm áp" của mình cứ nhằm đám tang thi mà nhảy vào khiến hắn híp mắt, mi
tâm nhíu lại, thân thể nhanh chóng vọt lên.
Lê Chấn và Phương
Hoà giết tang thi rất dễ dàng, Phương Hoà vui mừng phát hiện, mỗi khi có tang thi ngã xuống thì lại có một nguồn sức mạnh được hút vào không
gian hạt đầu, từ từ chuyển hoá lên người Lê Chấn. Phương Hoà nghĩ càng
thấy có động lực, tiếp tục vung vuốt mèo về phía tang thi.