"... dù có chuyện gì xảy ra cũng không được để con sen ngu ngốc nhà mình ăn thịt người."
Phương Hoà dụi dụi một hồi, Lê Chấn vẫn chỉ đơn giản là vuốt lông cậu, xoa xoa đầu cậu, hoàn toàn không có phản ứng của người bình thường.
Phương Hoà đau lòng muốn chết, sau này biết làm thế nào đây, cậu cảm thấy như
Lê Chấn đang ở ranh giới cuối cùng của việc thi hoá rồi, Phương Hoà
không biết, khi ra ngoài Lê Chấn có ăn thịt người hay không. Hiện tại
hắn không ăn cậu, có phải là hắn không bị bản năng ăn thịt uống máu của
tang thi chi phối không.
Phương Hoà đứng trên bả vai Lê Chấn nhìn quanh, quyết định vào bên trong kiến trúc hình hạt đào kia xem thử trước đã.
Cậu từ trên người Lê Chấn nhảy xuống, rồi lại nhìn hắn một lát sau đó cậu
chạy tới gần kiến trúc kia, Lê Chấn đúng như dự đoán của Phương Hòa, hắn vẫn luôn đi sau cậu tới gần hạt đào này.
Càng đến gần Phương
Hoà càng thấy toà kiến trúc giống hạt đào này hùng vĩ vô cùng, cậu ngẩng cao đầu cũng không nhìn đến đỉnh hạt đào được.
Nhìn hoa văn
trên hạt đào, Phương Hoà cũng không biết sao mình có thể đi vào bên
trong được, cậu chạy quanh toà kiến trúc một hồi, ở một góc của hạt đào
cậu phát hiện một chỗ khá giống cửa vào. Phương Hòa duỗi móng đẩy một
cái, cánh cửa từ từ mở ra.
Không gian bên trong vô cùng rộng rãi sáng sủa, còn mang theo mùi gỗ đào nhàn nhạt. Trong hạt đào có tất cả
ba tầng, mỗi tầng đều có những dây hạt đào vươn ra uốn lượn, tạo thành
những không gian không đồng nhất.
Ánh sáng từ trong lục lạc trên cổ bỗng chiếu ra ngoài, rọi sáng không gian trước mắt, những nhánh cây ở đây tuy rằng tạo ra những ngăn cách nhưng lại không có cảm giác bí
bách, ngược lại rất thoải mái, cấu tạo kì lạ như vậy làm cho những không gian được chia ra trong hạt đào vô cùng thoáng mát.
Phương Hoà
kinh ngạc một hồi, cậu thuận theo dây leo mà đi xuống phía dưới. Lê Chấn thấy vậy bèn theo sau cậu, một chút cũng không bị những nhánh cây xung
quanh cản trở.
Cả hai đi hết từng gian một, chỉ còn lại gian ở
nơi cao nhất, cành cây ở đây lại uốn lượn tạo thành ba chữ viết phức
tạp, có thể là không phức tạp đến vậy nhưng với một con mèo học thức
không nhiều như Phương Hoà thì đúng thật là cậu không biết ra làm sao.
Tất cả không gian trong hạt đào này đều đã đi hết nhưng Phương Hoà không
tìm thêm được manh mối gì. Thế nên công cuộc điều tra nguồn gốc nơi
hoang vu tiên cảnh này tạm gác lại.
Phương Hoà xoay đầu nhìn Lê
Chấn vẫn luôn đi theo mình, cậu đi qua dụi đầu vào chân hắn. Nói thật,
nếu nơi này có thức ăn nước uống, cậu và Lê Chấn không cần thiết trở lại làm gì. Sống ở đây cũng được.
Sau đó Phương Hoà cảm thấy không
gian này như đưa vào đầu mình một ít kiến thức, tuy không nhiều nhưng
cậu mơ hồ biết được thời gian cậu và Lê Chấn có thể ở đây có hạn chế.
Quả nhiên, một lát sau, cậu và Lê Chấn lại xuất hiện ở căn phòng trong
nhà.
Bên ngoài bây giờ đã sáng choang, Phương Hoà cả kinh lập
tức chạy đến cửa sổ nhìn xuống dưới đường, dựa vào mắt mèo dùng rất tốt, với độ cao hơn 20 tầng cậu vẫn có thể nhìn thấy khung cảnh bên dưới hỗn loạn vô cùng, nghe một chút còn nghe được những âm thanh la hét của con người.
Vuốt mèo Phương Hoà đặt trên mặt kính, mắt xanh ngưng
trọng nhìn mọi thứ xảy ra dưới đường, vào hừng đông ngày hôm đó, toàn
thế giới lâm vào tình trạng khủng khiếp, không có một dấu hiệu báo trước nào mà hơn 80% dân số thế giới đột nhiên biến thành xác sống ăn thịt
người và động vật, không một ai biết nguyên nhân thật sự là gì.
Sau mạt thế mấy năm, về chuyện bệnh dịch tang thi bùng phát lúc trước, con
người có suy đoán rằng: Có một nguồn phóng xạ không rõ đã phân tán vi
khuẩn có trong bệnh độc này ra khắp thế giới, thời gian phát tán là
khoảng hai tiếng đồng hồ. Sau đó, nhờ vào nguồn năng lượng nào đó từ vũ
trụ mà tạm thời virus có thể ổn định trong cơ thể người rồi thông qua
máu, chất bài tiết của con người mà lây lan nhanh chóng, giống như bệnh
dịch tang thi hiện tại.
Đáng tiếc là con người vẫn chưa biết
được loại bệnh độc đáng sợ này xuất phát từ đâu, giống như loài virus
này tự nhiên xuất hiện rồi khiến con người trên Trái đất bất lực mà chạy trốn.
Phương Hoà đứng trên bệ cửa sổ một lát, móng vuốt vì căng thẳng mà co lại. Cậu trọng sinh về trước mạt thế hai ngày, nhưng vì
nhiều chuyện bất ngờ xảy ra mà ưu thế biết trước thảm hoạ của cậu cũng
không còn. Phương Hoà quay người nhìn Lê Chấn vẫn luôn cách mình mấy
bước chân. Tâm lý cậu dần dần ổn định, cậu hạ quyết tâm sau này sẽ dắt
theo Lê Chấn, một thi một mèo lang bạt mạt thế sinh tồn.
Ngay
lúc một đôi mắt mèo trong veo và một đôi mắt đen tuyền đáng sợ đối diện
nhau thì tiếng chuông điện thoại của Lê Chấn bỗng vang lên, phá vỡ yên
lặng trong phòng.
Tai mèo rung rung, còn Lê Chấn thì vẫn như cũ
không động đậy một chút nào. Phương Hoà nghĩ một lát rồi chạy tới phía
tiếng chuông, điện thoại Lê Chấn được đặt trên bàn trà phát sáng, trên
màn hình hiển thị người gọi là chị gái Lê Nguyệt của hắn.
Phương Hoà nhìn Lê Chấn vừa theo mình đi tới, trong lòng vừa lo lắng vừa khổ
sở. Lê Nguyệt gọi cho Lê Chấn được thì chứng tỏ cô không bị biến thành
tang thi, nhưng một người phụ nữ yếu đuối, còn đang mang thai, giữa mạt
thế đầy rẫy nguy hiểm thế này không biết cô có thể tự vệ nổi không.
Vuốt mèo đặt trên điện thoại, nệm thịt do dự một hồi vẫn đặt xuống nhấn nhận cuộc gọi, tiếc là Phườn Hoà chỉ nghe được Lê Nguyệt nói một câu gì đó,
lúc sau lại im bặt.
Nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi kết thúc,
Phương Hoà vất vả bấm bấm nửa ngày mới gọi lại cho Lê Nguyệt được nhưng
không một ai nghe máy, Phương Hoà tức tới mức kêu meo meo. Nhưng cậu mơ
hồ nhớ ra. Sau khi mạt thế đến, các thiết bị liên lạc chỉ dùng được một
thời gian ngắn, sau đó thì hỏng toàn bộ không rõ nguyên nhân.
Phương Hoà nóng nảy, cậu đi quanh quanh cái điện thoại di động mấy vòng, không biết có phải do Lê Chấn cảm nhận được tâm tình nôn nóng của Phương Hoà
hay không, hắn vươn tay nhu nhu lông mao trên lông cậu. Phương Hoà đột
nhiên thấy mình nhất định phải làm gì đó, không cần biết chuyện gì có
thể xảy ra, cậu sẽ giúp Lê Chấn tìm Lê Nguyệt.
Phương Hoà từ
trên bàn trà nhảy xuống, ở trong phòng Lê Chấn bắt đầu dọn dẹp, nhưng mà đồ đạc của Lê Chấn rất nhiều, nhất là cái giá sách kia, cậu thầm nghĩ
nếu có thể đem tất cả những thứ này đi. Sau đó vừa tìm Lê Nguyệt vừa tìm vật tư như loot đồ thì tốt quá.
Sau đó chuyện kì lạ đã xảy ra,
Phương Hoà vốn đang đứng trên bàn làm việc đột nhiên như rơi vào khoảng
không rồi ngã xuống đất, Phương Hoà choáng váng, nhưng sau đó cậu cảm
ứng được bàn làm việc đang ở trong không gian của lục lạc hạt đào thì vô cùng hưng phấn, Phương Hoà chạy vọt tới giá sách, ngay lập tức nguyên
cả giá sách hoàn chỉnh xuất hiện trong không gian.
Phương Hoà
đem toàn bộ đồ đạc trong Phòng Lê Chấn vào không gian, trong toà kiến
trúc hình hạt đào chọn lấy một gian rồi dựa vào ý nghĩ sắp xếp lại như
hệt như phòng hắn.
Lúc dọn tới phòng thí nghiệm ở nhà kế bên
kia, Phương Hoà do dự ngồi xổm trước cửa phòng, nhìn đống dụng cụ máy
móc trong phòng một cách mâu thuẫn, những thứ này sợ rằng đều là bảo bối của Lê Chấn, nếu không hắn cũng không dành riêng một căn nhà rồi tỉ mỉ
sắp xếp như vậy. Nghĩ tới đây Phương Hoà đem toàn bộ phòng thí nghiệm
vào không gian.
Trong góc tường, Phương Hoà phát hiện ra một cái máy phát điện độc lập chạy bằng năng lượng mặt trời, cậu cũng mất chút
sức để đem tấm năng lượng bên ngoài vào toà kiến trúc trong không gian.
Sau khi dọn xong mọi thứ cần thiết, Phương Hoà đứng trong căn phòng trống
không suy nghĩ nên làm gì tiếp theo. Lúc này, ngoài hành lang vang lên
tiếng kêu thảm thiết của một người đàn ông.
Phương Hoà giật giật lỗ tay, Lê Chấn bên cạnh cậu lại đột nhiên chuyển động đầu nhìn ra phía âm thanh, hắn xông ra đạp một phát phá cửa rồi nhào tới chỗ người đàn
ông. Phương Hoà cũng chạy theo sau, mắt hết hồn nhìn Lê Chấn sắp tóm
được người kia.
Meo. Phương Hoà đột nhiên cảm thấy có một dòng
điện xẹt qua người. Trong chớp mắt cậu xuất hiện cạnh người đàn ông, còn nhanh hơn Lê Chấn một bước.
Chờ lúc Phương Hoà đuổi theo ngăn
cảnh Lê Chấn thì người đàn ông trung niên kia bị hắn đuổi dồn tới chân
tường, trừng mắt nhìn Lê Chấn sắp tới chỗ mình.
Phương Hoà lập
tức leo lên đầu Lê Chấn, cậu không xoè móng vuốt để tránh làm trầy da
hắn, bốn chân nhỏ bám vào mặt hắn nhằm chặn lại tầm nhìn của Lê Chấn.
Giống như nói chuyện với hắn mà lớn tiếng kêu meo meo.
Trong đầu Phương Hoà hiện lên một ý nghĩ. Đó chính là dù có chuyện gì xảy ra cũng không được để con sen ngu ngốc nhà mình ăn thịt người, chỉ cần hắn cắn
người một cái là mọi chuyện không thể cứu vãn nữa.