"Sao còn chưa đi." Lâm Túc ngồi bên cạnh không nhúc nhích, Diệp Đồng quay đầu nhìn người kia: "Chị còn muốn ăn đòn?"
Sắc mặt Diệp Đồng như thường, không có biểu hiện tức giận, giọng điệu cũng
rất bình thường, Lâm Túc nhìn ánh mắt của Diệp Đồng, cong môi khẽ mỉm
cười, rất hưởng thụ hành động đánh lòng bàn tay dạy bảo bạn nhỏ này của
Diệp Đồng. Bởi vì Diệp Đồng chỉ đánh cô hai cái mà không có nhắc tới
không buông, huống chi dùng lực không mạnh không nhẹ, đánh lên lòng bàn
tay cũng chỉ hơi tê tê, nhưng phản lực, cô đau Diệp Đồng cũng đau.
Lúc này, Lâm Túc còn cười được, vốn dĩ Diệp Đồng đang tức giờ càng tức hơn:
"Chị không cảm thấy chị làm vậy quá đáng sao?"
Lâm Túc mím môi, giơ tay lên lần thứ hai đoạt lấy dao trong tay Diệp Đồng
rồi đặt nó xuống dĩa trái cây, hai lòng bàn tay đặt lên bàn tay vừa đánh mình, nhẹ nhàng xoa xoa, giọng nhẹ nhàng dụ dỗ:
"Chị biết lừa
dối là quá đáng, đều là chị sai, sau này chị sẽ không bao giờ... tái
phạm nữa, chị nhận lỗi với em, em đừng giận được không?"
"Đổi lại là chị..." Diệp Đồng hỏi lại: "Chị có thể không giận à?"
"Chị để em tùy ý đánh được không? Đánh mấy cái cũng được." Lâm Túc nhỏ giọng, nói xong đưa tay đưa đến trước mặt Diệp Đồng.
Ánh mắt Diệp Đồng rơi vào cánh tay thon gầy trắng nõn kia, bất giác cắn
răng, thở dài chịu đựng xúc động muốn đánh người, rút tay mình từ lòng
bàn tay Lâm Túc ra, đứng lên đi đến sofa đối diện ngồi xuống, khoanh
tay:
"Ở đây không có chuyện của chị, chị có thể đi rồi."
"Chúng ta cùng nhau xuống dưới." Lâm Túc nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Diệp
Đồng, ở sâu bên trong giống như cất giấu một ngọn lửa nhỏ.
"Không đi." Diệp Đồng nhíu mày: "Em cần thời gian bình tĩnh."
"Vậy chị bồi em."
"Không cần." lúc này trong lòng Diệp Đồng vẫn còn giận, không muốn nhìn thấy
mặt Lâm Túc cũng không muốn cùng Lâm Túc nói chuyện, chỉ chỉ cửa ra dấu
có thể đi rồi, không thôi cô thật sự không khống chế được há miệng muốn
cắn người phụ nữ lừa đảo trước mặt này.
Hai người mắt lớn trừng
mắt nhỏ, giằng co chốc lát, Lâm Túc biết Diệp Đồng giận sẽ muốn yên lặng nhưng cô cũng không muốn để Diệp Đồng một mình, lúc này Diệp Đồng đang
nổi nóng, mặc dù không có nắm chặt không buông nhưng hiển nhiên cảm xúc
vẫn còn đó.
Cô không muốn tiếp tục chọc giận Diệp Đồng, bèn thỏa hiệp lui một bước.
"Chị ở dưới chờ em." Lâm Túc cụp mặt, đứng lên nhìn Diệp Đồng: "Sau khi tiệc rượu kết thúc chị đưa em về nhà."
Diệp Đồng không có từ chối, gật đầu, nhìn Lâm Túc đi tới cạnh cửa, chợt nhìn thấy Lâm Túc bỗng xoay người quay đầu lại nhìn.
Một giây tiếp theo, Lâm Túc trực tiếp bước nhanh về phía Diệp Đồng, sắc mặt Diệp Đồng phút chốc căng thẳng, há miệng còn chưa nói gì, Lâm Túc đã
chạy tới trước mặt cô cúi người giơ tay đỡ ót cô, hạ xuống một nụ hôn
lên trán của cô vừa hôn vừa xoa đầu cô nói 'Chị chờ em' lúc này mới xoay người rời đi.
Diệp Đồng nhìn Lâm Túc đóng cửa lại, gương mặt
quen thuộc hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, phòng nghỉ rộng lớn nhanh
chóng rơi vào vắng vẻ, thậm chí có thể nghe thấy được tiếng tim mình đập thình thịch.
Nhịp tim căng thẳng chậm rãi thả lỏng, hai tay Diệp Đồng che mặt, trong đầu vẫn là một mảng lộn xộn không đầu mối.
Tâm phiền ý loạn, theo thói quen co ngón trỏ gõ lên giữa lông mày, ngồi một hồi, dựa lên sofa ánh mắt không tiêu cự nhìn chằm chằm trần nhà, nhìn
hồi lâu chua sót, cơ thể nằm nghiêng trên sofa nhắm mắt lại lựa chọn để
đầu óc thả lỏng.
Khi vẫn còn ở thành phố Z, chức vị càng lên cao
càng có thêm các bữa tiệc rượu liên quan đến công việc, tửu lượng của cô cho dù tốt cũng khó tránh khỏi bị say, bởi vì bên người có La Hoan cho
nên cũng không sợ, chỉ là không ngờ Lâm Túc dĩ nhiên ở đó...
Nhớ
lại, từng chút từng chút xâu chuỗi lại các dấu vết, cũng không phải
không tìm ra, cô say rượu ngày hôm sau tỉnh lại vẫn có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt thuộc về người kia trong chăn nhưng bị mùi nước hoa lấn áp, khi đó vốn không để ý, chỉ cảm thấy ý nghĩ lúc đó của mình thật
điên rồ, hơn nữa tỉnh lại nhìn thấy người đầu tiên là La Hoan.
Về phần trong 'mơ' xảy ra chuyện gì, Diệp Đồng không nhớ rõ lắm.
Nói chung không thoát được liên quan đến Lâm Túc, ở trong 'mơ' quấn lấy không ngừng cũng không buông xuống được.
Nghĩ lại, Diệp Đồng nhìn chằm chằm trần nhà, nhặt gối lên che mặt, nghiến răng nghiến lợi buồn bực mắng hai chữ:
"Lừa đảo!"
Lầu 1 đại sảnh tiệc rượu linh đình, người bị Diệp Đồng mắng vô số lần 'lừa
đảo' đang cùng khách hàng trò chuyện, với bộ lễ phục màu đen cử chỉ ung
dung tao nhã, hình tượng cùng vẻ bề ngoài xuất chúng ở trong bữa tiệc
cực kì chói mắt, hấp dẫn rất nhiều người tiến tới bắt chuyện.
Đại khái nửa tiếng sau, Diệp Đồng điều chỉnh xong cảm xúc lên xuống, cô từ
phòng nghỉ cho khách quý ở lầu hai đi xuống-Lâm Túc đang đứng ở cầu
thang cách đó không xa cùng người ta trò chuyện vui vẻ-Diệp Đồng chỉ
liếc mắt liền nhìn thấy, cũng nhìn vài lần liền dời tầm mắt.
Vừa định cất bước rời đi, Hứa Nam ở bên cạnh nhìn thấy Diệp Đồng nên bước nhanh tới:
"Diệp Đồng, vừa rồi sao không thấy cậu?"
Diệp Đồng ngừng bước, mỉm cười:
"Mình lên trên nghỉ ngơi một lát."
"Chẳng trách mình không tìm được cậu." Hứa Nam gật đầu, cầm 2 ly rượu từ bên
cạnh một ly đưa cho Diệp Đồng: "Gần đây cậu ở LT thế nào? Hạng mục tiến
triển thuận lợi chứ?"
"Cũng tạm ổn, qua hai tháng giai đoạn đầu
hạng mục hoàn thành, mình xem như thành công có thể rút lui, thuận lợi
hoàn thành nhiệm vụ cậu giao phó." Diệp Đồng nhận lấy ly rượu khẽ cười,
cùng Hứa Nam chạm ly ra hiệu ăn mừng.
Hứa Nam mỉm cười:
"Đây là hạng mục hợp tác đầu tiên của hai tập đoàn XM và LT, chờ cậu hoàn thành, công lao lớn nhất."
"Ở trước mặt đại lão bản như cậu, mình đâu dám tranh công." Diệp Đồng khẽ
cười lắc đầu, cầm ly rượu nhấp một miếng, khóe mắt liếc nhìn về phía bên cạnh.
Giữa Diệp Đồng và Lâm Túc người người tới lui, Lâm Túc
không phát hiện Diệp Đồng, ly rượu đỏ trong tay giơ cao cùng người ta
trò chuyện, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt như cũ, tự tin trời sinh
cũng như khí chất quyền quý hơn người khiến cho người nhìn trộm không
thể dời được ánh mắt sáng chỗ khác, ngay cả Diệp Đồng, ánh mắt vẫn chậm
chạp không thu hồi, giống như bị câu hồn, vẫn dính chặt trên người Lâm
Túc không tha.
Hai người đứng song song, Hứa Nam đã nhận thấy
Diệp Đồng thất thần, cô quay đầu nhìn nhìn, dùng khủy tay đụng đụng eo
Diệp Đồng, nhỏ giọng cười nói:
"Cậu và Lâm Túc qua lại 3 tháng, An An cũng không đối phó được người ta, cậu sao vậy?"
Nghe được hai chữ 'Lâm Túc', lúc này Diệp Đồng chợt phản ứng, nhìn về phía Hứa Nam, nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của Hứa Nam.
"Không được tốt lắm." Diệp Đồng trấn định, "Mình cũng không đối phó được cô ấy."
"Sao vậy chứ, mình thấy rất tốt mà."' Hứa Nam vỗ vai Diệp Đồng cười nói:
"Công ty còn có mấy hạng mục hợp tác với LT, người khác không được thì
cậu, cậu và Lâm Túc lại quen biết đã lâu, chờ hạng mục trong tay cậu..."
Diệp Đồng nghe thấy mí mắt giật giật, bên trong nụ cười cất giấu sự giả dối, bộ dạng này của Hứa Nam giống như muốn để cô cùng Lâm Túc tiếp tục hợp
tác các hạng mục, không chờ Hứa Nam nói xong, Diệp Đồng tìm cơ hội tiếp
lời thuận theo:
"Chờ hạng mục trong tay mình hoàn thành, đại khái đầu tháng 4 có thể bàn giao trở về công ty, sau đó tiếp tục chuyên tâm
vào công việc chuyên trách."
Bị chặn lời, Hứa Nam ngừng lại, biết không diễn được nữa.
Nếu không phải cái tên Lâm Sanh cả ngày lải nhải bên tai cần trợ giúp gì
đó, rồi phải giúp cô cô theo đuổi cô tẩu tẩu, cô cũng không để cho tổng
giám tài vụ công ty vào ở LT rồi chạy tới chạy lui làm hạng mục, để
người ta bận rộn như con thoi.
Tiệc rượu 3 tiếng, 10 giờ kết
thúc, lúc này đã 8 giờ rưỡi, Diệp Đồng và Hứa Nam đơn giản trò chuyện
sau đó tách ra cùng những người khác trò chuyện, ở đại sảnh qua lại,
thoáng cái đã đến giai đoạn cuối bữa tiệc.
Trong thời gian này,
Diệp Đồng có khi vô tình cố ý tránh né Lâm Túc khi bất ngờ hay tình cờ
chạm phải. Lúc này hai người cách nhau 4 5 bước, bên cạnh mỗi người đều
không có người ngoài.
Lâm Túc đi đến trước mặt Diệp Đồng, đưa Diệp Đồng ly rượu:
"Cùng nhau uống?"
"Được." Diệp Đồng nhận lấy, duy trì nụ cười: "Vinh hạnh."
Bên trái hai người có chỗ trống, hai người cùng nhau ngồi xuống, Diệp Đồng
nhìn về phía đại sảnh náo nhiệt, lúc này đang có tiết mục biểu diễn, Lâm Túc ngước mắt nhìn về phía Diệp Đồng, trầm mặc, cô nghiêng người sát
đến bên tai Diệp Đồng hỏi:
"Còn giận không?"
Hơi thở ấm áp phả vào mặt, Diệp Đồng vô thức quay đầu qua nhìn, cười như không cười trả lời:
"Giận có lợi ích gì?"
"Quả thật vô ích." Lâm Túc nói: "Chi bằng em đánh chị trút giận đi."
"Em không có ấu trĩ như chị." Diệp Đồng tức giận quay mặt qua chỗ khác.
Lâm Túc nhìn gò má dưới ánh đèn trong trẻo làm bật lên vẻ dịu dàng, ánh mắt rơi vào đôi môi kia, ngừng lại vài giây, cô nghiêng người nhỏ giọng bên tai Diệp Đồng:
"Vậy vừa rồi em còn đánh chị, là em ấu trĩ hay chị?"
'Được voi đòi tiên' bốn chữ này đặt trên người Lâm Túc cực kỳ phù hợp, Diệp
Đồng không muốn nói, cũng lười phản ứng, nào ngờ bên eo chợt có một đôi
tay vòng qua, bên tai truyền đến một câu:
"Tới, cùng chị nhảy điệu cuối."
Vừa dứt lời, đôi tay kia dùng lực, Diệp Đồng bị người kia kéo dậy, hai
người mặt đối mặt mắt đối mắt nhìn đối phương, Lâm Túc cúi người lịch sự giơ tay về phía Diệp Đồng, Diệp Đồng nhìn Lâm Túc cong khóe môi vẽ ra
nụ cười khẽ, ánh mắt phút chốc rơi vào đôi con ngươi sâu thẳm khiến
người ta luân hãm kia, trong nháy mắt giống như bị điên, đầu ngón tay
nhúc nhích, đặt vào lòng bàn tay Lâm Túc.
Sàn nhảy rất gần, Lâm Túc dắt Diệp Đồng một lần nữa bước vào sàn nhảy.
Quần chúng ăn dưa ngồi theo hàng bên cạnh, Tiêu Tử Ngọc nhìn thấy hai người
kia khiêu vũ vẻ mặt hưng phấn, giơ tay lên vỗ vỗ ót La Hoan:
"Chị mau nhìn kìa, em nghi ngờ đại lão bản và tổng giám hòa hảo rồi, không thì sao càng ngày càng thân mật?"
"Em kích động cái gì." La Hoan bị đánh ngẩng đầu.
"Phải phải..." Lâm Sanh phụ họa: "Dì Tiêu dì vẫn còn độc thân, chờ cô cô rinh cô tẩu tẩu về thì chỉ còn mình dì là cây vạn tuế già thôi."
Mặt
Tiêu Tử Ngọc chợt đỏ lên, không phải bởi vì lời của Lâm Sanh nói mà là
vì bàn tay của La yêu nghiệt đang tiến vào trong quần áo của cô!
Sắp tới 10 giờ, điệu nhạc cuối cùng vừa dứt bữa tiệc cũng chính thức kết thúc.
Hiếm khi hai người nhảy thỏa thích, ngồi xuống nghỉ ngơi, chờ khách lần lượt rời đi, đến khi đại sảnh không còn ai, lúc này Lâm Túc mới đứng dậy vỗ
vỗ cánh tay Diệp Đồng.
"Đi thôi, chị đưa em về nhà."
Cùng nhau ra ngoài cùng nhau lên xe, Trương Minh Tề quay đầu lại nhìn Diệp Đồng, lại nhìn Lâm Túc:
"Gia chủ, chúng ta trở về nơi nào?"
"Tiểu khu Kim Bích."
"Dạ." Trương Minh Tề lái xe đến tiểu khu Kim Bích.
Hành trình hơn 10 phút, dọc đường hai người câu có câu không trò chuyện, đêm nay Diệp Đồng uống hơi nhiều, có chút mệt mỏi không muốn nói nhiều, dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, xe đen có rèm che nhanh chóng lái vào tiểu khu Kim Bích dừng dưới lầu thật lâu.
"Đến nhà rồi." Khi Diệp
Đồng suýt chút nữa ngủ quên, bên tai truyền tới giọng Lâm Túc, cô mở mắt quay đầu nhìn về phía Lâm Túc, gật đầu:
"Em đi về trước." Diệp
Đồng mở cửa bước xuống xe, vừa đứng vững thì Lâm Túc cũng xuống theo,
Diệp Đồng nói: "Chị không cần tiễn em, tự em có thể trở về."
"Không phải chị tiễn em." Lâm Túc đóng cửa xe xoay người nhìn Diệp Đồng: "Quần áo của chị còn đặt ở chỗ em, chị chỉ nhân tiện lấy thôi."