Nửa tiếng trước, Diệp Đồng từ sàn nhảy bước ra đã bị La Hoan kéo đi, La
Hoan thần thần bí bí nói cái gì mà sẽ nói cho cô một bí mật lớn, Diệp
Đồng dở khóc dở cười hỏi thì người kia không nói, sau đó bị dẫn lên
phòng nghỉ dành riêng cho khách quý ở lầu hai.
"Được rồi, ở đây không có ai." Diệp Đồng ngồi xuống sofa ngẩng đầu nhìn về phía La Hoan, hỏi người kia: "Bí mật gì, chị nói đi?"
"Chị cảm thấy em uống miếng nước trà cho đỡ sợ trước đi, chị sợ sẽ dọa em."
Càng sợ cảm xúc thoáng cái trở nên kích động, La Hoan đi đun nước pha
trà quay lại, rót một ly đưa cho Diệp Đồng.
"Quen biết chị đã
lâu, em thật sự không biết trên người chị cất giấu bí mật gì." Diệp Đồng trên dưới quan sát La Hoan vài lần, La Hoan mặc lễ phục dạ hội thuần
đỏ, tóc dài gợn sóng, bên trong các kiểu xinh đẹp thì La Hoan thuộc về
kiểu đẹp kiều diễm quyến rũ, tuy rằng tuổi tác đã 30 nhưng tâm chưa bao
giờ chịu già, chỉ 18.
La Hoan híp mắt vẽ ra đường cong đầy quyến rũ:
"Chị ấy à, có hai bí mật lớn, em muốn nghe cái nào?"
"Tùy chị." Diệp Đồng cười cười: "Em nguyện ý nghe chị nói, chị nói cái nào em nghe cái đó."
La Hoan dựa vào sofa nhìn Diệp Đồng:
"Trước tiên nói cho em bí mật lớn liên quan đến chị, thật ra cũng không thể
xem là bí mật lớn, chị và Tiêu Tử Ngọc thư ký của lão bản trước đây của
em đang bên nhau."
Diệp Đồng sửng sốt:
"Tiêu Tử Ngọc?"
La Hoan chớp chớp mắt, vẻ mặt dương dương đắc ý:
"Xem em còn nói chị không ai thèm lấy hay không cưới được vợ không."
Diệp Đồng nhặt gối trên sofa đánh La Hoan:
"Chuyện khi nào, tại sao chị không nói với em?"
"Cũng không lâu lắm." La Hoan nhận lấy gối trả về phía Diệp Đồng: "Lần trước
Lâm Túc đến công ty mình bàn chuyện hợp tác, chị mới cùng Tiêu Tử Ngọc
phát triển chuyện bên nhau."
"Cũng sắp nửa năm mà chị nói mới à." Diệp Đồng vừa nghe vừa tức mà cười, cầm hai cái gối không khách sáo ném về phía La Hoan.
La Hoan nhún vai:
"Không phải chị không nói mà là gần đây em quá bận, mới nhậm chức tổng giám
công ty chính lại bận rộn chuyện hạng mục, không quấy rầy em."
"Viện lý do."
Gối cứ bị hai người ném qua ném lại, một bên ném một bên tổ chức ngôn ngữ
dỗi lại, không để ý hình tượng chơi quên trời quên đất, dù sao hai người tuổi tác đều không còn nhỏ lại vẫn còn độc thân.
Ba mươi tuổi là một ranh giới, đến độ tuổi đó chưa kết hôn thì không phải kén chọn thì
là chưa gặp được người thích hợp, La Hoan và Tiêu Tử Ngọc hai người đều
đã hơn 30, tính cách La Hoan tuy rằng phong lưu nhưng chung tình thì
cũng rất chung tình, Tiêu Tử Ngọc càng khỏi nói, Tiêu Tử Ngọc giống như
lão bản của mình như cây vạn tuế, chưa bao giờ sẽ tự mình nở hoa.
Một yêu nghiệt gặp gỡ một ngạo kiều, Diệp Đồng cảm thấy rất xứng đôi.
Chơi mệt rồi, Diệp Đồng đặt gối xuống, nghỉ ngơi một lúc, cầm ly trà lên
nhấp vài ngụm, giương mắt nhìn về phía La Hoan xụi lơ trên ghế sofa:
"Đúng rồi, không phải chị có hai bí mật sao?"
Tiếp theo mới quan trọng, La Hoan vừa nghe liền ngồi dậy, hai mắt nhìn chằm chằm Diệp Đồng:
"Em muốn nghe?"
"Quên đi." Diệp Đồng bị La Hoan nhìn chằm chằm mí mắt giật giật: "Bí mật nên giấu trong lòng, nói ra thì không còn là bí mật."
Huống chị cô không muốn nghe trộm bí mật trong đáy lòng người khác, nếu không muốn để cho cô biết chắc có lý do, Diệp Đồng vừa đặt ly trà xuống, La
Hoan chợt nói một câu:
"Nếu bí mật này liên quan đến Lâm Túc thì sao?"
Đầu ngón tay Diệp Đồng ngừng lại, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc:
"Liên quan gì tới chị ấy?"
La Hoan thay đổi giọng điệu bình thường, ngồi ngay ngắn:
"Diệp Đồng, chị hạ quyết tâm rất lớn lấy hết can đảm mới nói cho em biết, dù
sao chúng ta là bạn bè nhiều năm, chị không cố ý giấu giếm em, chị cũng
muốn hoảng luôn rồi."
Chuyển qua chuyện khác dáng vẻ không giống
đùa giỡn, từ khi rời khỏi thành phố S đến thành phố Z, cô và La Hoan ở
công ty quen biết nhau 3 năm rồi, ở phương diện cuộc sống có qua lại cho nên đối với đối phương rất quen thuộc, La Hoan giấu giếm điều gì liên
quan đến Lâm Túc? Chỉ cần liên quan đến Lâm Túc nhất định không phải
trùng hợp, trong lòng Diệp Đồng nhanh chóng dâng lên một cảm giác không
có gì tốt.
"Chị sợ em hiểu lầm rồi tức giận." La Hoan do dự, vừa
quan sát sắc mặt Diệp Đồng thay đổi, nói: "Thật ra chị quen biết Lâm
Túc, hơn nữa quen biết rất nhiều năm, từ ngày đầu tiên em tới công ty
chị đã biết quan hệ giữa em và Lâm Túc."
Càng sợ điều gì điều đó
sẽ đến, La Hoan dĩ nhiên quen biết Lâm Túc còn quen rất nhiều năm? Hơn
nữa biết quan hệ giữa cô và Lâm Túc? Diệp Đồng thay đổi sắc mặt, vô thức siết chặt nắm tay, mím chặt môi, lồng ngực phập phồng hô hấp có chút
hỗn loạn.
"Trước hết em đừng nóng giận, hãy nghe chị nói hết." La Hoan nhìn thấy Diệp Đồng như vậy, vội vàng đứng lên đi đến ngồi cạnh
Diệp Đồng vỗ nhẹ lưng Diệp Đồng: "Đây là một chuyện trùng hợp, lúc mới
đầu chị và Lâm Túc cũng không biết em sẽ nhận lời đến công ty XS, Lâm
Túc biết tin này tới tìm chị, chị ấy nói em còn trẻ, bước tiến sẽ khó
tránh khỏi không suôn sẻ nên xin chị chăm sóc em, Lâm Túc lo lắng em
biết chị và chị ấy quen biết sẽ rời đi lần nữa nên quyết định giấu giếm
để em an tâm làm việc."
"Diệp Đồng, mặc dù Lâm Túc không có xuất
hiện trước mặt em nhưng vẫn luôn bên cạnh em, chưa từng rời đi, chị ấy
cũng thường xuyên đến thăm em, chỉ là khi em không biết mà thôi, có khi ở tiệc rượu em uống say bất tỉnh nhân sự, là Lâm Túc ở bên cạnh chăm sóc
em, khi em tỉnh còn cho rằng chị chăm sóc em, cảm kích chị nhưng thật ra không phải, là chị ấy."
Trong đầu Diệp Đồng hỗn loạn ong ong, cô co ngón trỏ xoa xoa giữa lông mày, gần như bị khiếp sợ và xót xa xâm
chiếm, nhưng La Hoan không cho cô cơ hội thở dốc tiếp tục nói tiếp.
"Phương thức yên lặng bảo vệ này chị hoàn toàn không ủng hộ, nhưng khi đó em
vừa tới công ty, vẫn chưa thoát khỏi tổn thương tình cảm cứ len lén trốn đi khóc, chị cũng mắng qua Lâm Túc, bảo chị ấy mang em trở về nhưng
tính cách Lâm Túc em cũng rõ ràng, đơn giản là cố chấp quá mức, quá sức
chịu đựng, dù đánh nát hàm răng vẫn nuốt vào bụng, tình nguyện ở phía
sau quan tâm em giúp em cũng không tình nguyện làm em thương tâm nữa,
chị ấy nghĩ em sẽ bước ra bắt đầu cuộc sống mới."
Nghe đến đó là đủ rồi, Diệp Đồng giơ tay đè tay La Hoan, giọng chua chát:
"Chị đừng nói nữa, để em bình tĩnh."
"Được." Cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn, đầu ngón tay Diệp Đồng gần như
bấu vào da thịt, La Hoan đau lòng ôm lấy Diệp Đồng, nhịn không được mở
miệng: "Diệp Đồng, chị biết quan hệ giữa em và Lâm Túc đã hòa hoãn rất
nhiều rồi, em không để tâm chuyện vụn vặt này chứ."
"Em đi nhà vệ sinh." Thật sự Diệp Đồng không thể bình tĩnh, đẩy La Hoan đứng lên,
bước chân vội vàng loạng choạng bước vào nhà vệ sinh.
Tay mở vòi
nước hứng nước lạnh tạt lên mặt, nhưng cảm giác lạnh lẽo cũng không thể
khiến cho sóng trào trong lòng bình tĩnh lại, hai tay Diệp Đồng chống
lên bồn rửa tay, đầu ngón tay dùng sức bấu lên bồn (rửa mặt), đôi mắt
ướt át đỏ lên, nước lạnh dọc theo trán chóp mũi trượt xuống, trong gương gương mặt trang điểm tỉ mỉ bị nước rửa trôi, có chút chật vật.
Không phải cô không biết Lâm Túc từng đến thăm cô, chính miệng Lâm Túc đã nói cho cô biết nhưng không ngờ La Hoan quen biết Lâm Túc, hơn nữa hai
người giấu diếm suốt 3 năm...
Thảo nào, lúc cô uống say đều mơ thấy Lâm Túc, cô còn cho rằng chỉ là mơ.
Bị giấu giếm không phải một hai chuyện, còn biết bao chuyện cô còn chưa biết.
Lúc này trong lòng cô phức tạp lắm.
Lồng ngực như bị chặn lại, một hơi thở cũng khó khăn.
Diệp Đồng lau khô mặt, điều chỉnh cảm xúc, bước ra khỏi nhà vệ sinh liền
nhìn thấy La hoan nửa ngồi nửa quỳ ở sofa, hai tay La Hoan đặt ở đầu
gối, làm ra vẻ ngoan ngoãn đáng thương:
"Đồng Đồng, chị biết sai
rồi, em đừng giận được không, chị xin lỗi em, tình bạn cách mạng ba năm
của chúng ta không thể nói không cần là không cần, em đừng nhẫn tâm vô
tình vứt bỏ chị." Diệp Đồng không nói gì, đi thẳng đến sofa, cầm điện
thoại lật ra số điện thoại của Lâm Túc, cô bình tĩnh gọi và nói:
"Chị qua đây, em nói cho chị biết một bí mật."
"..." La Hoan ở trong lòng lặng lẽ cầu nguyện cho bạn thân của mình.
Báo số phòng, cúp máy, Diệp Đồng ngồi xuống, cảm thấy tay chân lạnh lẽo
không biết để đâu, vì vậy cầm dao gọt hoa quả trên bàn, tiện tay từng
dao từng dao gọt vỏ táo.
Có lẽ tay run không khống chế được sức
lực, không phải gọt táo mà một dao gọt xuống cả một miếng thịt quả, La
Hoan mở to mắt nhìn chằm chằm Diệp Đồng gọt quả táo thành tám miếng, cô
rụt cổ, rất sợ con dao kia bất cẩn chọc lên người mình, La Hoan nhìn
thấy Diệp Đồng không nói lời nào, dè dặt hỏi:
"Có chuyện gì thì cùng nhau thương lượng, em có thể để dao xuống không?"
Diệp Đồng nhìn La Hoan, vẻ mặt bình tĩnh, tiếp tục gọt táo.
"Có chuyện thì bình tĩnh thương lượng." La Hoan giả vờ ho khan vài tiếng,
dùng giọng thương lượng nói: "Em muốn biết cái gì chị đều nói cho em
biết."
Diệp Đồng ngừng tay, La Hoan nhìn thấy Diệp Đồng muốn uống trà, cô ân cần giúp Diệp Đồng rót nước, Diệp Đồng ngẩng đầu nhìn người
kia, cắn môi hỏi:
"Chị và Lâm Túc quen nhau ra sao?"
"Cái này nói ra rất dài dòng..." vừa ôm gối vừa trả lời, La Hoan bật người
đổi giọng: "Quen nhau ở đại học, chị là đàn em của Lâm Túc, cũng là
fangirl của đàn chị Lâm Túc."
Diệp Đồng lên tiếng: "Fangirl?" cô
cầm dao gọt trái cây: "Ngay cả chị cũng là fangirl, trường học chắc rất
nhiều người sùng bái chị ấy?"
"Cũng không phải nhiều lắm..." La
Hoan nhìn nhìn con dao kia, không dám nói lời thật cũng không cách nào
hình dung, bởi vì fangirl sùng bái Lâm Túc đại khái đứng mấy vòng sân
thể thao.
Rốt cuộc nhiều hay không, Diệp Đồng dù chưa từng trải
qua cũng không phải không biết, cô rất ít nghe Lâm Túc nói về chuyện
trường học, chỉ biết người kia chỉ lo học tập sau đó du học rồi về nước, nên không phải biết rõ người kia ở trường là bộ dạng gì.
Một sự
quỷ dị lan tỏa khắp bầu không khí, La Hoan nhìn mặt Diệp Đồng lạnh lùng, nhất thời chẳng biết giải thích gì, cũng chỉ có thể chờ Lâm Túc tới, để cho Lâm Túc tự mình giải quyết cục diện rối rắm này.
Khoảng 10
phút đồng hồ, cửa phòng bị gõ, không chờ Diệp Đồng phản ứng, La Hoan đã
sớm chuẩn bị một bước bay tới cửa, nhìn thấy Lâm Túc rốt cuộc cũng xuất
hiện, La Hoan ôm Lâm Túc, bỏ lại hai chữ 'Bảo trọng'.
Diệp Đồng
nghe thấy tiếng đóng cửa, tay ngừng lại, quay qua quan sát, Lâm Túc đứng yên ở cạnh cửa, ngọn đèn trong trẻo chiếu lên người cô, cả người giống
như bao phủ trong cảm giác huyền ảo thần bí, sắc mặt lãnh đạm, giữa lông mày không chút cảm xúc, đôi mắt kia vẫn sâu thăm thẳm, lúc này lại có
thể nhìn thấy tia dịu dàng cất giấu trong ánh mắt.
Quay mặt lại, Diệp Đồng tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra, gọt táo:
"Lâm Túc, chị biết La Hoan nói cho em biết bí mật gì không?"
Lâm Túc đi tới, nhìn thấy váy dài của Diệp Đồng quét dưới đất, cô nhíu mày, ngồi xổm xuống vén lên đặt trên sofa, Diệp Đồng không nghe thấy Lâm Túc trả lời mà bị hành động của Lâm Túc khiến cho bản thân giật mình, Lâm
Túc ngồi ở bên cạnh cô, vẫn không lên tiếng, chỉ là nhìn thấy người kia
giơ tay cầm trái cây đã được cô gọt vỏ từng miếng từng miếng thịt quả bỏ vào trong miệng.
"Hỏi chị đó nói đi." tay Lâm Túc cầm thịt quả bị Diệp Đồng chụp lại.
"Ừm." Lâm Túc cụp mắt: "Chị biết, La Hoan đã nói hết cho em biết."
Diệp Đồng nhíu mày:
"Nếu biết, chị không giải thích với em? Có phải La Hoan không nói, cả đời chị cũng không nói cho em?"
"Không phải."
Lâm Túc quay đầu nhìn Diệp Đồng, đưa tay cầm lấy dao gọt trái cây đặt trở
lại dĩa, rút khăn giấy giúp Diệp Đồng lau khô bàn tay dính nước (quả),
ngón tay vuốt ve mu bàn tay Diệp Đồng:
"Lần trước chị muốn nói nhưng em không nghe, em nói sau này hãy nói."
Ăn ngay nói thật, lần trước giải thích một nửa Diệp Đồng không muốn nghe
hết, đêm đó chạy xe cả ngày quá mệt mỏi, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi chỉ muốn ngủ cho nên mới chờ cơ hội sau.
Diệp Đồng nghẹn lời, trái phải tìm không được lời phản bác nhưng lại tức giận.
"Đưa tay ra."
Lâm Túc dù không biết gì nhưng vẫn đưa tay đến trước mặt Diệp Đồng, Diệp
Đồng nhìn thấy bàn tay kia, đôi con ngươi đảo vòng quanh, âm thầm cắn
răng, gương mặt người kia lạnh lẽo, vẻ mặt nghiêm túc, 'chát' một tiếng
không khách sáo đánh lên.
"Tay kia."
Lâm Túc bị đánh, ngỡ ngàng, nhưng cũng nghe lời đưa tay kia ra.
'Chát' lại một tiếng nữa.
Đánh xong, Diệp Đồng quay mặt qua chỗ khác không nhìn Lâm Túc, cầm dao tiếp tục gọt trái cây: