Mặc dù đề tài và ý tưởng của cuốn tiểu thuyết lần này của bọn họ mang theo ý nghĩa sâu xa, nhưng dù sao cũng
là tiểu thuyết thời xưa nên không tránh khỏi tình tiết máu chó,
ví dụ như cảnh bọn họ sắp quay.
Nữ chính sau khi bị
bắt nạt trong trường học nên cảm xúc suy sụp, dưới trời mưa
thủy triều dâng cao lại chạy ra biển định tự tử, nhưng đã được vai diễn của Lê Tử Ngôn cứu.
Đây là một cốt truyện
rất sáo rỗng, nhưng cũng là một bước ngoặt của bộ phim, có ý nghĩa vô cùng quan trọng, và phần lớn các độc giả khi xem đoạn này cũng sẽ dâng trào cảm xúc trong lòng.
Đạo diễn suy
nghĩ rất lâu mới quyết định không xóa đoạn này, cho nên hiện
tại Lê Tử Ngôn đã đứng sẵn trên bờ biển chuẩn bị quay.
Không có khả năng chọn trúng một ngày mưa, hơn nữa mùa này ở đây
cũng không thường có mưa, cho nên họ dùng hình thức mưa nhân
tạo để hỗ trợ quay phim, nhưng cũng may kỹ thuật bây giờ rất
hiện đại, hoàn toàn có thể làm đúng yêu cầu như mong đợi.
Sắc mặt đạo diễn không được tốt lắm, ông biết Lục Tư Nhụy chỉ
làm ra vẻ, khi cô ký hợp đồng với đoàn phim ông cũng rất rối rắm, nếu như đối phương không phải vì phí đầu tư hào phóng
thì ông cũng không gật đầu đồng ý, nhưng hiện tại cũng
không còn cách nào khác, dù gì cũng đã quyết định nên chỉ có
thể tiến hành như thế, nhưng khi nhìn diễn viên đóng thế
mặc trang phục giống với Lục Tư Nhuỵ, ông vẫn tức giận không
chịu nỗi.
Trời mưa là giả nhưng để thực tế hơn nên họ chọn quay cảnh này ở
biển, hôm nay thủy triều không lên cao nhưng thời tiết lại rất âm u, gió cũng không nhỏ, để đảm bảo an toàn thì vẫn phải
làm tốt các biện pháp phòng ngừa.
Lê Tử Ngôn mặc đồng phục trung học màu xanh trắng, lộ ra khuôn mặt nhỏ
nhắn trắng nõn, cả người trông thật non nớt giống như học sinh trung học, cậu đứng cách đó không xa nhìn bóng lưng của
diễn viên đóng thế, ngay khi đạo diễn kêu bắt đầu, ánh mắt cậu
liền thay đổi.
Bởi vì Lục Tư Nhuỵ sử dụng đóng thế
nên cô đã quay trước cảnh khi đi xuống biển, còn phần này chủ
yếu là quay cảnh của Lê Tử Ngôn.
Khi bóng lưng của cô gái trước mặt càng lúc đi sâu vào trong nước biển, sự bối
rối trong ánh mắt của Lê Tử Ngôn đã biến thành hoảng sợ cùng lo lắng, há to miệng, chân đã mềm nhũn nhưng vẫn cố lao lên
càng lúc càng nhanh, mưa rơi tầm tã làm ướt quần áo của hai
người.
Nửa người của cô gái đã chìm vào trong biển,
sóng biển bởi vì gió mà không ngừng đánh mãnh liệt, nhưng
bước chân của Lê Tử Ngôn vẫn không dừng lại, cuối cùng bơi
đến bên cạnh cô gái rồi ôm lấy bả vai cô.
Nhưng
không biết vì sao, có lẽ do người đóng thế này không đủ
chuyên nghiệp, hoặc có lẽ do cô đang sợ hãi nên bàn chân
dưới nước lập tức đạp vào mắt cá chân của Lê Tử Ngôn,
cảm giác đau đớn mãnh liệt cùng mất trọng tâm lập tức làm Lê
Tử Ngôn ngã xuống nước, tay cũng buông ra.
"Dừng lại!"
Những cảnh quay trước đó đều rất thuận lợi, nhưng cố tình đến cao
trào thì lại xảy ra chuyện, đạo diễn chỉ có thể kêu cắt,
nhưng ông cũng không trách Lê Tử Ngôn, cảnh này vốn không
phải một lần là có thể quay được, biểu hiện vừa rồi
của Lê Tử Ngôn đã rất tốt rồi.
"Không sao chứ, có thể quay tiếp không?"
Lê Tử Ngôn được nhân viên cứu hộ vớt lên rồi chậm rãi đi
lên bờ, cậu gật đầu, sắc mặt cũng không được tốt. Ánh
mắt cậu tối tăm liếc nhìn Lục Tư Nhuỵ đang cười tươi ở đằng
xa, trong lòng hơi chìm xuống, cậu đã có đáp án, lần này nếu
cậu không làm cho Lục Tư Nhuỵ hài lòng thì nhất định sẽ không
quay xong cảnh này.
Đúng như cậu dự đoán, bốn năm cảnh tiếp theo phải quay đến khi sắc mặt Lê Tử Ngôn tái mét mới có thể kết thúc.
"Anh Tử Ngôn!"
Tiểu Khả nhìn mà
đau lòng muốn chết, khuôn mặt của Lê Tử Ngôn bị ngâm nước
lạnh đến biến thành màu xanh trắng, hôm nay trời nhiều mây
gió lớn, nước biển chắc chắn là rất lạnh, cả người Lê Tử
Ngôn đều ướt đẫm. Nhân viên và đạo diễn cũng mang nước nóng và khăn đến quấn cậu lại.
"Hôm nay vất vả cho Tiểu Lê rồi, mau về nghỉ ngơi đi, nhớ uống thuốc đừng để bị cảm."
"Cảm ơn đạo diễn."
Lê Tử Ngôn gật đầu rồi cố gắng nặn ra một nụ cười, vừa mới
được Tiểu Khả đỡ dậy nhưng hai chân mềm nhũn nên lập tức
quỳ xuống đất, mọi người ở xung quanh đều hoảng sợ, vội
vàng đỡ cậu dậy.
"Anh Tử Ngôn sao rồi? Không khoẻ à, có khó chịu ở đâu không?"
Tiểu Khả luống cuống tay chân, cô vẫn còn là người mới, hơn
nữa thường ngày ở chung với Lê Tử Ngôn giống như bạn bè,
tuổi lại còn nhỏ nên lúc này liền mất bình tĩnh, cũng may
đạo diễn và phó đạo diễn đều không ngốc, vội vàng xốc
ống quần của Lê Tử Ngôn lên, liền phát hiện trên đùi của
Lê Tử Ngôn có hai dấu bầm tím lớn.
"Đã xảy ra chuyện gì?!"
Các nhân viên công tác ở xung quanh sau khi nhìn thấy vết thương trên đùi Lê Tử Ngôn, sắc mặt lập tức thay đổi, hai dấu xanh tím này còn đỏ tươi, vừa nhìn đã biết không phải là vết
thương cũ mà vừa mới bị.
Nghĩ đến mấy lần NG
vừa rồi, sắc mặt đạo diễn thay đổi, phó đạo diễn liếc mắt với ông một cái rồi nhìn Lục Tư Nhụy mặt mày tươi rói đi
lên xe bảo mẫu ở bên kia.
"Ngày mai cho cậu nghỉ, nghỉ ngơi thật tốt, không cần lo lắng."
Đứa bé biết khóc thì sẽ có sữa uống, nhưng đứa không khóc thì
lại khiến người ta đau lòng, năng lực làm việc và tính tình
của Lê Tử Ngôn vừa tốt vừa khiêm tốn nên ai cũng tăng thêm
thiện cảm với cậu, huống chi so với một người mưu mô khác xa
hơn nhiều. Đạo diễn lạnh mặt, nhưng lại dùng giọng nói dịu dàng trấn an Lê Tử Ngôn, trong lòng Tiểu Khả cũng không chịu
nổi, bĩu môi đưa Lê Tử Ngôn trở về khách sạn.
Sau
khi trở về, Lê Tử Ngôn dưới sự chăm sóc của Tiểu Khả
phải uống thuốc, lại bôi bạch dược Vân Nam lên hai vết thương ở chân rồi chườm đá, nhưng vẫn không giảm bớt được mà thậm
chí còn có triệu chứng sốt.
Lê Tử Ngôn chống đầu
nằm trên giường, chậm rãi nhắm mắt lại nhưng không chú
ý tới Tiểu Khả ở đằng xa đang cầm điện thoại chụp ảnh chân cậu.
Mà buổi tối hôm đó, sau khi Đoạn Giai Tỷ kết
thúc một ngày quay phim thì nhìn thấy Tiểu Vương đang đứng
bên cạnh máy quay với vẻ mặt cau có, y đưa điện thoại cho hắn.
Vẻ mặt Đoạn Giai Tỷ nghi hoặc, mở điện thoại di động ra, đập
vào mắt là một tấm ảnh đôi chân trắng nõn thon dài với hai
vết bầm tím, mà nốt ruồi đỏ bên trong đùi cho biết chủ nhân
của đôi chân này.
Sắc mặt lúc này của Đoạn Giai Tỷ tối sầm, tay cầm điện thoại gần như muốn bóp nát.