Đoạn Giai Tỷ ở bên này vội vàng quay chương
trình tạp kỹ, tuy cũng hỏi han ân cần với Lê Tử Ngôn, rảnh
rỗi liền nhắn tin cho Lê Tử Ngôn, nhưng đối phương vẫn
cố tình giấu diếm, hắn cũng không muốn xen vào chuyện riêng
tư của người khác nên không biết Lê Tử Ngôn đang ở cùng
đoàn phim với Lục Tư Nhuỵ.
Mà khi hắn biết được tin tức này, là khi đoàn phim lên hotsearch sau khi công bố.
"Bảo bối, em quay phim với Lục Tư Nhụy?"
"......Dạ."
Lê Tử Ngôn cầm điện thoại nhẹ giọng đáp một tiếng, nghe qua
giống như đang do dự, sợ làm Đoạn Giai Tỷ tức giận, Đoạn Giai Tỷ
khẽ cười một tiếng, có chút bất đắc dĩ, nhưng trong
giọng nói vẫn thêm vài phần nghiêm túc.
"Vậy sao lúc đầu không nói với anh? Hai người quay được bao lâu rồi, cô ấy có làm khó em không?"
Đoạn Giai Tỷ không thích Lục Tư Nhụy, nhưng quen biết thời gian dài như thế nên cũng coi như biết được tính cách của Lục Tư Nhụy.
Lần trước hắn đã làm mất mặt Lục Tư Nhuỵ, nói mình đã có
người thích, tuy tính tình Lục Tư Nhuỵ ngang ngược kiêu ngạo,
nhưng nhất định vẫn có thể hiểu rõ chuyện này, nếu cô trút cơn
giận và oán hận lên người Lê Tử Ngôn thì hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
"Không sao đâu anh Đoạn, không xảy ra chuyện gì, anh đừng quá lo lắng."
"Nếu cô ấy dám bắt nạt em, em cứ nói cho anh biết, anh là chỗ dựa của em, anh sẽ bảo vệ em."
Đoạn Giai Tỷ buồn bực lật xem lịch trình trên máy tính bảng, nhẹ
giọng "chậc" một chút, hắn cứ nghĩ việc được ở đến bên cạnh
Lê Tử Ngôn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cậu, rồi sờ lên vành tai cậu. Nhưng hắn vẫn còn mấy cái đại ngôn cùng chương
trình tạp kỹ nên hoàn toàn không thể rảnh rỗi.
"Cho anh thêm nửa tháng, nửa tháng sau anh đến gặp em được không, bảo bối?"
Giọng nói của Đoạn Giai Tỷ rất ôn nhu, nếu bây giờ Lê Tử Ngôn đang
ở trước mặt Đoạn Giai Tỷ, nhất định sẽ bị ánh mắt thâm
tình cùng nụ cười ôn nhu của hắn mê hoặc. Ít nhất thì Tiểu
Vương ngồi đối diện Đoạn Giai Tỷ đã nổi da gà đầy người rồi.
"Vậy em ở đây chờ anh."
"Ừm, ngoan."
Hai người nói chuyện điện thoại một lúc, Lê Tử Ngôn ở bên kia
bắt đầu quay phim mới vội vàng nói lời tạm biệt rồi kết
thúc cuộc gọi, Đoạn Giai Tỷ nhìn điện thoại đã cúp máy, thở
dài một hơi, giơ tay xoa xoa mi tâm, trong lòng vẫn không cảm
thấy yên tâm.
"Tiểu Vương, giao cho em một việc."
"Rõ, anh Đoạn cứ nói."
"Em không cần ở bên này nữa, đến đoàn phim của Tử Ngôn chăm sóc em ấy đi."
"Được rồi, em....hả? Không phải chứ anh Đoạn, anh nói cái gì? Để em đến đoàn phim của thầy Lê?"
Tiểu Vương trừng to mắt chỉ vào mũi mình, không biết có phải mình
gặp ảo giác rồi hay không, nhưng người đàn ông lạnh lùng đối
diện y chỉ gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra xem vé máy
bay.
"Để anh xem tối nay có chuyến bay nào không, nếu được
thì tối nay em bay qua đó luôn đi, em ở đó thì anh mới yên tâm được
một chút, có chuyện gì cứ trực tiếp nói anh biết. Anh sợ tính cách Tử Ngôn quá mềm mỏng, bị người bắt nạt cũng sẽ
không nói với người khác."
Sự lo lắng của Đoạn Giai Tỳ
rất cần thiết, phải nói rằng trong khoảng thời gian này ở
chung đã đủ để cho hắn hiểu rõ tính cách của Lê Tử Ngôn. Hắn càng muốn tự mình bảo vệ Lê Tử Ngôn, nhưng tình huống
hiện tại lại không cho phép nên chỉ có thể để người khác.
Tiểu Vương là người dưới tay hắn, đi theo hắn cũng đã
năm sáu năm nên hắn rất yên tâm.
"Để người khác thì anh không yên tâm, vừa lúc em không phải rất thân với Tiểu Khả kia sao, cô ấy phụ trách sinh hoạt của Tử Ngôn, còn em phụ
trách giúp Tử Ngôn giải quyết những phiền phức kia."
Tiểu Vương há miệng rồi ngậm lại không nói gì. Hiện tại y đã
hoàn toàn thấy được sự nghiêm túc của ông chủ, Lê Tử Ngôn thật
sự sẽ trở thành bà chủ cuối cùng của y, nhưng tâm trạng y
vẫn cảm thấy rất vi diệu.
"Vậy anh ở đây thì sao."
"Anh bảo gia đình phái một trợ lý khác, em không cần lo."
"Dạ hiểu."
Tiểu Vương gật đầu, lúc này lựa chọn bà chủ của sếp quan trọng
hơn, "Nhưng chờ trợ lý mới tới rồi em mới đi, em sẽ nói
Tiểu Khả báo cáo cho anh việc hai ngày tới."
Bên này Đoạn
Giai Tỷ cũng vừa mới bắt đầu quay không bao lâu, mọi thứ
cũng vừa mới đi vào quỹ đạo, suy nghĩ một lát rồi đồng ý.
Lê Tử Ngôn không biết Đoạn Giai Tỷ đã giúp cậu sắp xếp mọi thứ phía sau đều rõ ràng, cậu vẫn tận tâm chuẩn bị cho bộ phim này của mình.
Vai diễn lần này khá khác so với lần trước,
hoặc là nói vai diễn lần này thật ra lại có một chút tương
đồng với bản thân cậu trước đây, nên Lê Tử Ngôn có thể sinh ra cảm giác đồng tình.
Diễn xuất của cậu rất tốt khiến
đạo diễn rất hài lòng, xem cậu quay phim đều thoải mái về
thể xác lẫn tinh thần, còn bởi vì tính cách cậu rất tốt,
sống cũng khiêm tốn, đối xử với ai cũng dịu dàng nên cậu gây ấn tượng không tồi với nhân viên công tác, nhưng người khác nhìn
cậu càng thuận mắt thì càng có người không muốn cậu tồn
tại.
Lục Tư Nhụy ngồi trên xích đu ngoắc ngón tay mình
một cái, bàn tay nhỏ bé thon dài với móng tay nhọn hoắc, thấy Lê
Tử Ngôn ở cách đó không xa đang nói chuyện vui vẻ với đạo
diễn và nhân viên công tác, hừ lạnh một tiếng.
"Chỉ biết ỷ vào gương mặt kia để lôi kéo khắp nơi, làm như tôi không nhìn ra bộ dáng lẳng lơ của cậu ta vậy."
"Chị Nhuỵ, rõ ràng là đàn ông con trai mà cứ õng ẹo, chút nam tính cũng không có."
Tiểu trợ lý bên cạnh tinh mắt, đưa hoa quả đã chuẩn bị lên, Lục Tư Nhuỵ ngồi đó tựa như một hoàng hậu nương nương,
vừa kiêu ngạo lại xa xỉ, chẳng qua tiền của mình là của
người ta, mình cũng là người của người ta nên những diễn viên
quần chúng với vai phụ ở bên cạnh tuy rất bất mãn nhưng cũng
không tiện nói gì.
Nhưng lời này của tiểu trợ lý
lại có chút ngược đời, trước không nói Lê Tử Ngôn là nam
Omega, cơ thể mềm mại là đặc điểm bẩm sinh của bọn họ.
Nhưng cho dù không có giới tính Omega này thì Lê Tử Ngôn
cũng không thể dùng từ õng ẹo để hình dung được, diện mạo
của cậu thật sự rất hoàn mỹ, đến mức không thể phân biệt được nam
nữ, nhưng đôi mắt kia lại trong veo sạch sẽ, tấm lưng luôn
thẳng tắp, mang theo một cảm giác kêu căng cùng ngạo mạn, làm
người xử sự cũng ôn hòa lễ độ, làm thế nào cũng không
thể so sánh với từ õng ẹo, lẳng lơ được.
"Tôi nhớ cảnh tiếp theo là cảnh dưới mưa, còn phải xuống biển."
"Dạ đúng, cảnh tiếp theo chị và người kia đều phải dầm mưa rất
lâu, chị Nhuỵ yên tâm, em đã tìm người đóng thế cho chị rồi,không cần phải xuống đó."
Lục Tư Nhuỵ gật đầu, lấy một quả dâu
tây đặt lên miệng, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, nhếch
khóe môi, vỗ cánh tay tiểu trợ lý ở bên cạnh, bảo cô cúi
đầu, "Đi tìm người đóng thế kia cho tôi, không để ai biết."
"Dạ chị Nhuỵ, em đi liền."
Tiểu trợ lý không dám hỏi, vội vàng chạy đi, Lục Tư Nhụy nhìn
bóng dáng Lê Tử Ngôn ở đằng xa, nở một nụ cười lạnh, trong
ánh mắt toàn là mưu mô.