Cố Tử An thấy người trước mặt bày ra bộ dạng tự trách, hắn theo bản năng dời mắt, nhẹ giọng nói: “Tùy tiện làm món gì đi.”
“Cảm ơn nha anh Cố.” – Kỷ Tịch vẫn nhìn hắn: “Anh đi nghỉ ngơi một chút trước đi, em làm xong ngay thôi.”
Cố Tử An gật đầu, bước chân nện ầm ầm đi đến sô pha, trong TV đang phát
tin tức kinh tế tài chính, mắt hắn lại không khống chế được mà nhìn về
hướng phòng bếp.
Bộ dạng cậu nhóc thoạt nhìn rõ ràng uể oải ỉu
xìu, động tác cắt rau cũng không thoải mái như ngày thường. Cố Tử An
thấy cậu không vui, trong lòng bỗng dưng cũng có chút hụt hẫng.
Tuy nói là lo lắng nếu phòng bếp cháy sẽ có khí độc lan ra rất nguy hiểm
cho người trong nhà, nhưng khi mình trở về không phải mọi chuyện vẫn
chưa có gì sao, vừa rồi mình sao lại làm ra phản ứng lớn như vậy chứ.
Cố Tử An nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Lý quản gia: “Chú Lý, ngày mai chú
nhớ trang bị trong phòng bếp một cái máy báo cháy nhé.”
Lý quản gia biết một khi Cố Tử An đã sắp xếp lo liệu khẳng định có đều có lý do, ông sảng khoái đáp: “Được!”
Sau khi cúp máy, Cố Tử An trong lòng phiền muộn không hề giảm bớt, hắn cầm
ly nước lên một hơi uống sạch, dự định đem ly rỗng xuống bếp. Mới vừa
đứng dậy điện thoại liền reo, hắn nhìn thoáng qua tên người gọi tới, nếu không có chuyện quan trọng Liễu Ấp sẽ không quấy rầy hắn khi hết giờ
làm việc. Cố Tử An lần nữa ngồi xuống sô pha bắt máy trả lời.
Kỷ Tịch trong này đem cái nồi cháy đen ném vào thùng rác, lấy ra một nồi
mới, cắt đậu bắp và tôm bóc vỏ bỏ vào xào thơm. Lúc này đột nhiên cậu
phát hiện không có món chính, không thể cứ thế ăn cơm khô được, trước
mắt chỉ có thể nấu lại lần nữa.
Kỷ Tịch đem ngó sen xào cần tây đã chín đặt lên bàn, nồi cơm điện vẫn trong trạng thái đang nấu.
Khiến căn bếp của người ta thành thảm trạng như vậy, cậu cũng rất áy náy. Bây giờ dù sao cũng vẫn phải chờ, cậu quyết định làm thêm mứt lê mùa thu
cho Cố Tử An hạ hỏa.
Kỷ Tịch lấy từ tủ lạnh ra mấy trái lê, cầm
thêm hai củ gừng sống và mười quả táo tàu. Trước tiên cậu đem rửa lê với nước muối cho sạch, gọt vỏ rồi cắt hạt lựu xong bỏ vào chén, sau đó đem gừng cắt thành lát, còn táo tàu thì cắt thành miếng dài.
Cho
tất cả các nguyên liệu đã cắt vào máy xay nhuyễn, sau đó đổ vào nồi
khuấy đều, vặn lửa lớn đun sôi rồi chuyển sang lửa nhỏ. Kỷ Tịch nhìn
đồng hồ, món này phải nấu bốn mươi lăm phút, nhưng ngàn vạn lần không
được để quên lần nữa.
Quấy hỗn hợp trong nồi theo chiều kim đồng hồ vài cái, lúc này cậu nghe thấy nồi cơm điện ‘ding’ một tiếng. Kỷ
Tịch đem hai món ăn đặt lên bàn, nhìn Cố Tử An vẫn đang nghe điện thoại, cậu quay lại phòng bếp dọn ra hai chén cơm.
Cố Tử An thấy Kỷ Tịch ra ngoài, hắn nhanh chóng cúp máy rồi bước tới.
Hai người ngồi đối mặt với nhau, không khí nhất thời có chút xấu hổ. Kỷ
Tịch nghĩ nghĩ cuối cùng nói với Cố Tử An: “Anh Cố này, cái nồi kia em
thật sự không cách nào rửa sạch được nên ném đi rồi. Tiền nồi anh cứ trừ vào lương của em đi.”
“Không cần đâu.” – Cố Tử An không thể nhìn nổi bộ dạng đáng thương của cậu, hắn chỉ muốn ăn cơm cho xong rồi đi lên lầu.
“Anh Cố, tối nay anh ăn tạm bữa này một chút, mai em sẽ nấu một bàn ăn lớn
cho anh nha.” – Kỷ Tịch gắp hai đũa ngó sen bỏ vào miệng, thật ra hiện
tại cậu không muốn ăn chút nào. Nhớ tới nồi mứt lê còn đang trên bếp,
cậu buông đũa nói: “Anh Cố, em no rồi, trong nồi còn nấu điểm tâm, anh
cứ từ từ ăn, em đi xem đã chín chưa.”
Cố Tử An thấy cậu ăn uống
rất giống mèo nhỏ cùng với bóng dáng đơn bạc kia, rất muốn gọi cậu lại
bảo ăn thêm chút nữa, hắn ngập ngừng một chút rồi lại thôi. Ăn xong, Cố
Tử An thấy Kỷ Tịch vẫn còn bận bịu trong bếp, hắn dọn dẹp chén đũa mang
vào.
Kỷ Tịch đứng quấy mứt lê trong nồi, thấy chén đũa dính dầu mỡ rất nhiều, cậu thật sự không muốn rửa: “Anh Cố, đống chén này……”
“Cậu không cần rửa.” – Cố Tử An nhìn cậu, lúc này hắn mới phát hiện không
thích hợp. Kỷ Tịch cả khuôn mặt nhỏ đều đỏ lên, hắn giơ tay chạm vào
trán cậu, cảm giác lòng bàn tay nóng như lửa đốt, hắn nhíu mày nói:
“Trước hết đừng làm nữa.”
Kỷ Tịch chỉ cảm thấy đầu óc choáng
váng, không hiểu Cố Tử An có ý gì: “Sao vậy? Chỉ thêm chút nữa là chín
rồi. Lần này em đứng ở đây nhìn, sẽ không làm cháy nữa đâu.”
“Cậu không biết mình đang phát sốt sao? Lần sau không được ngủ dưới đất nữa.” – Ngữ khí Cố Tử An trầm thấp.
Hắn trực tiếp đoạt lấy cái muỗng trong tay Kỷ Tịch, nắm chặt hai cổ tay gầy guộc của cậu kéo tới xối dưới vòi nước, sau đó vội tắt vòi và bếp gas,
dắt tay cậu đi về phía phòng khách.
“À, chỉ là có hơi nóng, chắc cảm lạnh rồi.” – Kỷ Tịch lúc này mới hậu tri hậu giác(*) nâng mu bàn
tay lên chạm một chút vào mặt mình, cậu khẽ giật giật tay: “Anh Cố, em
không có sao mà, mứt lê sắp chín rồi, bây giờ mà không canh lửa liền
kiếm củi ba năm thiêu một giờ(**), em làm cho xong sẽ lập tức đi ngủ
được không?”
[ (*) hậu tri hậu giác: làm trong vô thức, đến khi xem xét kĩ càng mới phát hiện ra.]
[ (**) kiếm củi ba năm thiêu một giờ: chỉ một sai sót nhỏ mà làm tiêu tan bao công lao chắt chiu tích lũy nhiều năm.]
Cố Tử An bị thân thể mềm mại trong lòng cọ tới cọ lui đến mức dần cảm giác được trong bụng có ngọn lửa nóng thiêu đốt. Hắn lười nói lời vô nghĩa
với cậu, trực tiếp khom lưng chặn ngang người cậu bế lên: “Mứt lê quan
trọng hay là thân thể cậu quan trọng?”
Người bình thường sao có
thể ngủ quên khi đang nấu cơm như vậy? Hắn nên sớm phát hiện trạng thái
Kỷ Tịch không đúng mới phải, vậy mà còn tức giận lên người cậu, còn bắt
bệnh nhân như cậu nấu cơm cho mình.
“Anh Cố, em tự đi được mà.” – Kỷ Tịch cảm giác cả người đột nhiên lơ lửng làm cậu hoảng hốt, đôi tay
buộc phải ôm chặt người trước mặt. Cách hai lớp quần áo cũng có thể cảm
nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của đối phương, nghe tiếng tim đập hữu
lực trong lồng ngực hắn. Kỷ Tịch chợt nghĩ mình xác thật bệnh không nhẹ, bằng không sao có thể thấy tim mình đập mạnh như thế, bên tai cũng dần
nóng lên.
Cậu lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên bị một người đàn ông ôm vào lòng, Kỷ Tịch có chút xấu hổ đành chôn đầu vào lồng ngực Cố Tử An.
Cố Tử An bị cậu vòng tay ôm lấy eo mình, hơi thở của
cậu còn quẩn quanh phả lên ngực hắn. Cố Tử An cảm thấy bản thân hô hấp
cũng sắp không thông rồi, đi nhanh tới đặt cậu lên sô pha, vậy mà tên
nhóc này còn chặt chẽ ôm hắn không buông tay.
Hắn vỗ nhẹ lưng Kỷ Tịch, giọng nói cũng không còn lạnh lùng như trước nữa: “Cậu buông tôi ra, tôi đo nhiệt độ cho cậu.”
Kỷ Tịch cảm giác được mặt mình càng lúc càng nóng, cậu nhanh chóng buông
Cố Tử An, trở mình nằm nghiêng tựa lưng vào sô pha: “Anh Cố, là em vẫn
luôn gây phiền phức cho anh….”
“Cẫu biết là tốt.” – Cố Tử An thở dài, vật nhỏ đáng thương này sinh ra quả thật là để trị mình mà. Hắn
lấy ra hộp thuốc từ ngăn kéo trong tủ TV, tìm được nhiệt kế, hắn kéo tay Kỷ Tịch, một tay khác cởi nút áo ngủ trên cùng của cậu, đem nhiệt kế
luồn từ cổ áo đi vào kẹp dưới nách. Trong lúc vô ý tay hắn chạm vào ngực cậu, lập tức cảm nhận được làn da nóng bỏng: “Kẹp chặt vào, nhiệt độ
chắc không thấp đâu, tôi gọi chú Tần qua đây kiểm tra xem.”
Kỷ
Tịch thành thật kẹp nhiệt kế ngay ngắn, cậu bây giờ cảm thấy đầu óc
choáng váng miệng khô lưỡi khô, đành đánh bạo nói: “Anh Cố ơi, em muốn
uống nước.”
Cố Tử An đối với kiểu nỉ non giống mèo nhỏ này của
cậu căn bản không có sức chống cự. Hắn đứng dậy rót cho cậu cốc nước ấm, Cố Tử An ôm lấy eo nhỏ, nâng nửa người cậu lên: “Này, uống đi.”
Kỷ Tịch đang khát cực kỳ, ừng ực uống hết một cốc nước đầy.
Cố Tử An đỡ người nằm xuống, duỗi tay lau sạch chút vệt nước chảy xuống từ khóe miệng cậu. Hắn đứng lên vào phòng Kỷ Tịch lấy ra tấm chăn đắp lên
người cậu.
Bác sĩ Tần nhanh chóng đến nơi, nửa ngồi xổm trước
người Kỷ Tịch dùng tay chạm vào trán cậu một chút, hoảng sợ hô lên: “Cái này có khi là 40 độ rồi. Người nóng đến như vậy, phải hạ nhiệt cho cậu
ngay. Cái chăn dày thế này, tính ủ cho cậu lên 50 độ luôn hả?”(*)
[ (*) Trong bản gốc ở đoạn này tác giả ghi ‘Kỷ Tịch sốt 30 độ, muốn đắp
chăn ủ cậu lên 40 độ phải không?’. Ngáo mò tìm nửa ngày xem cách đo
nhiệt độ bên Trung có khác gì không mà không ra nên nghĩ đoạn này tác
giả ghi nhầm ấy, nên Ngáo tự sửa luôn. ]
Cố Tử An nhìm bác sĩ Tần bỏ chăn ra, hắn ngượng ngùng lấy nhiệt kế dưới nách Kỷ Tịch đưa cho ông: “Làm gì khoa trương như vậy.”
Bác sĩ Tần nhìn nhiệt kế: “Quả nhiên là 39 độ(*), tôi cho cậu ấy uống thuốc hạ sốt trước, ngủ một giấc thì sẽ ổn thôi.”
[ (*) Ở đây lại đúng rồi này, chứng tỏ trên kia là nhầm thật:)))) ]
Sau khi Kỷ Tịch uống thuốc xong nhanh chóng nhắm mắt ngủ, bác sĩ Tần lại dặn dò Cố Tử An hai câu thì đi ra ngoài.
Cố Tử An thấy Kỷ Tịch ngủ trên sô pha cũng không vấn đề gì, thế nhưng đã
giúp người thì giúp cho trót, hắn liền cúi người bế cậu về phòng.
Đang chuẩn bị đặt cậu xuống giường, Kỷ Tịch đột nhiên nhào lên ôm cổ hắn,
dụi mặt cọ cọ, dán vào bên tai hắn nỉ non: “Em nhớ nhà quá.”