Một phòng bảy đôi mắt cùng nhìn theo Kỷ Tịch khom lưng lễ phép xuống sân khấu.
Mọi người còn chưa lấy lại được tinh thần, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ, đạo diễn Quan hô lớn: “Vào đi”
Tiêu Vệ trên người mặc một bộ quần áo thoải mái màu đen, vừa đẹp mắt lại có chút tùy tiện xuất hiện trước mặt mọi người.
“Gần đây bận rộn quá hả?” – đạo diễn Quan hất cằm về chiếc ghế dựa giữa phòng – “Ngồi xuống rồi nói.”
Những người khác đều mỉm cười mà nhìn Tiêu Vệ, thấy anh ta hào phóng ngồi
xuống ghế: “Bộ phim trước quay xong cũng hai tháng rồi, không phải tôi
vẫn luôn chờ đạo diễn Quan gọi tên hay sao?”
Đạo diễn Quan cười nói: “Vây tiến hành đi, đưa kịch bản tới, chúng ta thưởng thức một chút cầm kỹ(*) của Tiêu ảnh đế nào.”
[ (*) cầm kỹ: kỹ thuật đánh đàn.]
Camera đã chuẩn bị tốt, mấy cặp mắt nóng bỏng cùng nhau nhìn chằm chằm vào
Tiêu Vệ. Có thể trực tiếp chiêm ngưỡng Tiêu ảnh đế đàn dương cầm, quả
thực đây chính là phúc lợi ngàn năm có một đó!
Khi đàn, Tiêu Vệ
trông như đang trong một buổi hôn lễ lãng mạn, bóng dáng tuấn tú, tiếng
đàn du dương, người đánh đàn cũng thực chuyên chú, nhưng mọi người lại
không có được cảm giác kinh diễm như trong tưởng tượng.
Sang
phần múa, thân hình của anh cao lớn thẳng tắp, khí chất nhẹ nhàng, nhưng đoạn vũ đạo được chuẩn bị tốt này nhìn tổng thể cơ bắp có vẻ chưa giãn
ra hết, cũng không đủ …… gợi cảm.
Đến đoạn diễn thử, Tiêu Vệ đối với tâm lý của Bạch Sanh chuyển thành lưu sướng tự nhiên, diễn cảnh
khóc cũng làm người khác cảm giác thật thoải mái.
Ảnh đế diễn
xuất tốt, lại biết đánh đàn khiêu vũ đã quá ưu tú rồi, nhưng mọi người ở đây đều giống như đi đưa Phật, sau khi cung kính tiễn người ra cửa,
phòng thử vai nhất thời chìm trong im lặng.
Đạo diễn Quan cẩn thận suy nghĩ rồi yêu cầu: “Đem video thử vai của hai người tới cho tôi.”
Đầu tiên xem băng ghi hình của Tiêu Vệ, sau đó đến Kỷ Tịch.
Phó đạo diễn Điền dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc: “Kỷ Tịch này chân dài eo thon
cùng với tiết tấu động tác mạnh mẽ uyển chuyển, xác thật phù hợp với một Bạch Tâm gợi cảm mị hoặc.”
Phó đạo diễn Lương phụ trách dự
toán: “Tôi cảm thấy với trình độ này của Kỷ Tịch, chúng ta căn bản không cần mời thêm thầy dạy dương cầm và vũ đạo tới nữa.”
Người nhân
viên tên Tiểu Trương lúc đầu dẫn Kỷ Tịch vào nhỏ giọng nói thầm một câu: “Nhưng Kỷ Tịch Weibo mới chỉ hai trăm fan, mà Tiêu ảnh đế tận bốn nghìn vạn fan(*) cơ.”
[ (*) 4000 vạn = 40 triệu]
Đạo diễn Quan tâm phiền ý loạn: “Đừng ồn.”
Vũ đạo và dương cầm thì xác thật Kỷ Tịch rõ ràng tốt hơn, phong cách diễn
của hai người khác nhau rất lớn, đều đáng giá thưởng thức, thật đúng là
không thể phân cao thấp.
Đạo diễn Quan yên lặng nhớ lại vừa rồi
đã đánh giá Kỷ Tịch “tình tiết lâm vào hồi ức cậu xử lý hơi yếu”, nhưng
khi Tiêu Vệ diễn cảnh này đúng là cảm giác mạnh mẽ hơn một chút, vậy mà
thế nào lại thấy phương thức xử lý nhẹ nhàng như Kỷ Tịch có cảm giác
thoải mái hơn nhiều.
Cán cân trong lòng ông cuối cùng cũng đã đã nghiêng về một bên.
Nhưng vấn đề như Tiểu Trương đã nói, weibo Kỷ Tịch mới có hai trăm fan, để
người như vậy nhận vai nam chính quá mạo hiểm, hơn nữa……nhà đầu tư lớn
cũng sẽ không đồng ý, đặc biệt nhà đầu tư này là Cố Tử An, tình cảm nửa
điểm không có thì không nói, phong cách làm việc tàn nhẫn dứt khoát, hễ
không thu về lợi ích thì chắc chắn không nhúng tay.
—
Nửa giờ sau, Liễu Ấp đứng trong văn phòng Cố Tử An.
Liễu Ấp nhìn hắn chớp chớp mắt: “Tử An, Kỷ Tịch thử vai xong rồi, tôi lấy
được video thử vai độc nhất vô nhị của cậu ta, cậu muốn xem không?”
Cố Tử An tay đang đặt bút ký tên thì dừng lại: “Không xem.”
Liễu Ấp nhún vai, vừa xoay người ra ngoài vừa tiếc hận nói: “Nghe nói cậu ta nhảy gợi cảm lắm, quyến rũ chết người. Cậu không xem thì thôi, để tôi
về thưởng thức một mình.”
Cố Tử An nghe thấy chữ “nhảy”, trong
đầu lập tức hiện ra cái eo thon non mịn kia, lại nghe thấy từ “gợi cảm”, rồi còn “quyến rũ”, giọng nói hắn trở nên căng thẳng, ngẩng đầu nhíu
mày nhìn: “Video thử vai bên đấy sao lại bị truyền ra ngoài? Đây là tư
liệu tuyệt mật cậu đừng có mà xem, đưa tôi giữ cho, đem bản của cậu xóa
đi.”
Liễu Ấp: “Gì? Đây mà cũng coi là tư liệu tuyệt mật á?”
“Mau đi.” – Cố Tử An tăng thêm ngữ khí.
Liễu Ấp ra ngoài không bao lâu, trên máy tính của Cố Tử An liền xuất hiện ba đoạn video. Hắn nhanh chóng nhấn nút tải về, một bên nhìn chằm chằm
tiến độ download, một bên dùng tay phải gõ mặt bàn.
Màn độc tấu
dương cầm đầy hoa lệ, đoạn diễn thử thì trọn vẹn cảm xúc. Cố Tử An nhìn
thiếu niên tỏa sáng tự tin trên màn hình, thế nào cũng không liên hệ
được cậu ta với tên nhóc sáng nay còn mềm mại đáng thương cọ cọ bên chân mình là cùng một người.
Chàng trai mang khí chất sạch sẽ đang
nhảy một đoạn, khuôn mặt bình tĩnh có phần lạnh lùng, lưng hông thẳng
tắp khống chế động tác hoàn mỹ đến tự nhiên, gợi cảm lại không sắc tình, liêu nhân mà không tự biết. Ở đoạn nhảy cuối cùng, Kỷ Tịch nhìn máy
quay nghịch ngợm mà nháy mắt, Cố Tử An chợt cảm thấy trái tim của mình
dường như lỡ mất một nhịp.
Bấm tạm dừng video, hắn cầm lấy di
động bấm gọi: “Đạo diễn Quan, bộ phim này ngài dự tính khi nào khai máy, dự toán có đủ không?”
Đạo diễn Quan hơi chột dạ, bộ này vốn dĩ
kế hoạch tháng một năm sau khởi quay, giờ đã là tháng mười một mà diễn
viên còn chưa chọn được. Nhưng nếu có chọn được rồi thì trước khi tiến
tổ vẫn còn phải bồi dưỡng năng khiếu bốn năm tháng, phải ít nhất tới mùa thu năm sau mới có thể tiến hành khởi quay.
Tiền lương nhân
viên, chi tiêu hằng ngày của đoàn phim, tiền nhuận bút cho biên kịch,
phí tổn đạo cụ, phí tổn quay chụp, còn có chi phí chế tác hậu kỳ của
phim điện ảnh, chi phí phát hành và tuyên truyền, tất cả đều phải có
tiền chi trả.
Đạo diễn Quan nghĩ rằng nhà đầu tư e ngại dự án
này càng kéo dài càng phát sinh nhiều chi phí, ông đành cười ha ha nói:
“Cố tổng, mục tiêu của dự án lần này chúng tôi nhắm tới chính là lấy
được giải thưởng, cho nên chắc chắn mọi thứ phải cẩn thận tỉ mỉ mới ra
được tác phẩm xuất sắc nhất.”
Cố Tử An hiểu rõ: “Chưa chọn được nam chính sao?”
“Cũng không phải” – đạo diễn Quan xoay chuyển đầu óc, muốn hỏi thử nhà đầu tư lớn này một chút: “Thật ra hôm nay có một người khiến tôi rất vừa lòng, có điều người này vốn không phải là nhân vật thu hút phòng vé, tôi cũng đang lo lắng đây!”
Cố Tử An bày mưu đặt kế để Liễu Ấp sắp xếp
Kỷ Tịch đi thử vai, cũng không giơ cao cờ hiệu của tập đoàn Mộng An đứng sau, nên đạo diễn Quan không biết quan hệ của Kỷ Tịch và hắn.
Cố Tử An cầm điện thoại tay thoáng dùng sức: “Tên gì?”
Quan đạo thở dài, có cảm giác đến nước này đành bất chấp tất cả: “Cậu ấy tên Kỷ Tịch, cậu chắc chắn chưa từng nghe qua người này đâu.” – Nhớ tới
biểu hiện hôm nay của Kỷ Tịch, ông lại không cam lòng mà cố gắng thuyết
phục: “Nhưng cậu ta thật sự rất phù hợp với nam chính bộ phim này, tôi
có video hôm nay cậu ấy thử vai, cậu có muốn xem không? Tuy rằng cậu ta
không có danh khí, nhưng rượu thơm không sợ ngõ sâu(*), chỉ cần diễn
tốt……”
[ (*) 酒香不怕巷子深: rượu thơm không sợ ngõ sâu: ý nói phàm
đã đã là những gì tốt đẹp thì đặt ở đâu cũng không sợ người đời không
biết đến.]
“Vậy chọn cậu ta đi, đạo diễn Quan đã nhìn trúng
thì khẳng định không sai đâu.” – Cố Tử An ngắt lời ông, ngón tay đang
nắm chặt di động cũng dần thả lỏng.
Đạo diễn Quan ngơ ngác: “Sao cơ?” – Cố Tử An vậy mà đồng ý rồi?
Cố Tử An: “Chờ trước khi khai máy hãy công bố, đồng thời thông tin của Kỷ Tịch cũng tạm thời bảo mật.”
Đạo diễn Quan sau khi bình tĩnh lại mới nói: “Cậu đầu tư nên tất cả đều theo ý cậu.”
—
Kỷ Tịch đẩy cửa phòng thử vai bước ra, lúc này nhìn thấy một thanh niên
rất đẹp thoáng qua, đang nghĩ người này có phải là Tiêu Vệ mà nhân viên
vừa rồi nhắc tới không, liền thấy anh trai vệ sĩ đứng ở cửa thang máy
đang chờ cậu. Kỷ Tịch mỉm cười tiến lên: “Anh Trương, sao anh lại đến
đây?”
Vệ sĩ: “Chờ mãi không thấy cậu về, tôi không yên tâm nên đến đây xem sao.”
Hai người cùng nhau xuống lầu, Kỷ Tịch cười nói: “Tôi cũng không phải con nít, có cái gì mà không yên tâm chứ.”
Anh trai vệ sĩ cũng cười: “Chẳng phải quản gia Lý cũng xem cậu như trẻ nhỏ đấy thôi.”
Trên xe trở về, sau khi Kỷ Tịch gửi tin nhắn cho Lâm Tân, cậu liền tìm kiếm
thông tin của ảnh đế Tiêu Vệ. Anh ta đóng qua vài vai diễn chính trong
một số bộ điện ảnh được được giới phê bình khen ngợi, danh tiếng cùng sự nghiệp được khán giả và người trong giới hưởng ứng không tồi.
Cậu tắt di động, nói với vệ sĩ đang lái xe: “Anh Trương, lát nữa chúng ta đi mua ít đồ nhé.”
Tuy rằng Kỷ Tịch đối với biểu hiện hôm nay của bản thân tạm tính là vừa
lòng, nhưng trong lòng cậu biết rõ vai diễn này còn phải tranh với một
ảnh đế. Thêm cả công ty giải trí nhỏ xíu kia của nguyên chủ thật sự là
sư nhiều cháo ít(*), lấy vị trí của nguyên chủ bây giờ, có thể đóng đại
một vai nam phụ của bộ phim tầm trung đã là tốt lắm rồi.
[ (*) 僧多粥少 (tăng đa chúc thiểu): sư nhiều cháo ít: ở đây ý nói người thì nhiều nhưng công việc lại ít.]
Mặc kệ là nam chính hay nam phụ, Kỷ Tịch vẫn hy vọng có thể nhận được bộ
phim có kịch bản hoàn hảo. Với tình hình hiện tại, chỉ có một con đường
là lấy lòng Cố Tử An thật tốt.
Một ngày làm cơm hai lần có tính gì, một ngày ba bữa cậu cũng có thể nha!
Kỷ Tịch cùng anh Trương đến siêu thị mua túi lớn túi nhỏ, về nhà vào phòng bếp lại bắt tay dọn dẹp nấu nướng đâu ra đấy. Kỷ Tịch cảm thấy hôm nay
vì buổi thử vai mà cậu lăn lộn mệt đến cả người sắp tan rã.
Tùy
tiện ăn hai miếng cơm, cậu về phòng thay quần áo ở nhà, dự định chợp mắt một chút, vậy mà đầu vừa chạm gối đã nghe ngoài cửa sổ âm thanh của máy cắt ong ong vang lên. Cậu dụi dụi mắt duỗi đầu ra nhìn, chú Lý đang cho người tu bổ cây cối trong hoa viên.
Cậu đứng dậy đóng cửa sổ
lại, về giường vùi mặt vào gối, nhưng cái tiếng ‘răng rắc’ cứ luôn lẩn
quẩn bên tai. Kỷ Tịch thở dài cầm di động, phát hiện Lâm Tân nhắn cho
cậu một tin lời ít ý nhiều: “Tôi biết rồi”.
Bây giờ đã hơn bốn giờ chiều, Kỷ Tịch cắn răng xốc chăn xuống giường, trước tiên vẫn nên chăm sóc tốt dạ dạy Cố Tử An đã.
Mở tủ lạnh ra nhìn một vòng, cậu dự định hầm canh cá diếc(*) đậu hủ, đậu
bắp xào cùng tôm bóc vỏ, ngó sen và cần tây, lại nấu thêm khoai lang đỏ
cùng đậu phộng làm món chính.(*) Cá diếc/cá giếc: cùng họ với cá chép
Kỷ Tịch lấy ra cá diếc
còn đang tung tăng ngọ nguậy, đem đi cắt mang bỏ ruột, sau đó rửa sạch
sẽ xong mới cắt vài đường trên thân cá để gia vị thấm đều hơn. Cậu bật
lửa làm nóng nồi, đổ vào chút dầu và hành gừng, cho cá vào chiên đến khi vàng đều hai mặt, đổ nước sấp sấp thân cá, không quên cho thêm 10 ml
rượu, nấu ở lửa lớn tầm hai mươi phút là có thể tắt bếp.
Bên kia nồi canh cá trên bếp đang sôi ùng ục, bên này Kỷ Tịch cũng không nhàn
rỗi, đem khoai lang đỏ và đậu phộng rửa sạch, đặt vào tầng trên của nồi
hấp.
Còn hai món ăn kia có thể chờ Cố Tử An về mới xào, Kỷ Tịch chỉ đành ngồi trên sô pha chờ hắn về.
Đầu đau như muốn nứt ra, Kỷ Tịch cảm thấy hẳn là do ngủ không đủ cộng thêm
lăn qua lộn lại trong buổi thử vai, cậu dựa vào sô pha nhắm mắt xoa
huyệt thái dương.
……
“Kỷ Tịch! Cậu làm được thì làm, không làm được thì biến!”
Kỷ Tịch từ trên sô pha nhảy dựng lên, cố gắng mở to đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, khàn giọng nói hỏi người trước mặt: “Làm sao vậy?”
Cố Tử An bùng nổ lửa giận: “Cậu còn hỏi tôi làm sao vậy? Trên bếp mở lửa, cậu lại có thể nằm trên sô pha ngủ ngon lành thế hả?”
Kỷ Tịch lúc này mới ngửi thấy mùi khét, thầm nghĩ thôi xong rồi. Cậu chạy
nhanh xuống bếp, lửa hẳn là được Cố Tử An tắt rồi, nhưng nồi canh cá
diếc hầm đã bị cháy khét, bên trong là một khối đen xì, nồi hấp bên kia
cũng không may mắn thoát khỏi sô phận.
Cậu vịn khung cửa, trong
lòng sinh ra cảm giác thất bại, buổi sáng thử vai đã không quá hài lòng, bây giờ nấu cơm cũng cháy hết thế này, nếu như Cố Tử An về muộn hơn
chút nữa, có khi cả phòng sẽ bị thiêu rụi mất.
Đi đến trước mặt
Cố Tử An, cậu ngẩng lên, đôi mắt đỏ bừng nói: “Thực xin lỗi, em cũng
không biết sao lại thành ra như vậy, em nấu lại món khác cho anh, anh
đừng đuổi em đi được không?”