Xuyên Nhanh Công Lược: Tiến Lên Đi, Pháo Hôi!

Chương 41: Tác Giả Bị Sao Chép Tác Phẩm (8)


trướctiếp

"Cậu đang nhìn cái gì vậy?"

"Nhìn quái vật… Khụ khụ, à, tôi không có ý xúc phạm đâu, thật đấy! Tôi thề!" Cậu ta vừa nói vừa nhận ra rằng giọng nói kia phát ra từ chính người ngồi cạnh mình.

Bị phát hiện nhìn lén và còn vô tình xúc phạm người ta, chẳng khác nào tự tìm phiền phức.

Dư Miểu liếc mắt nhìn sang.

Cậu ta cũng nhanh chóng quên đi sự ngượng ngùng, liền niềm nở nói:

"Cậu cũng học ở đại học X đúng không? Là đàn em của tôi à? Nghỉ rồi thì chơi thoải mái đi, học nhiều không có hiệu quả đâu. Có muốn cùng tôi chơi game không? Tôi sẽ gánh cậu cho!”

Dư Miểu thoáng nhìn qua màn hình của cậu ta, giọng vẫn giữ vẻ thản nhiên: "Cùng chơi để rồi bị giết liên tục à? Cậu chơi game hay để game chơi lại cậu vậy, Khổng Nam... học trưởng?"

"Ơ... Đó là do đồng đội chơi dở thôi! Tôi là cao thủ đấy, chẳng qua là không chấp bọn họ thôi!" Khổng Nam cảm thấy như bị trêu chọc từ sâu thẳm linh hồn mình, vội vàng phản bác, rồi chợt nhận ra:

"Khoan đã, cậu biết tôi à?"

Dư Miểu không tỏ thái độ gì.

Thực ra cậu này đúng là học cùng trường với cô. Nhưng không phải là học trưởng như cậu ta tự xưng mà là bạn cùng khóa, chỉ khác khoa.

Khổng Nam nổi tiếng với khả năng giao tiếp, là trưởng ban trong hội sinh viên, có quan hệ rất tốt với cả thầy cô lẫn bạn bè.



Người ta gọi cậu ta là "bông hoa giao tiếp" của trường.

Dĩ nhiên cái biệt danh này không có ý tiêu cực, mà là cách gọi thân mật của bạn bè. Về sau không biết bằng cách nào mà biệt danh ấy lại được lan truyền rộng rãi.

Khổng Nam không ngờ lại gặp phải một “đàn em” mà còn bị nhận ra, cậu ta xấu hổ gãi đầu, nhưng rồi lại thản nhiên nói:

"Trò chơi này khó lắm, chứ không phải tại tôi chơi tệ đâu, thật đấy!"

Đúng lúc đó, trên màn hình máy tính của cậu ta, mấy người bạn cùng chơi bắt đầu gọi:

“Khổng Nam, cậu đâu rồi?”

“Mau vào chơi đi! Chúng ta đã nói hôm nay sẽ chơi cả đêm mà!”

Ánh mắt Dư Miểu chợt lóe lên. Cô đột nhiên nói với Khổng Nam: "Không phiền nếu tôi mượn tài khoản của cậu để chơi một ván chứ?"

"Không phiền đâu! Đương nhiên là không phiền!"

Khổng Nam không những không ngăn cản mà còn chủ động đẩy ghế ra, nhường chỗ cho Dư Miểu.

Cậu ta nghĩ rằng sau khi cô nàng này chơi thử trò chơi chắc sẽ hiểu được vì sao cậu lại thua liên tục và nhận ra cậu ta vô tội.



Trong vòng mười phút tiếp theo, biểu cảm của Khổng Nam dần thay đổi từ mong đợi, kinh ngạc, rồi cuối cùng là đông cứng.

Trên màn hình, dòng chữ "Thắng lợi" hiện lên, kèm theo số điểm giết chóc và sát thương cực cao, giống như một cái tát vang dội vào mặt cậu ta.

Danh sách bạn bè của Khổng Nam cũng bắt đầu sáng lên với những tin nhắn liên tiếp:

“Chà! Khổng Nam, cậu vừa mới bật hack à? Chúng ta không nên làm chuyện thiếu đạo đức như vậy!”

“Khổng Nam, cậu biến mất lâu vậy là đi rửa tay lấy hên hả? Tay cậu giờ có thuộc tính của thần rồi sao?”

“Nói thật đi, cậu là ai? Cướp tài khoản của Khổng Nam có lợi ích gì, lão đại à, kỹ thuật của cậu tốt như vậy thì gánh luôn đội chúng tôi được không? Làm ơn đi mà!”

“Phục rồi, lần đầu tiên trong đời tôi được trải nghiệm cảm giác được gánh toàn tập đến chiến thắng như thế này!”

Dù không nhìn thấy mặt những người kia, Khổng Nam cũng cảm nhận được rằng họ đã nhận ra trận đấu vừa rồi không phải là do cậu ta chơi.

Thậm chí điện thoại của cậu ta còn nhận được tin nhắn hỏi có phải tài khoản bị hack không, và nếu có thì các bạn bè sẵn sàng giúp lấy lại, kèm theo đề nghị kết bạn với người đã "hack" tài khoản để cùng chơi tiếp.

Khổng Nam quyết định ngay lập tức chặn đám bạn phiền phức đó trong một phút.

"Học muội, em chơi trò chơi giỏi như vậy sao không nói với anh sớm?"

Dư Miểu bình thản ngồi lại vị trí của mình, thậm chí không thèm nhìn Khổng Nam: "Xin lỗi nhé, lần đầu chơi còn chưa quen lắm nên mất hơi nhiều thời gian."

trướctiếp