Tay Mẫn Huyền run run, vươn lên khẽ xoa lên một bên đầu n.h.ũ màu đỏ
thẫm của chính mình. Thân thể cậu vốn cũng không rèn luyện quá nhiều,
cho nên trước ngực là một mảnh phẳng lì không chút gợn sóng.
So với hai điểm đỏ phơn phớt hồng mềm mại trước ngực Lâm Hàm thì của Mẫn Huyền so ra có vẻ khác nhau rất nhiều.
Mẫn Huyền nhìn lại đầu n.h.ũ của bản thân, lại nhớ đến cảnh tượng vừa rồi,
trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác ghét bỏ cơ thể của chính mình.
Cậu muốn được chạm vào cơ thể người nọ, nhưng điều đó đối với cậu hiện tại, quả là một ước vọng xa vời.
Cho nên, Mẫn Huyền chỉ muốn đơn thuần thông qua xúc cảm trên da thịt của
bản thân mà liên tưởng đền cảm giác khi chân chính chạm vào người nọ.
Nơi đó của Lâm Hàm chắc chắn rất mềm mại lại ngọt ngào, hòa cùng mùi hương
thơm dịu nữa, chắc chắn khi chạm vào, xúc cảm sẽ rất đặc biệt.
Mẫn Huyền chỉ cần nghĩ đến đó, d.ụ.c vọng đã không kìm nén được mà tuôn trào.
Cậu đem trước ngực chính mình nhào nặn, ngón tay chọc vào điểm đỏ c.ư.ơ.n.g c.ứ.n.g mà gảy gảy. Kɦoáı ƈảʍ bất ngờ ập đến, cậu không khỏi ngửa cổ,
phát ra một tiếng r.ê.n r.ỉ trầm thấp.
Tay còn lại nhanh chóng luồn vào trong quần, nắm lấy tiểu c.ô.n t.h.ị.t đã sớm sưng tấy của mình vuốt ve lên xuống.
Mẫn Huyền nhắm chặt hai mắt, cố gắng đè nén hơi thở gấp gáp cùng tiếng
r.ê.n của chính mình. Cậu sợ Lâm Hàm ở sát vách sẽ nghe thấy, nhưng đồng thời lại cũng muốn Lâm Hàm biết, tâm tư của bản thân mình dành cho cậu
ấy.
Mẫn Huyền nhắm mắt, trong đầu bắt đầu hồi tưởng lại cảnh
tượng Lâm Hàm vừa nãy, sau đó lại tự tưởng tượng ra một số viễn cảnh
kíƈɦ ŧɦíƈɦ khác.
Dường như bị những suy nghĩ ấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ, tay
Mẫn Huyền cũng luật động ngày càng nhanh hơn. Môi cậu mím chặt lại, hai
mắt nhắm nghiền, gương mặt đỏ lựng.
Mãi đến lúc sắp đạt tới cao
trào, trong đầu Mẫn Huyền liền hiện lên cảnh tượng Lâm Hàm trần trụi nằm ở trên giường, mặt và bụng đều vương vãi đầy t.i.n.h d.ị.c.h. Khung
cảnh hết sức d.â.m mỹ, nó trực tiếp kíƈɦ ŧɦíƈɦ dây thần kinh của Mẫn
Huyền, khiến cậu đột ngột b.ắ.n ra.
“Lâm Hàm…Ha…ah…hộc…Thích…thích cậu!”.
Mẫn Huyền sau khi thõa mãn, cả gương mặt đều tràn đầy vẻ thư thái. Cậu
nhếch mép mỉm cười, nhìn bàn tay dính đầy d.ị.c.h t.h.ể trắng đục lại
đặc sệch của chính mình, miệng nhỏ giọng thì thầm.
Sau khi lấy
lại tinh thần, Mẫn Huyền nhanh chóng lau chùi mấy thứ dính nhớp trên
người chính mình, vào phòng tắm qua một lượt. Thay một bộ quần áo khác
rồi mới đi xuống lầu.
Chỉ là, Lâm Hàm ban nãy đã ra khỏi nhà đi
chạy bộ ở công viên gần đó nên Mẫn Huyền tìm khắp cả biệt thự mà chẳng
thấy bóng dáng cậu ở nơi nào.
…
Lâm Hàm chạy bộ ở công viên, vóc người cân đối cùng khuôn mặt vô cùng xinh đẹp khiến không ít người ghé mắt nhìn sang.
Chạy được một lúc, cả người cậu đã ướt đẫm mồ hôi. Lâm Hàm ngồi ở trên băng
ghế đá, vừa lau mồ hôi trên trán, vừa ngửa cổ uống nước.
Vì thời
tiết khá nóng, cho nên Lâm Hàm chọn quần áo hơi mỏng. Bây giờ ra nhiều
mồ hôi thế này, áo liền dán sát vào người, phác họa ra rõ ràng đường
cong trên cơ thể.
Cách đó không xa có một chiếc phi hành khí hạng sang đương đậu, người trong xe đeo khẩu trang lại còn đeo kính đen.
Hắn đã quan sát cậu từ nãy đến giờ, hiện tại thấy cậu ăn mặc phong phanh
như vậy, tay cầm lái vô thức siết chặt lại, chân tay cũng có phần hơi
luống cuống.
Lâm Hàm nghỉ mệt được một lúc, lại nhận được tin nhằn của Lăng Xuyên.
"Em đang ở đâu?
Hiện tại có rảnh không?
Anh đến đón em!’.
Lâm Hàm nghĩ nghĩ, rốt cục gửi định vị chỗ công viên cậu đang ngồi cho hắn. Lăng Xuyên trả lời lại một tin ‘Được, em đừng đi đâu cả, cứ ngồi đó chờ anh một lát’.
Không lâu sau đó, một chiếc phi hành khí hạng sang khác lại đỗ tại công viên. Lăng Xuyên bước xuống xe, theo định vị mà
tới được chỗ của Lâm Hàm.
Chỉ là, Lâm Hàm còn định nhào tới ôm hắn đã bị đẩy ra. Cậu có chút ngơ ngác, xong lại bị một cái áo khoác phủ lên che kín người.
“Lần sau khi ra khỏi nhà, không được ăn mặc phong phanh như vậy! Nhìn xem,
mồ hôi vừa thấm ra, nhìn từ xa cũng đủ thấy hết cả bên trong rồi!”. Lăng Xuyên mặt mày nghiêm túc, trong giọng nói không hề che giấu mùi giấm
chua cùng d.ụ.c vọng chiếm hữu mãnh liệt.
Hắn vừa cài lại cúc áo
của áo khoác vừa lảm nhảm, mãi đến khi cúc áo ở cổ cũng đã bị cài đến
kính cổng cao tường mới chịu buông tha cho cậu.
Lâm Hàm nóng đến
mặt mày đều đỏ bừng, cậu còn định cởi bớt vài cái cúc áo đã bị ánh nhìn
đầy tính cảnh cáo của Lăng Xuyên liếc qua làm cho rùng mình một cái.
Hắn nhanh chóng kéo cậu đi nép vào lòng mình, ánh mắt cảnh cáo liếc nhanh
qua mấy người xung quanh. Ý tứ rất rõ ràng, giống như một con sư tử đang khẳng định chủ quyền, người này là của hắn vậy.