Vừa lên phi hành khí, Lâm Hàm đã cấp tốc đem áo khoác tháo ra. Lăng Xuyên cũng rất chu đáo mà mở máy lạnh lên cho cậu.
“Chúng ta đi đâu vậy?!”. Lâm Hàm nhìn ra bên ngoài, phát hiện hắn không đi
hướng trở vào trung tâm thành phố, mà lại chạy ngược ra ngoại ô nên tò
mò hỏi.
“Bí mật, đến nơi em sẽ biết!”. Lăng Xuyên cười cười, sau
đó đem cửa sổ của phi hành khí đóng lại, không cho cậu cứ tiếp tục ngóng mãi ra bên ngoài như vậy.
Đường đi có hơi xa, Lâm Hàm không thể nhìn ra ngoài, buồn chán nên chỉ có thể nhìn Lăng Xuyên.
Từ chuyện xảy ra ở quán bar lần trước, lại thêm lần vào căn biệt thự to
lớn nhưng đặc biệt vắng vẻ đó. Cậu bây giờ mới cảm thấy, Lăng Xuyên thần bí hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của cậu.
Nhưng mà xuất phát từ việc tôn trọng lẫn nhau, nếu hắn không muốn nói, cậu cũng sẽ
không vô duyên vô cớ đem chuyện đời tư của người ta ra bàn luận.
Ngay cả cậu cũng có bí mật, có những chuyện không cách nào có thể mở lời được. Tỉ như, chuyện cậu xuyên không, tá thi hoàn hồn.
Ở cái thời đại khoa học kĩ thuật tân tiến, người người nhà nhà đều theo
học thuyết vô thần này, nghe có vẻ đặc biệt hoang đường. Dù cho cậu có
thực sự đem sự thật phơi bày ra cũng chưa chắc đã có ai tin tưởng.
Lâm Hàm thở dài một hơi, lại khép hờ mí mắt. Chuyện này quả thực đã khiến
cậu suy nghĩ rất nhiều, cũng không biết bằng cách nào mà bản thân xuyên
tới được tận đây.
…
Cách đó không xa, có một chiếc phi
hành khí vẫn luôn bám đuôi theo sau chiếc của Lăng Xuyên. Trong xe vẫn
là người bịt khẩu trang cùng đeo mắt kính đen đó.
Hắn một đường
bám theo, duy trì khoảng cách không xa cũng không gần. Lão luyện đến
nổi, một tay đầy kinh nghiệm bị bám đuôi như Lăng Xuyên cũng không phát
hiện ra.
Hai chiếc phi hành khí trước sau nối tiếp nhau. Mãi đến
khi Lăng Xuyên dừng lại, chiếc ở phía sau cũng nhanh chóng đạp lại phanh xe.
Lăng Xuyên xuống trước, sau đó vòng qua bên kia mở cửa cho Lâm Hàm.
Cậu nắm lấy tay hắn, được hắn một đường tỉ mỉ chu đáo mà đặt chân xuống
đất. Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lâm Hàm không khỏi òa lên một tiếng kinh ngạc.
Trước mắt cậu hiện tại là một bờ biển cát vàng nắng ấm.
Nước biển xanh trong, từng làn sóng nối tiếp nhau ập vào bờ. Hàng dừa
xanh tốt trồng ở ven bờ, bên dưới bóng râm còn đặt mấy cái ghế nằm.
Gần đó còn có một tủ thức uống, bên trong đủ loại hầu như không thiếu cái
gì. Còn có cả trái cây các loại đều đã được ướp lạnh, trông vô cùng bắt
mắt.
Lâm Hàm phấn khích chạy một mạch ra đó, dang hai tay xoay một vòng hưởng thụ khí trời trong lành cùng mùi của biển cả.
“Đẹp thật đó! Nhưng mà ở đây, ngoài chúng ta ra thì hình như không có ai
khác hết!”. Lâm Hàm sảng khoái cười một tiếng, nụ cười so với nắng vàng
kia còn rực rỡ hơn.
Lăng Xuyên nhìn đến ngây ngẩn cả người, tim gia tốc đập lên bang bang.
Lâm Hàm bình thường đều rất ít khi cười rộ lên như vậy, từ khi quen biết
nhau đến nay, hắn chưa từng thấy qua cậu cười tươi thế này. Quả nhiên,
quyết định đưa cậu đến nơi này thư giãn là một quyết định đúng đắn.
“Nơi này là anh chuẩn bị cho riêng chúng ta, người khác nào có được đặc quyền như vậy!”.
Lăng Xuyên cũng không giấu diếm mà nói, hắn không muốn bị người khác quấy
rầy, cũng không muốn cậu bị người khác nhìn chằm chằm như vậy. Cho nên,
chỉ có hai người bọn họ như vậy thôi là đủ rồi.
Lâm Hàm vui vẻ ôm chặt lấy eo hắn, hơi kiểng chân lên một chút liền hôn chụt một phát vào môi hắn.
Vốn cậu chỉ định hôn theo kiểu chuồn chuồn lướt nước thôi, thế nhưng gáy
đột nhiên bị giữ lại. Nụ hôn phớt biến thành cái hôn vừa nóng bỏng lại
cuồng nhiệt.
Tâm trạng vốn dĩ đang rất tốt, Lâm Hàm cũng không có lí do gì để từ chối, trái lại còn rất nhiệt tình mà đáp trả lại hắn.
Môi l.ư.ỡ.i cả hai quấn quých lấy nhau, cộng thêm khung cảnh xanh tươi rộng lớn của biển ở phía sau làm nền, quả là một cảnh tượng cực kỳ thơ mộng, cực kỳ lãng mạn.
Lâm Hàm vốn đã mặc quần áo không khác đồ đi
biển là mấy, vì vậy nên cũng không cần đi thay đồ. Còn Lăng Xuyên thì để trần thân trên, lộ ra từng đường cơ bắp đầy tính xâm lược mạnh mẽ.
Cả hai cùng nhau chơi đùa dọc theo đường bờ biển, Lâm Hàm tinh ý phát
hiện, ở chỗ tủ nước còn đặt một vỉ nướng, bên trong là than hồng.
Con sâu tham ăn lại bắt đầu rục rịch. Cậu xách theo một cái xô nhỏ, đi ven bờ nhặt một ít hải sản tươi ngon.
Lăng Xuyên cũng giúp cậu nhặt, chẳng mấy chốc đã được cả một xô đầy ụ. Lâm
Hàm vui vẻ cười đến tít cả mắt, đem cái xô chứa đầy hải sản kia nâng niu như bảo bối.
Lò than được Lăng Xuyên quạt đến đỏ hồng, Lâm Hàm đặt một ít lên vỉ nướng, sau đó rắc thêm một ít gia vị lên trên.
Chẳng mấy chốc mùi đồ nướng đã bốc lên, mùi thơm bay vào mũi, bụng Lâm Hàm liền lập tức kêu lên.
Lâm Hàm xoa xoa bụng nhỏ, không khỏi âm thầm nghĩ. Quả thực không có tiền đồ, chỉ cần thấy đồ ăn là liền như vậy.
Nhưng mà kể ra, sáng giờ cậu cũng chưa bỏ cái gì vào bụng. Thảo nào bây giờ lại thấy đói như thế.