Cảm thấy cần có thời gian để tiêu hóa mọi chuyện, Tôn Minh Hạo dẫn theo
Chu Gia Hào và Chu Gia Trí rời khỏi biệt thự, còn Lạc Vũ thì chuẩn bị
tiếp tục khiêu chiến nhiệm vụ. Nhưng rất nhanh Lạc Vũ phát hiện, những
nhân vật giả thuyết đó đã được đổi mới, cái này đồng nghĩa với việc các
yêu cầu trước đó cũng thay đổi, và Lạc Vũ cần phải bắt đầu mọi thứ một
lần nữa.
Thất bại... Thất bại... Thất bại... Thất bại...
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Lạc Vũ lại tiếp tục.
Quá trình sau đó cũng là thất bại... thất bại... và thất bại.
Khi tỉnh lại, cả người Lạc Vũ trông có vẻ mệt mỏi bất kham. Cậu phản phất
như trở lại khi còn nhỏ, rõ ràng nỗ lực như vậy, nghiêm túc như vậy,
nhưng vì cái gì vẫn không thể thành công?
Có lẽ do trước đó hoàn thành quá dễ dàng, cho nên làm Lạc Vũ thiếu cảnh giác với nhiệm vụ lần
này, cảm thấy có thể nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ như trước. Nhưng hiển nhiên, hiện thực đã giáng cho Lạc Vũ một đòn đả kích rất lớn.
Vấn đề rốt cuộc ở đâu? Lạc Vũ bắt đầu tự hỏi. Trước kia, khi nấu ăn, tuy
cũng dựa theo yêu cầu của người khác, nhưng Lạc Vũ làm theo ý mình nhiều hơn. Chính lúc này đây, cậu cư nhiên thất bại, hơn nữa còn là thất bại
liên tiếp, nói không uể oải là không có khả năng. Cậu quen thuộc với
từng loại rau dưa thịt thà, biết giá trị dinh dưỡng của chúng nó, và có
thể biết tường tận chất lượng của chúng. Nhưng muốn phối hợp chúng lại
với nhau để đạt tới hiệu quả mong muốn nhất, Lạc Vũ đột nhiên phát hiện
mình không thể khống chế được.
Cậu có xuất phát điểm cao hơn
người khác, thế nhưng dù có cao bao nhiêu nữa, nếu căn cơ không ổn định
thì sớm muộn gì cũng sẽ ngã xuống. Có lẽ cậu có thể làm được những món
ăn ngon hơn và đẹp mắt hơn những người khác, nhưng có khả năng còn không bằng một đầu bếp bình thường có nhiều kinh nghiệm phong phú nấu được
những món ăn hợp với sở thích, thị hiếu của thực khách. Cũng giống như
lần thi đấu trước đó với đầu bếp Vĩnh Thọ quán, nhìn bề ngoài thì cậu
thắng rất đẹp, nhưng chỉ có cậu biết, kỳ thực cậu cũng không thể nắm
chắc được mình có thể thắng hay không. Món 'Băng Hỏa Phi Phượng' thực ra chỉ là mèo mù vớ phải chuột chết, một món có thể thắng, hai món cũng có thể thắng, nhưng đến món thứ ba, cậu chưa chắc có thể thắng, đây là sự
chênh lệch về kinh nghiệm. Không có kinh nghiệm nấu ăn, coi như trù nghệ có cao đến mấy thì cũng phí công.
Chỉ dựa vào kỹ năng mà hệ
thống cho sẵn thì không đủ. Dù trước đó có được kỹ năng cao cấp, nhưng
nếu khuyết thiếu kinh nghiệm thì có khi còn không bằng một người thuần
thục kỹ năng sơ cấp.
【 Ký chủ...】- Hệ thống cảm giác được Lạc Vũ mất mát, muốn an ủi cậu, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Hệ
thống tự hỏi liệu lần đả kích này đối với ký chủ mà nói có phải quá lớn
hay không? Đến cùng, kí chủ chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi, là lứa
tuổi có tâm linh tương đối yếu ớt a!
"Tuy tôi có chút mất mát,
nhưng sẽ không bỏ cuộc. Hệ thống, cậu yên tâm, điểm thuộc tính của cậu,
tôi nhất định sẽ trả lại". Từ trước đến nay Lạc Vũ không phải là người
dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
【 Ký chủ, tui không quan tâm đến chuyện điểm thuộc tính! 】- Hệ thống phát điên lên, thế nào mà ký chủ lại không hiểu được là nó đang quan tâm đến cậu đâu?
"Tôi biết..." Lạc Vũ biết hệ thống lo lắng cho mình, nhưng buồn bực trong lòng không phải
chỉ một hai lời nói thì có thể tiêu trừ được. Tựa như có một cục đá đè
nặng trong lòng, cả người Lạc Vũ cảm thấy có gì đó không khỏe.
Bữa tối là Lạc Vũ làm, chẳng qua trong quá trình đó có một Chu bá luôn đứng ngồi không yên nhìn chằm chằm Lạc Vũ, rốt cuộc thì tay Lạc Vũ còn chưa
khỏi hẳn, tốt hơn hết là nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng. Vốn dĩ Chu bá không đồng ý, nhưng thấy Lạc Vũ kiên trì như vậy, Chu bá không còn
cách nào khác đành phải để cậu làm.
Buổi tối Mặc Hàn trở về, khi cắn miếng đầu tiên, Mặc Hàn liền nhận ra được tay nghề của Lạc Vũ.
"Tay còn chưa khỏi thì không cần nấu ăn, mà tay em có bị sao không?" Mặc Hàn trước tiên quan tâm đến tay Lạc Vũ.
"Tay gần như đã hồi phục, nếu chỉ đơn giản là nấu ăn mà làm còn không được
nữa thì chẳng khác nào một phế nhân cả". Ở trong không gian giả thuyết,
Lạc Vũ cũng không biết mình đã nấu ăn bao nhiêu lần, tuy rằng chỉ là giả thuyết, nhưng cảm giác trong đó thực sự rất chân thật.
Mặc dù
Lạc Vũ đã cực lực che giấu, nhưng Mặc Hàn vẫn cảm giác được Lạc Vũ có gì đó không thích hợp. Chẳng lẽ thời điểm đi báo danh đã xảy ra chuyện gì
sao? Phải cho người đi tra một chút mới được.
Sau bữa tối, ở đại
sảnh phòng khách, Mặc Hàn cùng Lạc Vũ bắt đầu thảo luận về quân huấn.
Lúc này ở đại sảnh chỉ có Mặc Hàn và Lạc Vũ, còn những người khác thì đã tự động rời đi dành không gian riêng cho hai người.
"Anh cũng
thấy rồi đấy, vết thương của em đã hồi phục rất tốt, đi quân huấn cũng
không có vấn đề gì. Hơn nữa, Mặc Hàn, em là con trai, không phải con gái nũng nịu, vết thương này với em mà nói thì không tính là cái gì hết".
Cái cảm giác được người khác quan tâm bảo hộ rất tốt, nhưng nếu được
quan tâm bảo hộ quá mức thì có khi lại không tốt cho lắm.
"Hai tháng". Mặc Hàn nhìn Lạc Vũ.
"Hai tháng?" Lạc Vũ nhất thời không hiểu.
"Còn hai tháng nữa em mới thành niên". Mặc Hàn khẳng định nói.
Lạc Vũ không ngờ Mặc Hàn lại nhớ rõ sinh nhật của mình. Không sai, còn hai
tháng nữa cậu sẽ tròn mười tám tuổi. Nhưng mà, còn chưa thành niên thì
có liên quan gì đến việc đi quân huấn? Lạc Vũ suýt chút nữa bị Mặc Hàn
dắt cho lệch hướng rồi.
Hít một hơi thật sâu, Lạc Vũ nói: "Mặc
Hàn, chúng ta đấu một trận đi? Thắng, nghe em, còn thua, nghe anh". Lạc
Vũ tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình mượn đề tài này để phát tiết bực
bội trong lòng.
Mặc Hàn dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Lạc Vũ, muốn
từ trên mặt cậu nhìn ra cái gì đó, vài giây sau mới nói: "Được, nhưng em không thể dùng tay trái". Nói xong, không đợi Lạc Vũ phản ứng, Mặc Hàn
liền tấn công.
Tốc độ của Mặc Hàn rất nhanh, nhưng Lạc Vũ cũng
không chậm, hai người anh tới em đi, qua qua lại lại. Công kích của Mặc
Hàn nhìn có vẻ sắc bén, nhưng mỗi khi sắp chạm vào Lạc Vũ thì lực độ sẽ
tự yếu bớt, chính vì thế Lạc Vũ mới có thể dễ dàng tránh được các đòn
tấn công của Mặc Hàn.
Mặc Hàn đang nhường cậu! Nhận thức được cái này, Lạc Vũ tâm sinh bất mãn. Thời điểm Mặc Hàn bắt được tay phải, tay
trái của Lạc Vũ đồng thời tấn công. Tuy rằng Mặc Hàn không nghĩ tới Lạc
Vũ sẽ dùng tay trái, nhưng tốc độ phản ứng của anh lại cực kỳ nhanh. Bắt lấy tay phải rồi đồng thời bắt được tay trái Lạc Vũ, Mặc Hàn nhanh
chóng áp chế hai tay Lạc Vũ ra sau lưng, khiến cậu không thể động đậy
được.
Nhưng Lạc Vũ sao có thể dễ dàng bó tay chịu trói, cái chân
thon dài đá về sau một cái, Mặc Hàn theo phản xạ mà né tránh, đồng thời
buông lỏng hai tay Lạc Vũ ra. Lạc Vũ nắm chặt cơ hội, khi đang chuẩn bị
xoay người tấn công Mặc Hàn thì lại bị anh ôm vào lòng.
Gắt gao
ôm lấy Lạc Vũ, tránh đi vết thương trên cánh tay cậu, Mặc Hàn đè đầu Lạc Vũ lên vai mình, trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì, sao em lại bực bội như vậy? Có chuyện gì có thể nói cho anh biết, đừng
giữ buồn phiền trong lòng".
Lạc Vũ giãy giụa vài cái, phát hiện không thể thoát ra, cậu có chút không cam lòng mà nói: "Em thua rồi".
"Em thua cũng không sao, quân huấn em muốn đi thì cứ đi." Mặc Hàn vỗ lưng dỗ dành cậu.
Chóp mũi Lạc Vũ tràn ngập hương vị nam tính của Mặc Hàn, cánh tay cường
tráng tràn đầy lực lượng, ở khoảng cách gần như vậy, cách hai kiện quần
áo mỏng manh, cậu thậm chí có thể cảm giác được cơ bụng rắn chắc của
anh. Nghe được câu này của Mặc Hàn, mũi Lạc Vũ đột nhiên đau xót, mắt
hồng hồng, giọng nói có chút khàn khàn.
"Nếu vẫn luôn thất bại,
đến cuối cùng sẽ mất hết tất cả, anh sẽ làm gì?" Tuy miệng nói không để
ý, nhưng kỳ thực Lạc Vũ lại rất để ý. Chiếu theo tiến độ hoàn thành
nhiệm vụ hiện tại, đừng nói là hai tháng, có khi hai năm cũng không thể
hoàn thành được. Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, cậu sẽ bị xóa sạch
mọi điểm thuộc tính, đến lúc đó cậu sẽ trở lại là một Lạc Vũ ngu ngốc,
không có bất kỳ ưu điểm gì, và hoàn toàn trở thành một người trong suốt
như trước kia.
Là người quật cường, cậu không muốn để cảm xúc sợ
hãi của mình bộc lộ ra ngoài, đồng thời cậu cũng không nghĩ thừa nhận
mình lại có một mặt yếu đuối như vậy. Có lẽ, chính bản thân cậu cũng
không bình tĩnh, tràn đầy tự tin như vẻ bề ngoài. Ngay cả khi phải đối
mặt với những lời nhục mạ, châm chọc của người khác, hoặc là khi đối mặt với nguy cơ sinh mạng bị uy hiếp, cậu cũng không sợ hãi như vậy. Nhưng
hiện tại, cậu lại có chút sợ hãi, sợ sẽ mất đi tất cả những gì tốt đẹp
của hiện tại.
Từ khi quen biết Lạc Vũ đến nay, đây là lần đầu
tiên Mặc Hàn thấy Lạc Vũ biểu lộ một mặt yếu đuối của mình trước mặt anh như vậy. Mặc Hàn không biết vì cái gì mà chỉ qua một ngày thôi, Lạc Vũ
lại trở nên như vậy. Không, nói đúng hơn là chỉ mới buổi sáng thôi, Lạc
Vũ đã bắt đầu có gì đó không thích hợp. Em ấy đang sợ hãi! Nhận thấy
được cảm xúc của người trong lòng, Mặc Hàn càng ôm chặt Lạc Vũ hơn.
"Trên thế giới này không có ai là chưa từng thất bại. Thất bại không đáng sợ, cái đáng sợ chính là bản thân chúng ta cho rằng chính mình sẽ thất bại. Mất đi sự tự tin, cũng đồng nghĩa đã mất đi thành công. Trên thế giới
này, xuất phát điểm của mỗi người đều là hai bàn tay trắng, cho dù bây
giờ có mất hết tất cả, thì cũng chỉ là quay lại điểm xuất phát mà thôi.
Bắt đầu mọi thứ lần nữa, chỉ cần chăm chỉ nỗ lực, chúng ta có thế lấy
lại những gì đã mất".
Lời này của Mặc Hàn giống như mặt trời đột
nhiên xuất hiện trên bầu trời đầy mây mù, tỏa ra ánh sáng chói lọi đẩy
lùi mây mù, khiến cho trái tim Lạc Vũ vốn u ám nay bỗng sáng lên.
Đúng vậy, trước khi gặp được hệ thống, cái gì mà gặp qua sẽ không quên,
trung cấp trù nghệ, trung cấp thư pháp, cái gì mà cao cấp nhạc kỹ, hết
thảy cái gì cũng không có. Cho dù điểm thuộc tính có bị xóa sạch đi
chăng nữa thì cậu vẫn là cậu, chỉ cần bắt đầu mọi thứ một lần nữa là
được.
Sau khi thông suốt, Lạc Vũ cảm thấy tảng đá đè nặng trong
lòng bỗng biến mất, toàn thân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Lúc này chỉ
mới là khởi đầu, vậy mà cậu đã bắt đầu xuất hiện cảm xúc uể oải chán nản như vậy, cái này không phải hiện tượng tốt. Vẫn còn hai tháng nữa, cậu
nhất định sẽ thành công.
"Cảm ơn anh, Mặc Hàn". Lạc Vũ ôn nhu cười.
"Anh nói rồi, giữa chúng ta không có từ cảm ơn này". Mặc Hàn buông lỏng Lạc
Vũ ra, áp trán mình vào trán Lạc Vũ, trong mắt chỉ có hình bóng Lạc Vũ:
"Em đã đồng ý ở bên anh, vì thế em đừng kháng cự anh, mà thay vào đó hãy để anh bước vào trái tim em, được không?"
Cậu nhìn thẳng vào mắt anh, không nói gì.
"So với những người cùng lứa tuổi, em thoạt nhìn trưởng thành hơn nhiều.
Nhưng anh biết đó chỉ là bề ngoài, kỳ thực trong lòng em nhạy cảm yếu ớt hơn người khác nhiều. Anh đã điều tra tư liệu về em, em không có sư
phụ, và cũng không có ai dạy cho em. Tốc độ phản ứng và thể năng của em
rất mạnh, nhưng động tác tứ chi rất trúc trắc, tốc độ phản ứng của cơ
thể không theo kịp tốc độ ứng biến, cái này đủ để chứng minh thân thủ
này của em là học cấp tốc trong thời ngắn".
Nghe đến đây, đồng tử Lạc Vũ co lại.
Mặc Hàn nói tiếp: "Tốc độ đọc sách của em rất nhanh, nếu anh đoán không sai thì em còn có khả năng xem qua là nhớ. Hơn nữa em còn nấu ăn rất ngon,
biết chơi đàn dương cầm, biết ca hát, biết thư pháp. Lạc Vũ, rốt cuộc em còn bản lĩnh gì mà anh không biết không?"
Lạc Vũ biết Mặc Hàn đã điều tra cậu, nhưng bởi vì không có dấu vết để tìm, nên cậu cho rằng
anh chỉ điều tra được vài thứ. Nhưng hiện tại, anh ấy chỉ dựa vào hai
tháng ở chung ngắn ngủi mà biết rõ toàn bộ kỹ năng của cậu? Rốt cuộc
năng lực nhìn thấu của Mặc Hàn mạnh đến mức nào?