Kinh Đại là trường đại học trọng điểm rất nổi danh ở Hoa Quốc, bởi vì
hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng nên có rất nhiều tân sinh viên đã
sớm đến trường học báo danh.
Lữ Kiệt là sinh viên năm hai ngành
Kinh tế Quốc tế, đồng thời cũng là phó hội trưởng Hội sinh viên của
trường. Hôm nay là ngày đầu tiên tân sinh viên đến báo danh, mà số lượng sinh viên đến báo danh rất đông, nên Lữ Kiệt cùng với các bạn học khác
đều lục tục dẫn tân sinh viên đi báo danh và đi tìm ký túc xá.
10 giờ sáng, mặt trời đã lên rất cao. Bận rộn hơn hai tiếng đồng hồ, lúc
này Lữ Kiệt đầu đầy mồ hôi đột nhiên cảm thấy hơi khát nước, sau khi nói một tiếng với người bên cạnh liền đi tới cửa hàng gần nhất ở trước
trường mua mấy chai nước khoáng đã được ướp lạnh.
Vừa mới thanh
toán tiền rồi uống một ngụm nước khoáng, Lữ Kiệt liền nghe thấy tiếng
động cơ xe máy vang rất lớn, hơn nữa càng ngày càng gần. Một chiếc moto
màu đen và một chiếc moto màu lam, hai chiếc moto có ngoại hình vô cùng
cuồng duệ khốc huyễn*, đường nét cứng rắn lạnh lẽo, kim loại sáng
chói,... Nhìn hai con xe này, Lữ Kiệt không nhịn được cũng muốn mua một
chiếc về lái.
* Cuồng duệ khốc huyễn: Cả cụm này chỉ đơn giản giải thích bằng cụm từ "trâu bò đíu chịu được" =))
Bốn thiếu niên bước xuống xe, cởi mũ bảo hiểm ra. Một thiếu niên cao ráo
đẹp trai, nước da ngăm đen, trên người mang theo vài phần khí phách; một thiếu niên khác có diện mạo tuấn lãng, ôn tồn lễ độ, nụ cười ôn nhu, là hình tượng hoàng tử bạch mã trong lòng các nữ sinh; đi phía sau là một
thiếu niên tuy hơi mập mạp, nhưng khuôn mặt có vài phần non nớt; và cuối cùng là một thiếu niên hấp dẫn mọi ánh nhìn nhất.
Tiêu sái cởi
mũ bảo hiểm trên đầu xuống, khuôn mặt tinh xảo đến hoàn mỹ lộ ra, chỉ
thấy cậu tay phải cầm mũ bảo hiểm đặt ở trên xe, tay trái vuốt tóc mái
rũ xuống trán ra đằng sau, động tác phi thường ưu nhã*, mơ hồ có thể
thấy được vết thương có chút chói mắt trên cánh tay trắng ngần. Thiếu
niên rất bình tĩnh, cho dù mọi người xung quanh đều đang nhìn cậu, nhưng cậu vẫn thanh lãnh* như cũ, cũng không hiện ra bất kỳ hoảng loạn nào.
Lúc này tất cả đều có chung một ý nghĩ 'Đây quả thực là một thiếu niên
thanh lãnh ưu nhã'.
* Ưu nhã: là một loại phong thái điềm
đạm thản nhiên, trút bỏ đi vẻ ngoài non nớt ấu trĩ của tuổi thanh xuân,
mà trình hiện ra một loại khí chất chín chắn chững chạc.
* Thanh lãnh: có thể hiểu là thanh cao lạnh lùng.
"Nơi này chính là Kinh Đại, hôm nay trong trường người đi lại rất nhiều, chúng ta đậu xe ở nơi này, rồi đi bộ vào trường".
Thiếu niên có thân hình cao lớn, da ngăm đen nói với ba thiếu niên khác.
Thiếu niên ôn tồn lễ độ kia gật đầu: "Được, một chút nữa tìm người hỏi
nơi báo danh của tân sinh ở chỗ nào".
Hóa ra là tân sinh viên
tới báo danh. Trong tay cầm mấy chai nước khoáng, Lữ Kiệt đi tới hỏi:
"Xin chào, các em là tân sinh viên muốn tới chỗ báo danh tân sinh sao?"
"Anh là?" Tôn Minh Hạo hồ nghi nhìn Lữ Kiệt.
Lữ Kiệt thoải mái nở nụ cười: "Anh là sinh viên năm hai ngành Kinh tế Quốc tế của Kinh Đại, đồng thời cũng là đàn anh tương lai của mấy đứa. Hôm
nay anh ở chỗ này là để hỗ trợ tân sinh viên, anh có thể dẫn các em đi
báo danh".
"Ha, kinh tế học? Lạc Vũ, đây không phải là chuyên
ngành mà cậu đã đăng ký sao? Thật là trùng hợp". Tôn Minh Hạo cười nói
với Lạc Vũ.
"Lạc Vũ?" Cái tên này quá quen tai, Lữ Kiệt nhìn kỹ
lại, đối chiếu với thông tin đăng ký của tân sinh trong trí nhớ, thiếu
niên đẹp trai trước mặt này không phải là Thủ khoa đạt điểm tối đa trong kỳ thi đại học năm nay sao.
"Học đệ, không nghĩ tới lại có thể
gặp được em ở chỗ này". Lữ Kiệt cười nói: "Em thật sự quá lợi hại, rất
nhiều học tỷ kinh tế học rất thích em đó. Thời điểm vừa nghe tin em muốn tới kinh tế học, bọn họ không khỏi phấn khích một phen đâu".
"Còn phải nói nữa sao, từ trước đến nay Lạc Vũ rất được hoan nghênh nha! Mà
học trưởng, anh có thể đợi một lát nữa rồi nói được không, hiện tại nắng rất là gắt, anh có thể dẫn bọn em đi báo danh trước được không?" Chu
Gia Hào rất sợ nóng, chỉ mới đứng một chốc, đầu liền đổ mồ hôi liên tục.
"Ha ha, ngượng ngùng quá, được nhìn thấy các học đệ, anh quả thực rất vui.
Nào, các em uống miếng nước đi, giờ anh sẽ dẫn mấy đứa đến chỗ báo
danh". Lữ Kiệt nhiệt tình lấy ra bốn chai nước khoáng rồi lần lượt đưa
cho đám người Lạc Vũ, sau đó dẫn bọn đi đến chỗ báo danh.
Chỗ
báo danh của Chính trị Quốc tế và kinh tế học rất gần nhau, sau khi đưa
ba người Tôn Minh Hạo đến chố báo danh chính trị học, Lữ Kiệt liền dẫn
Lạc Vũ đến chỗ báo danh kinh tế học.
"Vương lão sư, đây là tân sinh viên của khoa chúng ta, Lạc Vũ. Làm phiền lão sư làm thủ tục cho em ấy".
Nam lão sư Vương Cường đang điền thông tin ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Lạc Vũ liền sửng sốt một chút, sau đó nháy mắt nói với Lữ Kiệt: "Được đó Lữ Kiệt, em thật sự mang được Tân Thủ khoa của chúng ta đến đây nha".
Lữ Kiệt ngượng ngùng gãi đầu: "Bọn em vô tình gặp nhau ở cổng trường, làm phiền thầy rồi".
"Được rồi, đồng học Lạc Vũ, em vui lòng xuất trình giấy tờ tùy thân, giấy báo nhập học và phiếu nhập học, tôi sẽ kiểm tra đối chiếu một chút". Vương
Cường nói.
Lạc Vũ đưa toàn bộ tư liệu cho Vương Cường. Sau khi
kiểm tra đối chiếu, xác nhận mọi thông tin đều chính xác, Vương Cường
yêu cầu Lạc Vũ ký tên xác nhận, sau đó đưa thẻ chứng minh đã báo danh
cho cậu: "Thẻ báo danh này rất quan trọng, mặt trên có ghi chú rõ khoa
và ngành học của em, em cẩn thận đừng làm mất nó".
Sau khi nhận được thẻ báo danh, Lạc Vũ nói lời cảm ơn: "Cảm ơn lão sư".
"Lữ Kiệt, em dẫn Lạc Vũ đi làm các thủ tục khác". Vừa lúc lại có tân sinh
viên tới, Vương Cường tiếp tục giúp tân sinh viên mới tới xử lý thủ tục
báo danh.
"Lạc học đệ, em sẽ trọ ở trong trường sao?" Cũng khó
trách Lữ Kiệt hỏi như vậy, dù sao Lạc Vũ ngoại trừ cầm tập hồ sơ chứa
các giấy tờ nhập học ra, thì cái gì cũng không có mang theo.
Lạc Vũ lắc đầu.
"Không cần nói, giờ anh dẫn em đi làm các thủ tục nhập học khác". Nói xong, Lữ Kiệt dẫn đường đi phía trước.
Bởi vì Lạc Vũ là Thủ khoa đạt điểm tối đa trong kỳ thi đại học, cho nên
Kinh Đại miễn tiền học phí trong bốn năm cho Lạc Vũ. Sau khi hoàn thành
tất cả các thủ tục, Lạc Vũ khẽ mỉm cười với Lữ Kiệt, lúc này nhìn cậu
như một đóa hàn mai đang nở rộ: "Lữ học trưởng, cảm ơn anh".
"Không... Không cần..." Lạc Vũ cười quá đẹp, Lữ Kiệt không khỏi đỏ mặt, tay chân có chút luống cuống.
Lại gật đầu lần nữa, Lạc Vũ liền rời đi.
Nhìn bóng lưng của Lạc Vũ, Lữ Kiệt thật lâu cũng không thu hồi tầm mắt.
"A Kiệt, sao lại đứng ngây người thế này?" Có người đứng phía sau vỗ vai Lữ Kiệt một cái.
Lữ Kiệt lập tức hoàn hồn lại. Khi quay đầu nhìn lại, thì ra là bạn cùng phòng ký túc xá.
Cậu bạn vừa nhìn thấy Lữ Kiệt liền kỳ quái hỏi: "Mặt cậu sao lại đỏ thế
này, có phải vừa mới tiếp một tiểu học muội xinh đẹp không? Cậu coi
trọng người ta?"
"Nói cái gì đâu không, người ta là nam". Lữ Kiệt trừng mắt nhìn cậu bạn một cái.
"Là nam thì sao, hiện tại ở Hoa Quốc, đồng tính luyến ái cũng có thể đăng
ký kết hôn, cậu sợ cái gì. Thích thì cứ theo đuổi, anh em xem trọng cậu
nha. Bây giờ lão sư có việc tìm tôi, tôi đi trước đây, gặp lại sau".
Sau khi cậu bạn trêu chọc Lữ Kiệt xong liền trực tiếp rời đi, bỏ lại Lữ Kiệt ở phía sau đang dở khóc dở cười.
Xong xuôi các thủ tục, ba người Tôn Minh Hạo đưa Lạc Vũ trở lại biệt thự của Mặc Hàn, vừa lúc đến giờ ăn trưa, ba người thuận tiện ở lại ăn luôn.
Đương nhiên với tiền đề là Mặc Hàn không trở về, ba người Tôn Minh Hạo
đều sợ Mặc Hàn, chỉ cần Mặc Hàn ở đây, cả ba sẽ cảm thấy không được tự
nhiên. Mà nguyên nhân chính là do hồi nhỏ cả ba quá nghịch ngợm nên bị
Mặc Hàn hung hăng giáo huấn một phen. Chính vì vậy, mỗi khi đối mặt với
Mặc Hàn, cả ba đều có bóng ma tâm lý.
Sau bữa trưa, ba người Tôn Minh Hạo vừa gặm dưa hấu vừa trò chuyện với Lạc Vũ.
"Lạc Vũ, cậu có phát hiện cửu cửu tôi tốt với cậu một cách bất thường
không?" Tôn Minh Hạo gặm một miếng dưa hấu trên tay rồi nói.
"Bất thường chỗ nào?" Lạc Vũ đặt vỏ dưa hấu xuống bàn, cầm khăn giấy lau tay.
"Chỗ nào cũng thấy bất thường". Tôn Minh Hạo cũng đặt vỏ dưa hấu trong tay
xuống, sau đó nói: "Cậu thử nghĩ lại xem, vừa mới bắt đầu cậu liền làm
đầu bếp tư nhân cho cửu cửu tôi, sau này bị một chút thương tích, cửu
cửu trực tiếp cho cậu ở lại biệt thự này. Hơn nữa, khi xảy ra vụ bắt
cóc, cửu cửu so với bất luận kẻ nào càng khẩn trương hơn, cậu không thấy được đâu, ánh mắt cửu cửu lúc đó như muốn giết người vậy. Với lại, cái
căn biệt thự này, cửu cửu tôi đã lâu lắm rồi không ở đây. Hiện tại lại
đột nhiên trở về, tôi thấy cửu cửu vì cậu nên mới ở lại bên này. Cậu
cũng nói đúng đi, A Trí?"
Chu Gia Trí ôn nhu cười: "Tôi cũng cảm thấy vậy".
"Đúng vậy, Mặc tiểu thúc đối tốt với Lạc Vũ còn hơn Hạo ca nữa. Người không
biết còn tưởng Lạc Vũ mới là cháu của Mặc tiểu thúc đâu. Còn Chu bá nữa, Chu bá cũng đối xử với Lạc Vũ rất đặc biệt, bác ấy cư nhiên cố ý tìm cá quả hoang dã về hầm canh cho Lạc Vũ". Chu Gia Hào lớn tiếng nói.
"Mày cũng chỉ biết ăn". Tôn Minh Hạo trừng mắt nhìn Chu Gia Hào một cái.
"Chu thiếu gia, nếu cậu muốn, tôi cũng có thể chuẩn bị một phần dành cho
cậu". Đột nhiên xuất hiện phía sau lưng Chu Gia Hào, Chu bá thành công
dọa Chu Gia Hào sợ chết khiếp.
"Ha ha, Chu bá, cái kia... cháu nghĩ không cần đâu, hiện tại cháu đang giảm cân mà!" Chu Gia Hào xấu hổ mà cười nói.
"Nếu Chu thiếu gia có yêu cầu gì, cậu có thể nói thẳng, chúng tôi sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của cậu. Bằng không, đãi khách không chu toàn là chúng tôi thất lễ". Chu bá nghiêm túc nói.
Chu Gia Hào vừa rụt đầu vừa co người sang một bên, lắc đầu nói: "Không cần, không cần, cháu... cháu rất vừa lòng".
Xác định Chu Gia Hào thực sự không có vấn đề gì. Thời điểm chuyển hướng
sang Lạc Vũ, Chu bá lập tức đổi thành khuôn mặt tươi cười nói: "Lạc
thiếu gia, hoa lan cậu muốn đã được đưa tới, tôi đã cho người đặt trên
ban công trong phòng ngủ của cậu rồi".
"Cảm ơn Chu bá". Hôm qua,
khi nhìn thấy ban công trống không, Lạc Vũ thuận miệng nói nếu đặt mấy
chậu hoa lan thì có lẽ ban công sẽ đẹp hơn. Lạc Vũ không nghĩ tới những
lời này lại bị Chu bá nghe được.
Chu bá cười nói: "Tôi đã chuẩn
bị nước ô mai Lạc thiếu gia thích, hiện tại đang được ướp lạnh. Nếu Lạc
thiếu gia muốn uống, cậu có thể trực tiếp lấy trong tủ lạnh là được".
Nói xong, Chu bá tiếp tục làm công việc của mình.
Xác định Chu
bá đã rời đi, Chu Gia Hào uể oải nói: "Nhìn xem, em nói đúng mà, Chu bá
quả thực đối xử với Lạc Vũ rất đặc biệt, thời điểm nhìn Lạc Vũ, bác ấy
đều cười như muốn nở hoa rồi. Đã vậy còn biết Lạc Vũ thích cái gì, Chu
bá đối xử với Mặc tiểu thúc cũng chỉ đến như thế đi?"
Cái này...
ánh mắt Tôn Minh Hạo và Chu Gia Trí nhìn Lạc Vũ cũng thay đổi. Chu bá là người của Mặc Hàn, ngoại trừ ông Mặc và bà Mặc, Chu bá cũng chỉ nghe
theo Mặc Hàn. Đừng nói là người ngoài, ngay cả Tôn Minh Hạo là cháu
ngoại của Mặc lão gia tử, thì cũng không có nhiều đãi ngộ đặc biệt gì.
Hiện tại Chu bá đối đãi với Lạc Vũ khác biệt như vậy, nhất định là do
Mặc tiểu thúc đã dặn dò gì đó.
Nhưng rốt cuộc tại sao cửu cửu lại đối xử với Lạc Vũ đặc biệt như vậy?
"Lạc Vũ, rốt cuộc cậu và cửu cửu tôi có quan hệ gì?" Đủ loại dấu hiệu, đủ
loại biểu hiện, nếu Tôn Minh Hạo còn không nhìn ra cái gì thì quả thực
chính là đồ ngu.
"Không có quan hệ gì, chỉ là bọn tôi đang hẹn hò mà thôi". Lạc Vũ bình tĩnh nói, nhưng lại không biết câu nói đó có uy
lực mạnh thế nào.
"À, thì ra là đang hẹn hò... Cái gì? Cậu...
cậu đang hẹn hò với cửu cửu tôi?" Tôn Minh Hạo như đứng trên đống lửa,
như ngồi trên đống than, đột nhiên đứng lên, sau đó kinh hãi nhìn Lạc
Vũ. Chu Gia Trí và Chu Gia Hào ngồi bên cạnh hiển nhiên cũng bị dọa cho
chết khiếp.
"Đúng vậy". Lạc Vũ nhún vai.
Được Lạc Vũ xác
nhận, Tôn Minh Hạo thất thần chán nản, tự lẩm bẩm một mình: "Đang hẹn hò với cửu cửu... đang hẹn hò... vậy Lạc Vũ trở thành gì của mình?"
Thấy Tôn Minh Hạo đang lầm bầm lầu bầu một mình, Chu Gia Trí đồng tình nhìn
hắn, vui sướng khi người gặp họa mà nhắc nhở: " Thành mợ ngươi ".