" Anh...anh định làm gì " Cô ngồi trên ghế sofa nhìn thấy anh ngồi xuống liền giật mình
- " Bôi thuốc " Lục Tử Ngạn lãnh đạm đáp lại , rồi nhẹ nhàng tháo guốc
của cô ra sau đó đặt lên đùi mình rồi quay người lấy hộp thuốc ra rồi
bắt đầu sát khuẩn và tha thuốc .
Từng hành động cử chỉ ánh mắt của Lục Tử Ngạn đều bị Hạ Vũ thấy hết , cô đột nhiên cảm giác ấm áp đến lạ
thường . Tim đột nhiên đập mạnh , mặt bắt đầu đỏ cô chăm chăm nhìn vào
gương mặt đang nghiêm túc kia rồi đột nhiên mỉm cười . Ninh Hạ Vũ không
phải thiếu thốn tình cảm của gia đình mà là bản thân cô sống quá khép
kín , với gia đình cô luôn vui vẻ hạnh phúc .
Với đồng nghiệp và
nhân viên tiếp xúc cùng cô cũng chỉ thể hiện một cách điềm đạm không
lạnh không nhạt nhưng điều đó cũng không khiến ai ghét bỏ cô cả . Với
người bạn thân thiết như Ánh Tuyết và Tiểu Hy thì là người cô xem trọng
và tin tưởng . Ngoài những người đấy ra thì cô rất ngại khi phải làm
quen với nhiều người khác nhưng vì công việc nên cô bắt buộc phải gượng
cười và giao tiếp với họ .
Nhiều khi cô nói chuyện lạnh nhạt quá
khiến người khác có cảm giác rằng cô gái này quá lạnh lùng quá khó để
nói chuyện kể cả Lục Tử Ngạn cũng vậy . Ban đầu anh nghĩ cô rất khó gần
và khó nói chuyện nhưng thực tế thì không , chỉ là cô không giỏi việc
giao tiếp như thế thôi nên dần khép kín với mọi người .
Sau khi
làm xong thì lúc này A Triết gõ cửa rồi đem vào một đôi giày màu trắng
light hồng nhìn vô cùng trẻ trung năng động chỉ là có điều nó không hợp
với outfit ngày hôm nay của cô mấy . Được anh chu đáo mang vô , cô cũng
ngại nên mặt đã đỏ như trái cà chua . Không biết vì sao anh ta đối tốt
với mình như thế nhưng trong lòng hiện tại cảm thấy như được lấp đầy và
hạnh phúc tràn ngập .
- " Em đấy , sau này bị thương thì đừng mang guốc nữa có biết không ? " Anh ngồi lại ghế rồi nựng nhẹ cánh mũi của
cô giọng nói cưng chiều phát ra .
Hạ Vũ như bị bỏ bùa mê thuốc lúa lại ngồi im ngoan ngoãn để anh muốn làm gì làm , cô giật mình một chút
rồi nhích nhẹ người ra sau .
- " Cảm ơn anh "
- " Không cần phải cảm ơn , việc chăm sóc em là trọng trách của tôi " Anh mỉm cười đáp .
Nghe xong cô liền bất ngờ nhìn hắn , ý gì đây ? Trọng trách ? Là có ý gì ?
- " Vì sao phải tốt với tôi như thế ? "
- " Vì em bây giờ là người đại diện cho thương hiệu của công ty " Anh lưỡng lự một chút rồi đáp .
Cô nghe xong liền có chút thất vọng , thì ra anh ta chỉ là lo rằng sản
phẩm của công ty sẽ bị ảnh hưởng nếu cô bị thương mà thôi .
- "
Vậy khi nào hết hợp đồng thì anh sẽ không làm như vậy nữa đúng không ? " cô tròn mắt nhìn Lục Tử Ngạn mà tò mò , không hiểu sao trong lòng cô
bây giờ có chút hoang mang lo lắng đến khó hiểu , câu hỏi đã đặt ra
nhưng tâm trí lại muốn anh không đáp lại câu hỏi ấy .
- " Không ,
đến lúc đó tôi vẫn sẽ vẫn đối xử tốt với em như thế vì em là người tôi
để ý " Anh nói ra câu này khiến bản thân cũng bất ngờ , không uổng công hôm qua thức đêm đọc truyện để học hỏi .
Nghe xong cô liền đứng
hình , hắn hắn đây là tỏ tình đúng không ? Hắn thích cô ư ? Đùa sao ?
Một tổng tài cao cao tại thượng như vậy mà lại đi thích một ca sĩ như cô , với cả cô còn lì lợm như thế với tính cách của hắn thì chắc chỉ là
hứng thú nhất thời mà thôi .
- " Ò...òh " Cô quay mặt sang hướng khác mà đáp lại .
- " Hay là...." Anh định nói gì đó liền bị tiếng chuông điện thoại của cô ngăn chặn .
- " Alo , Hà Tổng ?.....a được tôi biết rồi " Cô mỉm cười rồi tắt máy .
- " Anh định nói gì ? "
- " Để tôi đưa em về "
- " A không cần đâu , chị Tuyết đã gọi cho xe của công ty đến rước . Bây
giờ xe đã đậu dưới cổng rồi , tôi đi trước đây " Cô mỉm cười khách sáo , quả thật cô còn ngại với cái câu khi nãy nên phải tìm cách chuồn đi lẹ .
Nói rồi cô cũng đứng lên rồi chập chững rời đi , còn anh thì cũng không theo tiễn được vì mắc cuộc gọi .
Anh đứng ra cửa kính mà nhìn xuống dưới khu vực cổng mà nhếch mép , không sao vẫn còn gặp lại nhiều đấy bảo bối !