Diệp Tống gật gật đầu: “Đúng vậy. Ta đang tự trách bản thân,
hận không thể quay ngược trở lại khiến ta và ngươi không gặp gỡ nhau nữa. Nếu A Thanh lại vì ta mà bị đánh gãy hai chân, ta có thể tự mình chữa trị cho muội ấy; Tô Thần cứu ta một mạng,
ta có thể cứu hắn một mạng; nhưng còn ngươi, ta không biết nên
làm sao mới tốt…Cảm giác như dù ta có dùng tính mạng của
mình để trả lại cho ngươi, cũng không đủ.”
Sau đó Diệp Tống thiếp đi
trong lòng Tô Tĩnh. Gió từ sau lưng Tô Tĩnh thổi tới, thổi bay tay áo cùng tuyến phòng ngự của hắn, hắn dang rộng vòng tay che
chắn gió cát cho Diệp Tống. Tô Tĩnh nhìn về phía xa, hai tròng
mắt cắt qua ánh trăng, tỏa sáng lấp lánh.
“Diệp Tống, rốt cuộc ngươi là ai.”
Diệp Tống bị ánh sáng ấm áp làm cho tỉnh lại, nàng phát hiện bản thân đang nằm trên cát, trên người đang đắp áo của Tô Tĩnh.
Nàng ngồi dậy liền chấn kinh, giờ vẫn đang là nửa đêm, trăng
đã lên tới đỉnh tỏa sáng lộng lẫy, trước mắt không chỉ còn
là cồn cát vô hạn nữa mà là một rừng cây lá kim, phía trước
còn có một dòng sông nhỏ đang yên tĩnh chảy. Mặt sông phản
chiếu hình ảnh trăng sao, vô cùng mỹ lệ.
Là ốc đảo.
Hách Trần đang vui vẻ nhảy nhót bên bờ sông, cúi đầu uống nước.
Diệp Tống rốt cuộc cũng không kìm nén được nội tâm vui sướng,
nàng không còn cảm thấy không khí lạnh lẽo nữa, kéo áo chạy
đến bên bờ sông, trực tiếp vùi đầu vào dòng nước uống thoải
mái. Sau lại đột ngột ngẩng đầu lên, mái tóc ướt đẫm lẫn theo bọt nước, nàng hít sâu một hơi, cát bụi trên mặt đã được rửa trôi hết, lộ ra làn da sạch sẽ, tràn đầy bọt nước trong suốt. Nàng nhanh chóng cởi áo tháo thắt lưng, dù nước có lạnh cũng muốn nhảy xuống tắm cho sạch sẽ. Đang cởi được một nửa, vừa
vặn lộ ra bả vai trắng nõn mượt mà, phía sau chợt truyền đến
tiếng ho trầm thấp xấu hổ.
Diệp Tống thoáng chốc dừng lại, cứng đờ quay đầu thấy Tô Tĩnh đang ngồi bên đống lửa. Nàng lúc này mới ý thức được không phải chỉ có một mình đang ở trên
ốc đảo. Lúc tỉnh lại, đập vào mắt nàng đầu tiên chính là
dòng sông, nàng liền quên mất bên cạnh vẫn còn một người nữa…
Diệp Tống yên lặng kéo lại vai áo, nghe Tô Tĩnh do dự nói: “Nhị
tiểu thư tắm rửa cũng không sai, chỉ là nam nữ phi lễ chớ
nhìn, ta đang ngồi phía sau nên buộc phải lên tiếng nhắc nhở
tiểu thư một chút. Nhị tiểu thư cứ tiếp tục đi, ta vào rừng
ngồi một lúc là được.”
Sau đó liền không thấy động
tĩnh gì nữa. Diệp Tống quay đầu lại vừa lúc thấy thân ảnh Tô
Tĩnh như có như không phía sau cánh rừng.
Tô Tĩnh bây giờ không giống như xưa, Diệp Tống biết dù bản thân có mời hắn xem, hắn cũng sẽ không xem.
Vì thế nàng không trì hoãn nữa, tiếp tục cởi áo trong rồi
bước vào dòng nước, tắm rửa sạch sẽ một hồi. Tuy ban đầu có
hơi lạnh nhưng tắm được một lúc cả người đều ấm áp, vô cùng
sảng khoái. Mỏi mệt lúc trước dường như đều tan biến hết.
Diệp Tống ngồi trước đống lửa gọi hai tiếng, Tô Tĩnh mới chậm
rãi đi ra. Nàng di chuyển ra phía sau kiểm tra vết thương trên
lưng hắn nói: “Ta giúp ngươi rút mũi tên ra. Nhưng ngươi đợi một
chút, ta vào trong rừng tìm xem có thảo dược chữa thương nào
không.”
Nói xong Diệp Tống liền chạy vào cánh rừng. Cánh
rừng này vô cùng thưa thớt, cỏ cây đều là loại lá kim, không
cẩn thận sẽ bị đâm vào tay. Nàng tìm một lúc, cuối cùng cũng thấy ở dưới gốc cây có một đóa hoa nhỏ. Loại hoa này có tên
gọi là “triều nhan”, kích thước tương tự hoa bìm bịp, nhưng lại có công hiệu chữa thương. Nhưng do sinh trưởng tại sa mạc nên
khác loại triều nhan thường một chút. Đóa hoa và cành lá góc
cạnh hơn.
“Vậy chỉ có thể mặc cho số phận”, Tô Tĩnh nói ra vô cùng bình tĩnh, dường như đã sớm nhìn thấu sinh tử, “Từ trước tới nay
ta đã phải trải qua bao lần sinh tử, trước khi chết có thể cứu nhị tiểu thư một mạng, cũng coi như chết không vô ích.”
Diệp Tống dừng một chút, nâng lên thanh âm: “Ngươi muốn chết?” Tô
Tĩnh không nói lời nào, nàng lại hỏi, “Có phải Tung nhi không
còn nữa, nên ngươi cũng không có dũng khí tiếp tục sống? Hiện
giờ trời xui đất khiến cứu ta, ngươi liền có thể tìm một lý
do để chết?”
Mất đi người yêu thương nhất có bao nhiêu thống
khổ, ngoại trừ bản thân ra, không ai có thể hiểu được. Hắn của quá khứ và của hiện tại, rắc rối phức tạp, lại khiến Diệp
Tống ở thời khắc này hiểu được tâm tình trước kia của hắn.
Trước khi hắn biết nàng, hắn luôn ôm tâm tình như vậy mà sống.