Rõ ràng đã nói cả hai sẽ coi như không quen biết nhau. Nàng và
Tô Tĩnh sẽ không có bất cứ quan hệ gì, có như vậy, hắn mới
không cần vì nàng mà hy sinh bản thân mình, không cần vì nàng
mà gặp nguy hiểm.
Nhưng mà bây giờ, chuyện này phải tính sao đây?
Diệp Tống nén đau chạy về phía Tô Tĩnh, cả người hắn đã thấm
đẫm máu tươi, không biết là máu của hắn hay của kẻ địch nữa.
Trên khuôn mặt hắn cũng dính máu, roi sắt xuyên qua đầu vai hắn
đập thẳng vào kẻ địch phía trước. Tô Tĩnh quay đầu thấy Diệp
Tống không biết từ lúc nào đã ở sau lưng.
Diệp Tống đối với lời nói của hắn tin tưởng không chút nghi
ngờ, lập tức thúc ngựa đi theo hướng ngược gió. Truy binh phía
sau càng ngày càng ít, khi thấy hai người họ tiến sâu vào sa
mạc liền không đuổi theo nữa.
Gió cát phác qua mũi, bọn họ lại đi vô cùng thong thả. Dù
không biết sẽ đi tới đâu nhưng bọn họ cũng không thể tùy tiện
quay lại. Trong vô thức, ánh mặt trời đã dần nghiêng về phía
tây, Diệp Tống khát khô cổ, lại không tìm thấy nguồn nước, để
tới tối lại càng thêm khó xác định phương hướng, nàng cũng
không biết phải làm gì, khổ tâm hỏi: “Chúng ta nên làm gì bây
giờ?”
Tô Tĩnh không trả lời nàng. Lúc này nàng mới đột
nhiên phát hiện, Tô Tĩnh đã không nói chuyện với nàng một lúc
lâu rồi. Hắn cứ an tĩnh gối đầu lên hõm vai nàng.
Diệp
Tống giật giật bả vai nghiêng đầu nhìn lại: “Tô Tĩnh?” Không ngờ
đập vào mắt lại là vệt máu đỏ tươi nơi khóe miệng hắn, nàng
kinh hoảng hô lên. “Tô Tĩnh!”
Ánh trăng thê lương bao phủ xuống dưới, Diệp Tống đứng trên cồn
cát, dừng nện bước. Hách Trần cũng mệt mỏi thở dốc, ở nơi
khô cằn này đến một ngụm nước cũng không có, chẳng biết sẽ
phải đi tới lúc nào.
Diệp Tống thở hổn hển, bên tai quanh
quẩn tiếng gió, nàng ảo não đưa tay đỡ trán, vuốt lại mái
tóc rối tung, lẩm bẩm nói nhỏ: “Làm sao bây giờ, ta nên làm gì bây giờ…” Nàng đi đi lại lại hai vòng, Hách Trần theo bước chân nàng cũng xao động bất an, nàng nhấc chân đá vào cát, cát
bụi tung lên một đường cong nhỏ, nàng gầm nhẹ, “Rốt cuộc ta nên làm gì bây giờ!”
Hét xong, chỉ còn lại vẻ mệt mỏi vô lực.
“Tô Tĩnh, tên đáng ghét nhà ngươi…” Diệp Tống ngồi trên cồn cát,
cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Có thể đánh sập nàng, chưa bao
giờ là hoàn cảnh ác liệt và kẻ địch hung ác, mà là tình
người. “Ngươi nói cho ta biết, ta nên làm gì bây giờ, chúng ta
đã đi ngược gió gần một ngày rồi…Vì sao ngươi lại theo tới đây? Ngươi muốn cho ta chết cũng không rõ có phải không? Nếu ngươi
đã hoàn toàn quên mất ta, thì hãy đối xử với ta như người lạ, sống chết của ta không liên quan tới ngươi, như thế sẽ không có
kết quả thế này…”
Hách Trần đứng đó thở hai tiếng, đầu
cọ cọ vào người Diệp Tống. Diệp Tống hít hai ngụm khí, lau mặt,
một lần nữa đứng lên. Khi nàng xoay người lại, Tô Tĩnh đang nằm
trên ngựa không biết đã tỉnh lại từ khi nào. Hai mắt yên lặng
so với ánh trăng còn thê lương hơn, thẳng tiến vào sâu trong đáy
lòng Diệp Tống.
Diệp Tống im lặng một lát rồi tiến lên
nhéo vạt áo Tô Tĩnh, lại không dám mạnh tay lay hắn, nàng mắng: “Ngươi là đồ ngốc sao, người khác muốn trốn còn không kịp,
ngươi lại không thiết sống chết mà chạy tới đây! Không phải
ngươi đã quên mất ta sao, vì cái gì lại muốn làm vậy, vì cái
gì lại muốn tới tây mạc, vì sao, vì sao…muốn cho ta thấy cái
dạng này của ngươi!”
Tô Tĩnh nhìn tay nàng đang nắm vạt
áo, rồi lại nhìn hai đầu vai nàng đang run rẩy, Diệp Tống ngày
thường kiên cường, giờ phút này lại yếu ớt giống như ai cũng
có thể bắt nạt được nàng, làm con người ta không tự chủ được
mà thương tiếc.
Nếu hỏi lúc này có cái gì có thể an ủi
Diệp Tống, thì chính là việc Tô Tĩnh yên lặng không tiếng động
mà tỉnh lại. Nàng nhẹ nhàng đặt trán lên ngực hắn, cắn chặt
răng, lại không thể ngăn cản tiếng khóc trầm thấp tràn ra từ
miệng, Tô Tĩnh chấn động, trừng lớn hai mắt.
Đây là lần đầu tiên Diệp Tống ở trước mặt hắn khóc.
Diệp Tống hít hít cái mũi, nhắm chặt hai mắt, chua xót đến
cực điểm, nàng cắn răng nức nở nói: “Ngươi nói cho ta biết, vì sao…Người muốn cả đời này ta phải nợ ngươi đúng không. Ta nói
cho ngươi biết, nếu lần này ngươi dám chết ở sa mạc, ta chắc
chắn sẽ không một mình sống sót mà thoát ra khỏi đây.”
Tô Tĩnh chậm rãi giơ tay theo bản năng muốn ôm nàng, an ủi nàng,
nhưng bản thân lại không biết nên đặt ở đâu, tay tạm dừng giữa
không trung rồi nhẹ nhàng đặt lên vai nàng, giật giật khóe
miệng, lời phát ra như vắt kiệt hết sức lực nói: “Đừng sợ,
trời không chặn đường sống của ai cả. Chắc chắn sẽ có cách.”
Cuối cùng Tô Tĩnh nói: “Điểm
huyệt, chính là muốn cắt đứt đường lưu thông tâm mạch, khiến
nó tạm thời không thể di chuyển mới có công hiệu cầm máu hoặc tê mỏi. Đừng sợ nặng tay, ngươi chỉ cần lo điểm trúng là
được.”
Diệp Tống lĩnh ngộ rất tốt, tay dùng lực chọc mạnh
xuống, Tô Tĩnh cứng đờ rồi cười: “Chính là như vậy. Huyệt linh đài ở
phía trên chỗ mũi tên nửa tấc.”
Trước lạ sau quen, Diệp Tống
nhanh chóng tìm được huyệt linh đài, theo cảm giác cũ điểm mấy lần cũng
thành công. Còn huyệt trung xu dưới huyệt linh đài một tấc. Đương lúc
Diệp Tống điểm xuống, Tô Tĩnh không tự chủ được duỗi thẳng lưng.
“Làm sao vậy?” Diệp Tống hỏi.
Nàng ở sau lưng Tô Tĩnh nên đương nhiên không thấy, một giây kia trên
mặt Tô Tĩnh hiện lên chút xấu hổ. Hắn ho một tiếng đáp: “Không có chuyện gì, ngươi điểm rất chuẩn. Toàn bộ lưng đều đã tê rần.” Hắn đương nhiên
không nói cho Diệp Tống biết rằng, mỗi người sẽ có điểm mẫn cảm của
riêng mình, mà điểm mẫn cảm của hắn chính là trên lưng. Huyệt Trung Xu ở giữa lưng, lúc Diệp Tống điểm xuống, từ đuôi xương sống hướng lên trên
đều dấy lên kɦoáı ƈảʍ.