Hai người đi tới thấy cửa phòng phía trước rộng mở, bên trong có tiếng người.
Nương theo ánh đèn dầu mờ mờ bên ngoài, bọn họ thấy Bách Lý
Minh Xu đang bị một tên to con đè trên bàn sách, tóc tai tán
loạn từ trên bàn đổ xuống, miệng nàng bị hắn dùng một tay che lại, tay khác lần mò xé quần áo trên người, vạt áo bị kéo
xuống lộ ra cảnh xuân mơn mởn.
Nàng vô lực phản kích,
hai tay nắm chặt, trong tay vẫn đang giữ mảnh vải lam kia. Ngón
tay hung hăng bóp, hận không thể phản kháng được.
Nàng
nghiêng đầu chợt nhìn thấy Diệp Tu và Bạch Ngọc đứng bên ngoài. Trên người rõ ràng đang mặc quân trang của Nhung Địch, nhưng nàng liếc mắt một cái liền nhận ra ánh mắt của Diệp Tu, tròng mắt nàng lay động, dường như đang….cầu xin hắn giúp đỡ?
Bạch
Ngọc tuy không phải là chính nhân quân tử thực sự nhưng hắn
cũng không thể chịu được cảnh nữ nhân bị khi dễ dưới mắt hắn. Nhưng nữ nhân này rõ ràng là kẻ địch của bọn họ, trong lúc
nhất thời hắn vô cùng rối rắm, thấy Diệp Tu không dao động hắn
liền hỏi: “Tướng quân, có cứu nàng ta không?”
Vào lúc
tên kia chuẩn bị rút đai lưng của Bách Lý Minh Xu, hoàn toàn lột
sạch xiêm y nàng, Diệp Tu mới thấp giọng nói: “Ngươi đi trước
tìm Lưu Ngoạt.”
Bạch Ngọc nghe được liền biết tính toán
của Diệp Tu, không trì hoãn thêm chút nào xoay người chạy đi.
Cùng lúc đó, Diệp Tu bước vào phòng, như một đạo gió lạnh xâm
nhập đứng phía sau tên kia, giơ tay nhanh như chớp đánh vào huyệt vị sau lưng hắn, lúc này tên kia mới phát hiện có người tiến
vào mà hắn không hề hay biết, tiếc là hắn không kịp phản
kháng đã bị Diệp Tu đập vào sau gáy, hôn mê bất tỉnh.
Trong lúc nhất thời Bách Lý Minh Xu nằm yên không nhúc nhích, thở dốc không ngừng, âm cuối rõ ràng mang theo run rẩy. Không biết là
đang phẫn nộ hay sợ hãi. Nàng tùy tay kéo vạt áo lên, che
khuất thân thể, cả hai trầm mặc không nói gì.
Sau một
lúc lâu, Diệp Tu tận lực dùng giọng trầm thấp nói: “Đại tướng
quân không sao nữa, thuộc hạ xin phép cáo lui.”
Vừa xoay người, thanh âm khàn khàn của Bách Lý Minh Xu truyền tới: “Ngươi đi rót cho ta chén nước.”
Trong phòng sáng hơn, Diệp Tu thấy tấm vải dệt trong tay Bách Lý
Minh Xu, ngẩn ra một chút, lại thấy nàng nghiêm túc kẹp tấm
vải vào trong sách rồi đặt lên kệ. Nàng chậm rãi thắt lại đai lưng, thoạt nhìn vẫn vô cùng chật vật, tóc dài xõa tung trên
vai, khuôn mặt bình thường luôn ngẩng cao đầu ương ngạnh giờ đã
nhu hòa hơn rất nhiều. Đặc biệt là cặp mắt kia khác hẳn với
nữ tử Bắc Hạ, sinh động tuyệt mỹ.
Nàng buộc lại tóc,
cố gắng khom người nhặt thanh kiếm trên mặt đất, rút bao kiếm
ra, sau đó xách một ấm ước tới, trên mặt không có biểu tình
gì nhưng hơi thở quanh thân lạnh lẽo đến đáng sợ, nàng đứng
trước tên tướng lãnh kia, nghiêng ấm xối nước lạnh lên mặt cho
hắn tỉnh lại.
Hắn nhìn Bách Lý Minh Xu, lúc này đã tỉnh rượu hơn phân nửa, sự tham lam trong mắt đã biến thành sợ hãi, một bàn tay bị Bách Lý Minh Xu nghiền nát dưới chân, hắn muốn
cử động nhưng tiếc là đã bị Diệp Tu điểm huyệt nên không làm
gì được, hắn nói: “Đại tướng quân, là mạt tướng hồ đồ!”
Bên môi Bách Lý Minh Xu như có như không câu lên một nụ cười, theo sau
giơ kiếm, nhát kiếm đi xuống dứt khoát sạch sẽ, không chút nào ướt át bẩn thỉu.
Máu tươi bắn lên mặt nàng quyến rũ
cực kỳ. Một cái đầu đang sống sờ sờ lại bị nàng chặt bỏ,
đôi mắt vẫn còn đang mở to chỉ còn lưu lại sự sợ hãi. Nàng
một chân đá bay như đang đá bóng ra ngoài, xoay người nhìn Diệp
Tu vẫn còn đang đứng tại chỗ, liền hỏi: “Ngươi ở quân doanh
nào?”
“Người lúc trước phạm lỗi nên thuộc hạ lên thay thế.”
“Đem thi thể này đi xử lý rồi lui ra đi.”
“Tuân lệnh.”
Bách Lý Minh Xu lấy áo khoác lên người, đi tới cửa lại quay
đầu, tinh tế nhìn Diệp Tu, tiếc rằng hắn vẫn luôn cúi đầu không nhìn trực diện nàng, nàng cũng không tìm ra nguyên do, chỉ híp híp mắt, hơi mang chút hoài nghi nói: “Thân thủ của ngươi cũng
không tồi, làm người canh gác ở phủ thái thú thật quá đáng
tiếc.”
Sau đó bước ra cửa, cả đêm cũng không thấy trở lại.
Diệp Tu không nghĩ tới bản thân gặp chuyện bất bình, sau đó
còn giúp nàng giải quyết hậu quả. Chẳng qua hắn vẫn rất bình tĩnh, không có hối hận hay một câu oán hận nào, sau khi Bách Lý Minh Xu rời đi, hắn liền tìm một bao bố, đem thi thể tên kia cho vào rồi kéo ra ngoài xử lý.
Chưa đi được bao xa, Bạch
Ngọc đã trở lại, thấy Diệp Tu đang kéo một bao túi, hắn tiến
lên hỗ trợ hỏi: “Đây là cái gì?”
Diệp Tu để hắn tự xem.
Hắn thoáng nhìn qua liền cảm giác cả người không ổn, dạ dày
cuộn lên từng đợt, hắn nghiêng qua một bên, đối Diệp Tu giơ ngón
tay cái: “Tướng quân ra tay, đủ lợi hại.”
Diệp Tu vân đạm phong khinh đáp: “Không phải ta giết, là nàng giết.”
Bạch Ngọc ngẩn người: “Nữ nhân này thật không bình thường a.”
Không bình thường sao. Sâu trong ấn tượng của Diệp Tu là hình
ảnh nàng đang nắm chặt tay chịu đựng, là lúc nàng đem miếng
vải kia vuốt phẳng rồi nghiêm túc kẹp lại vào trang sách, cùng với lúc nàng quyết đoán chém đầu tên kia không nháy mắt, đúng là không bình thường.
Diệp Tu và Bạch Ngọc thành công
đột nhập vào quân doanh Nhung Địch hai ngày liền cũng không bị
phát hiện, còn thành công tiếp cận với Lưu Ngoạt và các huynh
đệ Bắc Hạ đang bị giam giữ. Lưu Ngoạt không bị giết vì có Bách Lý Minh Xu ra sức ngăn cản, cho nên hai ngày này trong quân Nhung Địch vô cùng bức bối, hơn nữa việc một mãnh tướng vô duyên vô cớ
bị chém đầu khiến lòng quân càng thêm khủng hoảng. Đông đảo
tướng lãnh đối với Bách Lý Minh Xu càng ngày càng không phục,
bọn chúng liên hợp lại muốn bãi miễn chức Đại tướng quân của
Bách Lý Minh Xu.
Lưu Ngoạt nhân cơ hội nói chuyện với Diệp Tu,
lời ít ý nhiều nói: “Nội loạn Nhung Địch, trai cò tranh nhau,
chúng ta ở giữa làm ngư ông đắc lợi. Còn Đại tướng quân Nhung
Địch, mong tướng quân thủ hạ lưu tình.”
Diệp Tu ngưng mi hỏi: “Vì sao?”
Lưu Ngoạt biết lựa chọn của Bách Lý Minh Xu, chắc hẳn trong lòng nàng cũng đang gợn sóng. Nếu nàng không thèm để ý Diệp Tu,
chắc chắn sẽ không nỗ lực bảo vệ hắn. Lưu Ngoạt liền đưa ra
chủ ý: “Đem nàng bắt lại, áp giải hồi kinh. Nghe lời thuộc
hạ, việc này chỉ có lợi chứ không có hại.”