Thật lâu sau, Lý cố đáp: “Tại hạ không dám.”
Diệp Tu
chậm rãi ngồi xuống, ngữ khí bình tĩnh trở lại: “Ta biết
ngươi không dám.” Tuy không có ý trào phúng nhưng rơi vào lỗ tai
Lý Cố lại khiến hắn cả người không thoải mái. Tiện đà Diệp Tu nói vọng ra bên ngoài: “Người đâu, Lý giám quân thân thể không
khỏe, mời Lý giám quân đi xuống nghỉ ngơi.”
Nhung Địch
bên này, lúc đầu có hơn tám vạn tướng sĩ, nhưng trong khoảng
thời gian vừa qua đã thiệt hại gần một nửa. Bách Lý Minh Xu
dẫn đầu đại quân lại liên tiếp bị làm nhục, thủ hạ dưới
trướng đứng ngồi không yên. Vội vã thỉnh cầu Bách Lý Minh Xu
hạ lệnh giết mấy ngàn tù binh Bắc Hạ để làm nhụt nhuệ khí
của đối phương.
Bách Lý Minh Xu tức giận, vết thương cũ vết thương mới chồng lên nhau, thân thể không còn như lúc trước, sắc mặt trắng nhợt, nàng nói: “Giết bọn chúng có rắm dùng,
đánh nhau thua lại muốn giết người thì có khác gì tự nhận là bọn man di trong miệng bọn chúng!”
Có tướng lãnh không phục nói: “Chúng ta rong ruổi thảo nguyên
sa mạc, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không gì chặn
được, vậy mà Bắc Hạ lại tự cho mình là thanh cao không đem
chúng ta để vào mắt, chúng ta dù có quân tử thế nào thì trong mắt bọn chúng cũng không thoát khỏi hai chữ “man di”! Một khi
đã như vậy, chi bằng chúng ta cho chúng biết thế nào gọi là
man di, giết sạch không chừa lại tên nào!”
Có mấy tướng lãnh đứng lên tỏ vẻ tán đồng.
“Đủ rồi!” Bách Lý Minh Xu vung tay lên nói, “Tạm thời không nhắc
lại chuyện này nữa, bản tướng quân sẽ không đồng ý!”
“Tướng quân không nên để lòng dạ đàn bà chi phối mà mắc thêm
lỗi lầm nữa! Nếu không hậu quả sẽ không thể vãn hồi!”
“Câm mồm, bản tướng quân trong lòng tự có chừng mực, cần ngươi ở chỗ này lải nhải sao?”
Lúc này có tướng lãnh khác đứng lên, “Nếu tướng quân không
muốn giết hết tù binh, thì ít nhất cũng giết chết quân sư của bọn chúng, coi như giết gà dọa khỉ.”
Bách Lý Minh Xu suy
nghĩ đáp: “Lần trước các ngươi cũng thấy, hắn có vai trò không mấy quan trọng, ít nhất không thể khiến Diệp Tu tự mình dẫn
quân. Hắn là một người có ý chí vô cùng sắt đá.”
“Nếu vậy chúng ta càng phải giết, tuy không thể làm nhụt nhuệ khí
của địch cũng có thể gia tăng sĩ khí cho quân ta!”
Lưu
Ngoạt ở trong tay Nhung Địch là lần bị bắt giữ thoải mái nhất
của hắn, hắn không phải ở trong nhà lao, mà bị giam trong một
gian phòng. Tuy rằng số lần bị bắt của hắn chỉ đếm được trên
đầu ngón tay. Bách Lý Minh Xu ngày nào cũng tới gặp hắn một
lần, muốn moi từ trong miệng hắn một lời khách sáo cũng chưa
thành công, Lưu Ngoạt có chút bội phục sự kiên trì này của Bách Lý Minh Xu, thậm chí còn có chút đồng tình.
Đề tài ban đầu của nàng là bố cục chiến sự, chuyện cơ mật
trong quân, không biết từ lúc nào đã chuyển sang chuyện về Diệp
Tu.
Lần này Bách Lý Minh Xu tới, câu đầu tiên chính là:
“Ngày mai bản tướng quân muốn giết ngươi, ngươi có di ngôn gì
không?”
“Cuối cùng cũng muốn giết Lưu mỗ”, Lưu Ngoạt phản ứng bình tĩnh ngoài ý muốn, trên mặt vẫn là nụ cười văn
nhã, “Nhất định trong quân có người gây áp lực cho Đại tướng
quân. Nếu là người bình thường, khi bắt được Lưu mỗ rồi đem ra
dụ địch không thành công sẽ biết Lưu mỗ không có tác dụng và
giết đi. Nhưng Đại tướng quân biết rõ điều này lại vẫn lưu tính
mạng của Lưu mỗ cho đến bây giờ.”
Bách Lý Minh Xu nhíu
mày, đôi mắt xinh đẹp tựa minh châu: “Ngươi có ý gì? Đang ám
chỉ bản tướng quân không bình thường?”
“Bình thường”, Lưu
Ngoạt cười nói, “Chẳng qua tướng quân không đáng sợ như trong lời đồn, tướng quân cũng chỉ là một nữ nhân bình thường. Mà nữ
nhân bình thường lúc nào cũng nương tay, lòng dạ đàn bà, nữ
nhân bình thường không thích giết chóc và chiến tranh. Nữ nhân
bình thường như vậy mới đáng yêu.”
Bách Lý Minh Xu nghe giọng nổi giận: “Ngươi đang muốn kích tướng để bản tướng quân giết ngươi phải không?”
Bách Lý Minh Xu xoay người đi ra ngoài: “Ngươi chắc chắn sẽ thất vọng.”
Lưu Ngoạt ở phía sau nói: “Đại tướng quân vốn là người không
hiếu chiến, không thích giết chóc, vậy sao không rút quân? Nếu
cứ như vậy người chịu thiệt chỉ có các ngươi thôi.”
“Tên đã lên dây làm gì có chuyện thu hồi.”
Quân doanh Bắc Hạ, ngón tay Diệp Tu chỉ lên bản đồ, phân chia
nhiệm vụ: “Giờ Dần hai ngày sau, chia quân thành ba đường, tiến
công từ phía Đông Nam Bắc, bao vây Bình Dã. Tam vương gia tấn công mặt Bắc, Diệp Tống cùng Quý Lâm, Quý Hòa đi phía Nam, Hiền
Vương ở phía Đông.”
Diệp Tống nói: “Sao chỉ để lại phía
tây? Muốn dồn bọn chúng chạy về phía tây sao? Chi bằng chúng ta bao vây bốn phía để cho bọn chúng không còn đường thoát.”
Diệp Tu đáp: “Chỉ cần quân Nhung Địch tự nguyện rút quân thì nên để cho bọn chúng có đường lui.”
Hết thảy đã bố trí thỏa đáng, Diệp Tu ngồi trong doanh trướng, Bạch Ngọc đang giúp hắn đeo mặt nạ da người, đính râu quai nón rồi thay quần áo của quân Nhung Địch, thoạt nhìn không khác gì
người Nhung Địch.
Diệp Tống vẫn không yên tâm nói: “Đại ca, để muội đi cùng với huynh.”
Diệp Tu từ chối: “Không cần, ta tự mình đi được. Mặc kệ kết
quả thế nào, giờ Dần hai ngày sau liền phát động tấn công,
không được trì hoãn.”
“Vậy còn Lý Cố thì sao?” Quý Lâm hỏi.
“Để hắn lại quân doanh.”
“Nếu hắn muốn chạy loạn?”
“Không quan tâm sống chết.”
Bạch Ngọc sửa sang cho Diệp Tu xong cũng cải trang cho chính
mình, nghiễm nhiên trở thành hai tên lính Nhung Địch. Diệp Tu giật nhẹ góc áo, sờ sờ râu quai nón trên cằm, vừa lòng cùng Bạch
Ngọc rời khỏi quân doanh trong đêm.
Hai người đi tới gần
Bình Dã thành, dọc đường đi tránh tai mắt Nhung Địch, Diệp Tu
công phu lợi hại căn bản không để quân Nhung Địch phát hiện. Bạch Ngọc thành thạo dẫn Diệp Tu tới một góc tường thành hẻo lánh nói: “Tướng quân tin tưởng ta, ta có cách vào thành mà không ai phát hiện.” Sau đó hắn liền dẫn Diệp Tu tới một lỗ chó, vén
đám cỏ dại ra, vẻ mặt trịnh trọng hỏi: “Tướng quân đi trước
hay ta đi trước?”
Bạch Ngọc đáp: “Đương nhiên. Không đi phía dưới chẳng lẽ lại
phi lên trên, như vậy chắc chắn sẽ bị phát hiện. Tướng quân
nhanh lên đi, vạn nhất để quân tuần tra phát hiện ra sẽ rất
thảm.”
Làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, Diệp Tu tự an
ủi chính mình như vậy, giật giật thân thể chuẩn bị cúi xuống. Nào ngờ phía sau vang lên tiếng bước chân, sau đó là ánh lửa,
đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới, hai người bọn họ vận
khí tốt thật, vậy mà cũng bị quân Nhung Địch phát hiện.
Tên cầm đầu lập tức hô lên: “Ai ở đó?”
Bạch Ngọc bị dọa, người cứng đờ quay đầu nhìn, khóe miệng
giật giật: “Sẽ không trùng hợp vậy chứ, tướng quân, chúng ta
nên làm gì bây giờ?”
Diệp Tu trầm thấp nói: “Không được
gọi ta là tướng quân.” Sau đó sắc mặt liền thay đổi, lật mặt
nhanh hơn lật bánh tráng, ôm quyền hùng hổ nói, “Báo cáo tướng quân, bọn tôi phát hiện ở đây có một lỗ chó.”
Nói đến kỹ thuật diễn, Diệp gia ai cũng có thiên phú.