Một con tàu biển trôi trôi dần tới, một thiếu niên đứng trên tàu đầy mới lạ nhìn đông nhìn tây. Thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi, trước
kia vẫn luôn bị hạn chế trên một hòn đảo nhỏ lẩn khuất hẻo lánh, hiếm
khi được đi ra ngoài hóng gió cho nên nhìn gì cũng thấy cực kỳ mới lạ.
"Mộc gia gia ơi, chừng nào mới tới Ngân Sương Đảo ông?" Thiếu niên hỏi.
Mộc Hành cười cười, "Cũng sắp tới rồi."
Thiếu niên hơi lo lắng, "Mộc gia gia ơi, Lâm dược sư thật sự có thể giải quyết được vấn đề của tộc chúng ta hở?"
Mộc Hành lắc đầu, sắc mặt nghiêm trọng trả lời: "Ông không biết, nhưng dù
sao cũng muốn thử một lần coi sao." Ông cháu hai người xuất thân từ Mộc
tộc, từ thời thượng cổ Mộc tộc cũng từng là một chủng tộc lẫy lừng một
thời, nhưng bây giờ đang rơi vào tình cảnh gian nan, cận kề bờ vực tuyệt chủng. Ông lão nhịn không được tiếng thở dài, thời đại của trăm tộc
thượng cổ sớm đã qua đi, tộc nhân của các tộc đàn thượng cổ còn sót lại
cho tới bây giờ đa phần lựa chọn mai danh ẩn tích.
Cách đây không
lâu Mộc tộc nghe nói bộ lạc Thái Dương lấy trụ đồ đằng chi nhánh trao
đổi một loại dược tề đặc thù với Lâm Sơ Văn, trị hết tổn thương linh hồn của đại trưởng lão bộ lạc Thái Dương nên rốt cuộc đứng ngồi không yên,
quyết định rời núi tìm kiếm Lâm Sơ Văn.
So với Mộc tộc tình cảnh
của bộ lạc Thái Dương rõ ràng tốt hơn nhiều. Tu vi của Nhị trưởng lão bộ lạc Thái Dương là Hồn Vương thất giai, trước kia vì linh hồn bị thương
nên vẫn luôn không thể phát huy được toàn bộ thực lực, tuy nhiên sau khi lấy được Dệt Hồn dược tề từ Lâm Sơ Văn hình như đã hoàn toàn bình phục
rồi. Tuy rằng bộ lạc Thái Dương phải trả bằng một cây trụ đồ đằng chi
nhánh là giá quá cao nhưng có thể giải quyết được vấn đề của Nhị trưởng
lão Viêm Đồ thì cái giá này cũng không hề lỗ. Bộ lạc Thái Dương giờ đang vào thời kỳ giáp hạt, Nhị trưởng lão Viêm Đồ là cường giả Hồn Vương duy nhất của bộ lạc Thái Dương hiện giờ. Linh hồn Viêm Đồ bị thương khiến
cho bộ lạc Thái Dương vẫn luôn trong trạng thái khẩn trương, bây giờ
Viêm Đồ đã bình phục hẳn thì bộ lạc Thái Dương liền có chỗ dựa vững chắc rồi.
Sau khi đã cân nhắc thiệt hơn Mộc tộc mới quyết định thử đi
tìm Lâm Sơ Văn coi có cách giải quyết hay không. Mấy năm nay bởi vì Thực Linh Trùng quấy rối nên trong tộc một cường giả Hồn Vương cũng không
có, không có cường giả Hồn Vương làm chỗ dựa khiến cho Mộc tộc luôn
không được tự tin.
"Gia gia, nghe nói Lâm thiếu là một Dược tề sư hào phóng đó!"
"Lời đồn cũng chỉ là đồn đãi mà thôi, gặp được người rồi vẫn phải cẩn thận
mới được." Sắc mặt Mộc Hành nghiêm túc nói. Nếu thật sự không còn biện
pháp nào khác Mộc Hành cũng không mong muốn đi tìm Lâm Sơ Văn, phải biết rằng trong mắt nhiều Dược tề sư Mộc tộc bọn họ tuyệt nhiên không được
coi là con người mà chỉ là dược liệu mà thôi.
Một bầy Ngân Sí Ong phát hiện ra tung tích hai người liền bay lượn vòng xung quanh Mộc Vũ
với Mộc Hành. Mộc Vũ nhìn ong mật bay lượn quanh mình phấn khích nói:
"Gia gia, đó là Ngân Sí Ong kìa! Là Hồn Sủng của Sở Diệp phải không?"
Mộc Hành gật đầu, "Chắc vậy, thật đúng là nhiều mà!"
Mộc Vũ gật gật đầu, "Phải đó! Thiệt là nhiều." Trong lãnh địa Mộc tộc cũng
có các loại ong mật, quan hệ của đàn ong với Mộc tộc cũng rất tốt, Mộc
Vũ nhìn thấy đàn ong cũng không hề sợ hãi.
Mộc Hành nhìn quét qua
đàn ong, phát hiện vô số Ngân Sí Ong Chiến Tướng trong đàn, mặt không
khỏi biến sắc. "Hình như có hơn bốn mươi con Ngân Sí Ong Chiến Tướng ở
đây lận đó."
Mộc Vũ kinh ngạc hỏi lại: "Nhiều như vậy luôn hả
ông?" Chiến Tướng Mộc tộc đây mà cũng chẳng qua có được ba mươi mấy
người thôi hà! Vậy mà một mình Sở Diệp mà bồi dưỡng được tới mấy chục
con Ngân Sí Ong Chiến Tướng luôn.
Mộc Hành nghĩ thầm: Sở Diệp chẳng qua cũng mới hơn ba mươi tuổi thôi mà đã có thực lực như vậy, thực sự quá đáng sợ.
......
Ngân Sương Đảo.
Lâm Sơ Văn nói với Sở Diệp đang bước tới: "Huynh sao đó? Nhìn qua có vẻ tâm trạng rất tốt nha!"
"Chuyện tốt mà, có hai Hồn Sủng Sư tới đây nè." Sở Diệp nói.
"Là vị đạo hữu Hồn Vương nào tới chơi hay sao?"
Sở Diệp lắc đầu, "Không phải, là hai Hồn Sư, tuy nhiên Hồn Sư cũng chưa chắc không có đồ tốt đúng không?!"
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Nói cũng đúng."
Mộc Hành với Mộc Vũ vừa bước vào vùng biển lân cận Ngân Sương Đảo liền bị
Ngân Sí Ong phát hiện. Tiểu Ngân truyền tin về nói hơi thở trên người
hai người nọ vô cùng dễ ngửi, đàn ong đều muốn nhào lên, nó phải rất mất sức mới khống chế được đàn ong đó. Sở Diệp nghĩ thầm: May là Tiểu Ngân
có thể khống chế được đó! Chứ nếu mà không khống chế nổi vậy thì quá
phiền toái rồi. Nếu có thể khiến cho đàn ong bạo động chắc hai người kia cũng có chỗ đặc biệt.
Lâm Sơ Văn cười cười, "Người tới là khách, đi thôi, ra gặp đi."
Sở Diệp gật đầu, "Ừa."
......
Mộc Hành dẫn theo Mộc Vũ bước lên đảo.
"Gặp qua Lâm dược sư." Mộc Hành hành lễ với Lâm Sơ Văn.
"Các hạ tốt lành." Lâm Sơ Văn khẽ gật đầu đáp lễ.
Sở Diệp nhìn về phía thiếu niên bên cạnh Mộc Hành, thiếu niên có đôi mắt xanh lá biếc, sắc mặt tái nhợt, nhìn khá yếu ớt.
Mộc Vũ cau mày, bất an hỏi: "Sao Sở tiền bối cứ nhìn ta chằm chằm vậy? Ta có chỗ nào kỳ quái hay sao?"
Mộc Hành nghe Mộc Vũ nói xong mặt biến sắc, quát lớn: "Không được vô lễ!"
"Không có gì kỳ quái, chỉ là Ngân Sí Ong đều rất thích ngươi, đây là lần đầu
tiên ta thấy Tiểu Ngân thích một người như vậy đó." Sở Diệp chắp tay sau lưng trả lời.
Mộc Vũ cười nói: "Đó là vinh hạnh của ta."
Mộc Hành cau mày đổi đề tài: "Nghe nói hai vị tiền bối đang thu thập trụ đồ đằng?"
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Đúng vậy, lão nhân gia có mảnh vỡ đồ đằng hay sao?
Mảnh vỡ đồ đằng càng hoàn chỉnh càng có thể đổi được nhiều thứ."
Mộc Hành gật đầu lấy ra một trụ đồ đằng. Trên trụ đồ đằng có khắc một con
rắn nước lớn màu đen như mực, trụ đồ đằng này được bảo quản khá tốt.
Quạ đen vỗ cánh hưng phấn nói: "Trụ đồ đằng này tuyệt vời nha." Lực lượng
vận mệnh ẩn chứa trong trụ đồ đằng này còn nhiều hơn tổng cộng mười mấy
miếng mảnh vỡ đồ đằng nữa, hoàn toàn không phân cao thấp với trụ đồ đằng bộ lạc Thái Dương lúc trước. Trụ đồ đằng này không giống với cây của bộ lạc Thái Dương, chắc đây là trụ đồ đằng chính.
Ô Ô hả họng hút
một hơi, thân rắn màu mực trên trụ đồ đằng trở nên mờ nhạt đi nhiều, Ô Ô lại hả họng hút thêm một hơi nữa, cái đuôi rắn đen hình như lại ngắn
thêm một khúc, Ô Ô hả họng hút lần thứ ba, trên trụ đồ đằng liền xuất
hiện các vết rạn nhỏ li ti phủ kín. Có lẽ chừng sau một nén nhang, trụ
đồ đằng cứ như bị phong hoá, biến thành một đống đá vụn rụng lả tả...
Mộc Vũ kinh ngạc mở to mắt. Vốn dĩ Mộc Vũ còn tò mò Lâm Sơ Văn thu thập
mảnh vỡ đồ đằng để làm gì, hoá ra là để cho Môi Vận Quạ ăn sao? Đó giờ
chưa từng nghe nói Môi Vận Quạ thích ăn lực lượng đồ đằng mà!
"Các hạ muốn cái gì ha?" Lâm Sơ Văn hỏi.
Lão nhân hít một hơi thật sâu, "Ta muốn xin một bình dược tề trừ sâu."
Lâm Sơ Văn cau mày, "Dược tề trừ sâu à?" Lâm Sơ Văn lại hít sâu một hơi,
"Dược tề trừ sâu có rất nhiều loại, không biết ngài cần loại nào mới
được." Sâu bọ trên đời này đủ loại vô cùng kỳ quặc, rất nhiều côn trùng
thoạt nhìn có vẻ nhỏ bé không đáng kể nhưng lại có thể gây ra hậu quả
phi thường khủng khiếp, có những loại dược tề trừ sâu khác nhau dành cho các loại sâu khác nhau.
Mộc Hành hít sâu một hơi, "Cái này..."
Quạ đen bay tới nhìn lão giả cùng với thiếu niên rồi khoan thai nói: "Ồ,
gia hoả Mộc tộc, các ngươi muốn trừ sâu đục thân trong người các ngươi
phải hôn? Ngươi với con sâu kia đã liên kết rất sâu sắc rồi, một khi trừ đi con sâu kia chỉ sợ các ngươi cũng phải chết đó."
Mộc Hành nghe được quạ đen nói toạc ra lai lịch của bọn họ sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt.
Sở Diệp cau mày, có hơi bất ngờ, Mộc tộc là một trong trăm tộc thượng cổ,
theo thời thế biến đổi trăm tộc thượng cổ vì đủ các nguyên nhân đã biến
mất trong sông dài lịch sử. Theo như hắn biết, tuy rằng trăm tộc thượng
cổ đã xuống dốc nhưng cũng không hoàn toàn biến mất, rất nhiều tu sĩ có
chứa một ít huyết mạch đặc thù, thực chất họ chính là huyết mạch của
trăm tộc thượng cổ còn sót lại. Mộc tộc là một tộc không quá may mắn,
bởi vì máu tươi của Mộc tộc có thể làm thuốc, cho nên Mộc tộc bị đuổi
giết, thương vong hầu như không còn lại được mấy ai.
Sở Diệp hơi
hiểu rõ gật gật đầu, Mộc tộc là tộc thuộc về nửa người nửa cây, miễn
cưỡng cũng có thể coi như là linh dược, có lẽ là vì vậy cho nên Tiểu
Ngân mới có thể cảm thấy hai người này rất thơm.
Mộc Hành nhìn quạ đen, khẩn trương nói: "Các hạ nhìn lầm rồi, chúng ta không phải là Mộc tộc đâu."
Quạ đen đập đập cánh, bực mình nói: "Làm sao mà ta nhìn lầm được chớ? Ngươi nghi ngờ bản đại nhân không có mắt nhìn sao? Tóc của tôn tử ngươi là
nhuộm rồi phải không, huyết mạch tôn tử ngươi còn tinh thuần hơn của
ngươi nhiều."
Mộc Hành hít sâu một hơi, không nói lời nào. Mộc tộc con nối dõi gian nan, vì truyền thừa chỉ có thể thông hôn với ngoại
tộc, nhiều thế hệ truyền từ đời này sang đời khác huyết mạch càng ngày
càng loãng, mà Mộc Vũ lại là đứa có huyết mạch phản tổ, có được huyết
mạch Mộc tộc vô cùng tinh thuần.
Sở Diệp nhìn lão nhân đang kinh hoảng, cười nói: "Các hạ yên tâm, chúng ta không có hứng thú ăn các người đâu."
Quạ đen gật đầu phụ hoạ: "Đúng đó! Hai người các ngươi yên tâm đi, lão đại
nhà ta là Dược tề sư Địa giai, có rất nhiều linh thảo ngàn năm được
người ta đưa tới tận cửa, hai người các ngươi huyết mạch không thuần,
luyện thành dược giá trị cũng bình thường, không đáng cho ký chủ nhà ta
ra tay đâu."
Sở Diệp: "....." Quạ đen an ủi người ta như vậy thật
là trâu bò, tuy nhiên nhìn hai người kia hình như thật sự được an ủi mới ghê chứ.
Quạ đen lượn một vòng xung quanh thiếu niên rồi nói:
"Quỷ nhỏ, sâu trong người ngươi cứ như là hư ảo, lại cứ như là tồn tại
chân thật vậy, thật là kỳ quái mà!"
Mộc Vũ cau mày thở ra, "Thật
sự là hư ảo sao?" Nó thường xuyên cảm giác được thân thể bị sâu gặm cắn, thời điểm Thực Linh Trùng bạo động, cảm giác khi đó thật sự là đau đớn
muốn chết.
Tiểu Bạch nhìn Mộc Vũ chằm chằm một hồi rồi nói: "Là do đồ đằng đó, quỷ nhỏ này hình như là chiến sĩ đồ đằng phải không? Đồ
đằng có vấn đề đó."
Quạ đen nói: "Chiến sĩ đồ đằng luôn! Bây giờ
mà vẫn còn chiến sĩ đồ đằng tu luyện theo lực lượng đồ đằng sao? Là bởi
vì đồ đằng có vấn đề cho nên mới thành ra như vậy hả?"
Mộc Hành
nghe cuộc nói chuyện của quạ đen với Bạch Hổ mà mặt mày càng lúc càng
tái. Ông không ngờ tới bí mật của Mộc tộc bọn họ trước mặt Hồn Thú của
Sở Diệp với Lâm Sơ Văn hoàn toàn không có cách nào che giấu.
Lâm
Sơ Văn lắc đầu, "Nếu đồ đằng có vấn đề thì dược tề bình thường chỉ sợ
không có tác dụng rồi." Dược tề đuổi sâu có thể trừ sâu cũng phải là sâu thật mới được. Lâm Sơ Văn hít sâu một hơi, nghĩ thầm: Cái tính nóng vội của quạ đen này, đều ăn hết tiêu đồ ăn người ta đưa cho rồi, nếu mà
không giúp đỡ được gì thì xấu hổ quá chừng.
Quạ đen nói với Mộc Vũ: "Nhóc con, ngươi lấy trụ đồ đằng ra đây đi, lấy ra nhìn thử cái coi sao!"
Mộc Vũ do dự một chút rồi lấy một cây trụ đồ đằng ra. Trụ đồ đằng Mộc Vũ
lấy ra có khắc một cái cây, trên đó lại có vô số sâu bọ.
"Đây là ăn mòn đồ đằng mà!" Quạ đen nói.
Sở Diệp tò mò hỏi: "Ăn mòn đồ đằng? Đó là gì?"
Quạ đen khinh thường liếc Sở Diệp mới trả lời: "Sao mà cái gì ngươi cũng không biết hết vậy?!"
Sở Diệp: "....." Cái con quạ đen này nói chuyện kiểu gì vầy nè trời.
Tiểu Bạch gãi gãi cằm, lười biếng nói: "Trong các trận chinh chiến giữa các
bộ lạc viễn cổ khi xưa, sau khi bộ lạc lớn thôn tính bộ lạc nhỏ, có đôi
khi linh hồn của đồ đằng chiến thắng có thể nuốt chửng linh hồn của đồ
đằng kẻ bại trận để khiến cho chính mình càng trở nên mạnh mẽ hơn, chẳng qua chỉ có rất ít linh hồn đồ đằng là có năng lực cắn nuốt linh hồn đồ
đằng, linh hồn đồ đằng thông thường rất khó tận dụng linh hồn đồ đằng
khác."
Mộc Hành đầy bất ngờ nhìn quạ đen, bây giờ càng ngày càng
ít người biết đến bí mật viễn cổ thế này. Một vài yêu thú từ thời thượng cổ còn lại tới bây giờ có được ký ức truyền thừa cực kỳ độc đáo, đối
với những chuyện thuộc về thời viễn cổ sẽ thuộc như lòng bàn tay. Mộc
Hành không thấy kỳ quái khi Tiểu Bạch biết được về ăn mòn đồ đằng, dù
sao hung thú như Bạch Hổ cũng đã là bá chủ từ thời thượng cổ, nhưng quạ
đen cũng biết thì khá kỳ quặc.