Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh

Chương 276: PHÁT HIỆN CỦA MẶC ĐOÀN TỬ


trướctiếp

Ngân Sương Đảo.

Lâm Sơ Văn đang nướng BBQ trên đảo, bên cạnh còn có một cái nồi bự đang hầm một đống thịt thú biển.

Tiểu Bạch với mấy đứa nhỏ mới mấy ngày đã giết được vô số hải thú. Huyết nhục của rất nhiều Vương thú biển đều ẩn chứa huyết khí khổng lồ, vô cùng có lợi đối với việc đề cao thực lực của tụi nhỏ.

Sở Diệp kêu Tiểu Bạch với mấy đứa nhỏ: "Nhanh ăn đi đừng để lãng phí."

Kinh Trập Long uống từng ngụm từng ngụm canh thịt hầm, là một Hồn Thú Vương giai Kinh Trập Long vẫn luôn không thiếu đồ ăn chẳng qua thức ăn từ máu huyết yêu thú Vương thú đối với Kinh Trập Long mà nói cũng hiếm khi gặp được. Hồi trước dù cho Kinh Trập Long là một con rồng thì kiếm được máu huyết Vương giai cũng không dễ dàng, hơn nữa cho dù có phát hiện được Hồn Thú Vương giai thì nội chuyện phải ngăn ngừa đối phương chạy trốn cũng đã là vấn đề lớn rồi.

Trước kia Kinh Trập Long từng đuổi theo một con một con Tiễn Ngư mà đuổi theo cả ba tháng trời, cuối cùng vẫn để cho con cá đó chạy mất dép, có trận pháp bao vây rồi thì không còn như vậy nữa, hải thú Vương giai một khi rớt vào trận pháp rồi tốc độ sẽ kịch liệt giảm bớt, trong tình trạng đó nó sẽ có đủ thời gian bắt được mấy tên khốn trơn trượt đó cho bằng được.

Kinh Trập Long ăn thịt từng ngụm từng ngụm, cái bụng căng tròn xoe như trống chầu. Tiểu Bạch thì húp nước lèo sột soạt, một nồi thịt hầm bự chà bá tất cả đều vô bụng Tiểu Bạch hết. Tướng ăn của tiểu hồ ly thì nhìn tương đối tao nhã, chẳng qua nhìn kỹ lại là biết tốc độ tiểu hồ ly ăn này nọ cũng không hề chậm hơn bao nhiêu so với hai tên vua bụng bự Tiểu Bạch với Kinh Trập Long chút nào. Quạ đen Ô Ô thì không có hứng thú gì với thịt nên ngồi một bên ôm một cục tinh hạch Vương cấp điên cuồng hấp thu linh lực trong đó. Quạ đen không ngừng vỗ cánh phành phạch, coi điệu bộ bay bổng như tiên.

Lâm Sơ Văn nhìn quanh một vòng thắc mắc hỏi: "Mặc Đoàn Tử đâu rồi? Sao không thấy nó đâu hết vậy?"

Sở Diệp nhún vai, "Mặc Đoàn Tử đi kiếm cơ duyên rồi." Khẩu vị của Mặc Đoàn Tử tương đối đặc biệt, chỉ có hứng thú với âm khí, ma khí chứ không có hứng thú gì với máu huyết Vương giai. Trước đó Tiểu Thải vừa mới đột phá Vương giai, bây giờ Hồn Sủng của hắn với Sơ Văn cũng chỉ còn Mặc Đoàn Tử với Ô Ô là còn kẹt lại Chiến Tướng cấp thôi. Nhìn thấy đồng bọn đều đã trở thành Vương giai hết rồi nên có lẽ là Mặc Đoàn Tử cũng sốt ruột.

"Mặc Đoàn Tử có phát hiện được gì không?" Lâm Sơ Văn hỏi.

Sở Diệp lắc đầu, "Không rõ lắm, có lẽ rất nhanh là có thôi. Hai ngày trước Mặc Đoàn Tử có nói với huynh là sâu trong vùng biển phía Đông hình như có gì đó đang kêu gọi nó nên nó đi tìm rồi." Ngân Sương Đảo là một nơi rất đặc biệt, nghe nói chung quanh đảo này đã từng xuất hiện U Linh Thuyền, nói không chừng thật sự chính là đất lành đối với Mặc Đoàn Tử đó. Cung Thần biết hắn có Ảnh Thú nên lúc chọn lựa đảo hoang cho hắn chắc cũng suy tính tới nhân tố này luôn rồi.

Lâm Sơ Văn gật đầu, "Vậy à!"

Sở Diệp ăn thịt hầm, bỗng ngẩng đầu lên nhìn về phía bờ biển.

Lâm Sơ Văn hỏi Sở Diệp: "Huynh sao đó? Mặc Đoàn Tử gửi tin về hả?"

Sở Diệp gật đầu, "Ừa."

"Mặc Đoàn Tử có phát hiện ra U Linh Thuyền không?" Lâm Sơ Văn hỏi.

Sở Diệp lắc đầu, "Không phải, nó phát hiện ra một đàn Thần Diệu Ngư."

Lâm Sơ Văn sửng sốt một hồi, "Đàn Thần Diệu Ngư đó chính là cơ duyên của Mặc Đoàn Tử hay sao?"

Sở Diệp lắc đầu, "Chắc là không phải đâu." Mặc Đoàn Tử muốn đột phá cần phải có âm khí, mà Thần Diệu Ngư lại ẩn chứa linh khí nồng đậm nên thực ra không có tác dụng gì đối với Mặc Đoàn Tử, hầu như là không có tác dụng gì đối với nó, chỉ vô cùng có lợi đối với mấy đứa nhỏ còn lại thôi.

Quạ đen đang hấp thu tinh hạch nghe hai người nói chuyện mà kích động la lên: "Đàn Thần Diệu Ngư hả? Ở đâu? Ở chỗ nào?"

Sở Diệp: "Tới kìa ..."

Tiểu Bạch rất có thể đã nhận được tin tức từ Mặc Đoàn Tử cho nên quăng luôn thịt thà đang ăn mà lao thẳng tới bờ biển xem xét tình huống. Tiểu Thải thấy vậy cũng bay tới ngồi canh bên cạnh Tiểu Bạch. Mặc Đoàn Tử không ngừng phun Dụ Yêu dược tề dụ bầy cá bơi vào bờ. Sở Diệp thật sự không còn lời nào để nói, nghĩ Mặc Đoàn Tử ra sức tìm kiếm tài nguyên cho mình như vậy chính là để thu nhỏ lại khoảng cách với Tiểu Bạch, tiểu hồ điệp, kết quả nó nỗ lực quá chừng lại không tìm ra được tài nguyên cho mình mà lại phát hiện được cơ duyên cho Tiểu Bạch với mấy đứa nhỏ, thiệt tình là...

Tiểu Bạch với mấy đứa nhỏ vô cùng kích động khi phát hiện được đàn Thần Diệu Ngư, chẳng qua đàn Thần Diệu Ngư cực kỳ mẫn cảm với hơi thở của hung thú, Tiểu Bạch với mấy đứa nhỏ chỉ vừa không cẩn thận lộ ra một chút khí tức thôi mà đàn Thần Diệu Ngư đã biến mất tăm không còn chút tung tích.

Kinh Trập Long không ngừng rượt đuổi, tranh thủ cũng bắt được bảy tám con.

"Chạy mất rồi, mấy con cá này bơi nhanh thiệt." Ô Ô hoàn toàn thất vọng nói.



Sở Diệp cau mày, Thần Diệu Ngư am hiểu thuỷ độn*, lúc chạy trốn thân thể cứ như hoà hợp với nước biển thành một thể, dù cho có là hải thú Vương giai cũng khó lòng bắt được.

Ô Ô không cao hứng nói với Kinh Trập Long: "Tiểu Long, tốt xấu gì mi cũng là Vương giai làm sao mà bắt được có mấy con cá vậy? Quá mất thể diện Long tộc rồi."

Kinh Trập Long vừa nghe xong liền tức giận, tỏ vẻ tốt xấu gì nó cũng còn bắt được mấy con, quạ đen chỉ biết ngồi đó nói xạo mà thôi, có bản lĩnh thì hồi lúc bầy cá tới đây nguyền rủa cho bầy cá lật ngửa bụng hết đi!

Sở Diệp nghe Kinh Trập Long nói cảm thấy rất có lý nha.

Ô Ô đập cánh, nói: "Còn không phải bởi vì ta nhất thời không kịp phản ứng hay sao? Lần sau đi, lần sau nhất định sẽ khiến cho bầy cá có đi mà không có về luôn."

Kinh Trập Long khịt mũi không thèm để ý tới Ô Ô nữa, hùng hùng hổ hổ la lối "Muộn màng quá đi".

Sở Diệp nấu hết mấy con Thần Diệu Ngư, không hổ là loại cá làm Bạch Hổ với Thiên Vận Quạ đều bị cám dỗ, hương vị cực kỳ tươi ngon, tới Thảo Dược Gà cũng khó có thể nào sánh bằng cho được. Vốn dĩ Sở Diệp không có hứng thú gì với Thần Diệu Ngư nhưng sau khi vừa nuốt xong một bữa canh cá lập tức phải thay đổi cái nhìn. Sở Diệp nóng lòng muốn bắt một ổ Thần Diệu Ngư thả vô nuôi trong nước linh tuyền mới được.

Có lẽ càng muốn gặp được thứ gì thì lại càng khó gặp được, Sở Diệp chờ trên bờ biển hai mươi mấy ngày dùng Dụ Yêu dược tề dụ tới vô số hải thú nhưng không hề thấy bóng dáng của Thần Diệu Ngư.

......

"Mặc Đoàn Tử đã trở lại rồi." Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn tò mò, "Nó phát hiện ra được gì không?"

Sở Diệp gật đầu, "Phát hiện được một cái Điệp Văn Bối, có lẽ có ích đối với Tiểu Thải đó."

Lâm Sơ Văn: "......"

Một vỏ sò khổng lồ trôi từ ngoài xa tới gần đang được Mặc Đoàn Tử đẩy vào bờ. Sau khi đẩy Điệp Văn Bối lên bờ xong Mặc Đoàn Tử một câu cũng không nói mà trốn luôn vào trong Hồn Thất của Sở Diệp.

Lâm Sơ Văn lo lắng hỏi: "Mặc Đoàn Tử không sao chứ, hổng lẽ gặp được gì dưới biển nên bị thương rồi hả?"

Sở Diệp hít sâu một hơi, "Chắc là không bị thương gì đâu." Thật ra thật sự bị đau lòng đó.

Ngay khi Mặc Đoàn Tử vừa về tới Sở Diệp liền cảm nhận được một nỗi ưu thương nồng đậm từ đối phương.

Lâm Sơ Văn kinh ngạc hết hồn nhìn Điệp Bối Văn, "Đây là Điệp Văn Bối vạn năm phải không?" Mặt ngoài Điệp Văn Bối có một vòng hoa văn, mỗi một vòng tròn hoa văn thêm lên đại biểu cho một năm tuổi, Điệp Văn Bối Mặc Đoàn Tử mang về có chừng trên vạn vòng sinh trưởng trên bề mặt, chứng tỏ nó đã có từ rất xa xưa rồi.

Điệp Văn Bối bị kéo lên bờ, Tiểu Bạch với mấy đứa nhỏ vây quanh vỏ sò không ngừng nhìn ngó. Truy Phong lấy móng vuốt cạy mở Điệp Văn Bối, nhưng nó quá rắn chắc, tuy sức Truy Phong rất mạnh nhưng cũng phải tốn rất nhiều công sức mới cạy ra được.

Điệp Bối bị mở ra, một viên trân châu mượt mà đường kính lớn hơn cả mét xuất hiện trước mắt mấy người, trân châu trong vỏ sò tản ra ánh sáng mờ ảo, châu tròn ngọc sáng, đẹp không sao tả xiết, linh khí nồng đậm không ngừng tràn ra từ viên trân châu.

"Viên trân châu thiệt là lớn luôn!" Sở Diệp theo bản năng thì thầm.

Tiểu Thải hạnh phúc lăn lộn trên Điệp Văn Châu, "Cái này để cho ta đó hả?"

Sở Diệp cười nói: "Đúng vậy, cho mi đó." Sở Diệp bất đắc dĩ, Điệp Văn Châu cực kỳ thích hợp với tiểu hồ điệp, nếu Tiểu Thải luyện hoá Điệp Văn Châu chắc chắn thực lực sẽ lại tiến bộ vượt bậc. Sở Diệp âm thầm rớt nước mắt đồng tình cho Mặc Đoàn Tử, Mặc Đoàn Tử dường như coi Tiểu Thải là đối thủ cạnh tranh, Tiểu Thải thăng cấp đã kích thích Mặc Đoàn Tử lắm rồi cho nên nhóc đó bức thiết tìm kiếm cơ duyên đột phá nhưng rồi lại chỉ tìm được cơ duyên cho Tiểu Thải đó! Lao lực đuổi theo đối thủ cạnh tranh lại tìm được cơ duyên cho đối thủ cạnh tranh, đây là cái quỷ gì?!

......

"Két" từ xa vang lên tiếng chim phượng hót.



Lâm Sơ Văn cau mày, "Có khách tới kìa!"

Sở Diệp nhìn về phía phát ra tiếng chim phượng thì nhìn thấy Tuyết Dương ngồi trên Băng Phượng đang chậm rãi đáp xuống.

"Sao Tuyết đạo hữu lại tới đây rồi?" Sở Diệp bước lên phía trước chào hỏi.

"Nghe nói hai vị đang thu thập Tụ Âm Thảo, chỗ ta vừa vặn có hai cây phẩm chất rất tốt nên đem tới đây đưa cho hai vị." Tuyết Dương khách sáo nói.

Mặc Đoàn Tử là Hồn Thú đặc biệt, cách thức thăng cấp cũng rất khác với Hồn Thú bình thường, Lâm Sơ Văn đã thử hầu hết dược tề có trong tay rồi nhưng cũng không có bao nhiêu hiệu quả đối với Mặc Đoàn Tử. Tuy nhiên trong số truyền thừa dược tề thuật Ô Ô hiến tặng lúc trước có phối phương của Tụ Âm dược tề. Lâm Sơ Văn cân nhắc qua mới phát hiện dược tề này có tác dụng đáng kể đối với Mặc Đoàn Tử, Lâm Sơ Văn liền gửi tin cho Cung Thần nhờ giúp đỡ thu thập linh thảo cần thiết để phối trí dược tề này. Không ngờ Cung Thần chưa đưa dược thảo tới đây mà Tuyết Dương đã tới đây đưa trước rồi.

Sở Diệp cười nói: "Tuyết đạo hữu cũng khách sáo quá rồi." Sở Diệp nghĩ thầm: Gần đây Mặc Đoàn Tử bị "tuột mood", nếu biết có người đưa Tụ Âm Thảo tới chắc sẽ vui vẻ trở lại đây.

Tuyết Dương cười nói: "Đâu có đâu."

Dược tề thuật của Lâm Sơ Văn siêu phàm, một khi có quan hệ thân thiết với cậu có lợi vô cùng, đây là chuyện rõ như ban ngày nên lúc trước khi Truyền Tống Trận mở ra vì Tuyết Dương bất ngờ có việc đột xuất rồi bỏ lỡ cơ hội đi Lưỡng Giới Thành với hai người Sở Diệp, ngược lại để cho Đường Thiên Túng cướp mất tới giờ vẫn luôn cực kỳ hối hận đây. Bây giờ nghe nói Lâm Sơ Văn cần Tụ Âm Thảo nên hắn gấp gáp không ngừng cầm lại đây.

Sở Diệp nhận lấy Tụ Âm Thảo, bất ngờ phát hiện đồ Tuyết Dương mang tới không chỉ có Tụ Âm Thảo mà còn có mấy cái Âm Tinh Toản. Âm Tinh Toản ẩn chứa âm khí nồng đậm, đối với Mặc Đoàn Tử mà nói đây là thứ vô cùng có ích. Mặc Đoàn Tử sắp tiến giai rồi, gần đây vẫn luôn tìm kiếm cơ hội đột phá, đồ Tuyết Dương đưa tới vừa vặn xài được, Sở Diệp vui vẻ tiếp nhận lòng tốt này của Tuyết Dương.

"Sở thiếu nhìn thật là dồi dào sinh lực nha!" Mấy ngày không gặp thôi mà Tuyết Dương cảm thấy hơi thở trên người Sở Diệp trở nên mạnh hơn trước nhiều. Tuyết Dương ước chừng hắn với Sở Diệp cũng mới mấy tháng không gặp thôi vậy mà hơi thở trên người Sở Diệp đã tăng lên như thể hắn đã tu hành khắc khổ mấy chục năm rồi vậy.

Sở Diệp cười cười, "Gần đây ăn uống ngon miệng." Mấy nay Sở Diệp mỗi bữa đều ăn thịt hải thú Vương giai thay cơm, ăn nhiều thức ăn xa xỉ như vậy Sở Diệp cảm thấy dường như mình tăng cân quá trời rồi.

Tuyết Dương cười nói: "Thì ra là vậy..." Tuyết Dương lặng lẽ đánh giá Lâm Sơ Văn một hồi rồi nói: "Lâm thiếu thoạt nhìn tinh thần cũng sung túc lắm nha!"

Lâm Sơ Văn gật đầu "ừm" một tiếng.

Gần đây Mộc Tiên Điểu cũng càng ngày càng khôi phục khoẻ mạnh, thực lực Tuyết Bảo với tiểu hồ điệp cũng tăng nhanh vùn vụt, Lâm Sơ Văn theo đó cũng được hưởng lợi.

"Sao đó, ta có vấn đề gì sao?" Lâm Sơ Văn thắc mắc hỏi.

Tuyết Dương lắc đầu, "Không có, không có gì."

Sau khi Lâm Sơ Văn trở lại Thiên Nhàn Đảo thì không luyện chế thêm lọ dược tề nào nữa, trái lại chạy ra săn giết hải thú, nhiều người đều cho rằng Lâm Sơ Văn đây là mất đi khả năng luyện dược rồi cho nên chỉ có thể cực khổ xuống biển bắt cá. Ban đầu cũng không ai thèm tin lời đồn đãi này, nhưng Lâm Sơ Văn cứ luôn ở mãi trên Ngân Sương Đảo khiến cho càng ngày càng có nhiều người tin, bây giờ Tuyết Dương thấy Lâm Sơ Văn tinh thần phấn chấn là biết tất nhiền lời đồn đãi sai bét rồi.

"Đây là Hồn Sủng Lâm thiếu mới khế ước phải không?" Tuyết Dương nhìn quạ đen đang đậu trên đầu vai Lâm Sơ Văn hỏi.

Lâm Sơ Văn gật đầu, "Nó đó."

Tuyết Dương cười nói: "Hồn Sủng mới của Lâm thiếu quả thực vô cùng đặc biệt nha!"

Lâm Sơ Văn: "......"

Quạ đen hỏi Tuyết Dương: "Ngươi làm gì nhìn ta hoài, có phải là đang chửi thầm ta hay không hả?"

Tuyết Dương vội vàng nói: "Không có, không có, làm sao có thể chứ?" Tuy rằng Tuyết Dương cảm thấy kỳ quái khi Lâm Sơ Văn khế ước một con Môi Vận Quạ nhưng nếu đối phương đã là Hồn Sủng của Lâm Sơ Văn thì hắn không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, phải cho con quạ này mấy phần thể diện chớ.

˂˂˂˂˂۝˃˃˃˃˃

*Thuỷ độn: Chạy trốn bằng đường thuỷ; Lặn trốn bằng đường nước...

trướctiếp