Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh

Chương 275: BẮT ĐẦU CÂU CÁ


trướctiếp

Dù thế nào đi nữa, Sở Diệp với Lâm Sơ Văn vẫn tạm thời đóng quân ở Ngân Sương Đảo.

"Bắt đầu đi, câu cá, câu cá thôi." Tiểu Bạch sốt ruột la lối.

"Khặc khặc, có dẫn bao nhiêu con hung thú Vương giai tới đây cũng không hề hấn gì, Truy Phong đại nhân một đánh ba luôn." Truy Phong tràn đầy hưng phấn xoay vòng trong không trung nói.

Sở Diệp gật đầu, "Được." Thực lực bên phía họ vẫn rất hùng hậu, thực lực của Tiểu Bạch với mấy đứa nhỏ tiến triển vượt bậc, nhu cầu cấp bách bây giờ là có đối thủ cường đại để rèn luyện thực lực.

Sở Diệp bố trí trận pháp trên bờ biển tránh cho hải thú trốn xuống nước dễ dàng chạy thoát. Vì ngăn chặn hải thú dẫn lại đây rồi mà còn bỏ trốn Sở Diệp bố trí thêm một trận pháp bao vây trên bờ biển. Ngoài trận pháp bao vây, Sở Diệp còn bố trí thêm một trận pháp che chắn. Một khi đại chiến bùng nổ rất dễ dàng khiến cho hải thú với Hồn Sủng Sư xung quanh để ý, trận pháp che chắn có thể che giấu được một chút động tĩnh chỗ này.

Sau khi đã chuẩn bị ổn thoả hết thảy Lâm Sơ Văn mới ném Dụ Yêu dược tề vào trong biển, sợ gây rắc rối cho nên cậu chỉ đổ một lọ mà thôi. Chẳng bao lâu, dưới sự cám dỗ của Dụ Yêu dược tề vô số bầy cá tụ tập bơi tới.

Trên mặt biển vô số cá biển nhảy nhót, Sở Diệp trực giác cảm thấy như chính mình vừa quăng lưới là có thể vớt được hơn mấy vạn con cá ú nu lập tức. Sở Diệp nhìn cảnh tượng biển rộng cá lội trước mặt mà cạn lời, bất đắc dĩ mới lên tiếng: "Đây cũng không phải là kết quả mà ta mong muốn đâu mà!" Bầy cá tụ tập về đây có rất nhiều con phẩm tướng rất tốt, có Kim Tiền Ngư, Ngân Ti Lý, Tam Thải Ngư, Minh Thái Ngư... Nếu có ngư dân dựa vào đánh bắt cá để kiếm sống có mặt ở đây e rằng cực kỳ khoái chí, đáng tiếc chính là Sở Diệp lại chướng mắt mấy loại cá này.

Tiểu Bạch giơ móng vuốt, mấy con Ngân Ti Lý liền lật nhào đưa bụng, Tiểu Bạch há miệng mấy con cá chép đều bị nuốt hết xuống bụng nó. Tiểu Bạch lắc đầu, ghét bỏ nói: "Không ngon."

Sở Diệp trợn trắng mắt nghĩ thầm: Không ngon mà còn ăn tới tám con luôn!

Lâm Sơ Văn cười cười, "Đừng sốt ruột, hình như có một ông lớn đang tới đây kìa." Lâm Sơ Văn vừa dứt lời thì một con cua biển khổng lồ nhô lên từ dưới biển. Cua biển cao hàng chục mét nhìn y như một ngọn núi biết đi.

Sở Diệp vừa nhìn thấy cua biển đôi mắt liền mở thiệt lớn. Sở Diệp nghĩ thầm: Con cua này thiệt là trâu bò nha! Vừa so sánh với cua hoàng đế trong kiếp trước thì chẳng khác nào kiến với voi, chênh lệch quá lớn đó có biết không?! Một con cua biển lớn như vậy biết ăn tới chừng nào mới hết nha!

Ngay khi con cua vừa xuất hiện trên mặt biển, Tiểu Bạch với mấy đứa nhỏ lũ lượt khởi xướng công kích mà không cần Sở Diệp với Lâm Sơ Văn ra lệnh. Kể từ khi thăng cấp Vương giai tới giờ mấy đứa nhỏ cũng chưa từng chiến đấu trận nào ra hồn, lần trước đánh với Ngũ Độc lão tổ còn chưa đã ghiền thì con Độc Giao kia đã hết xí quách rồi, mấy đứa nhỏ vẫn còn chưa đã thèm đâu.

"Ta nguyền rủa ngươi rụng càng rụng nghoe." Quạ đen la lên, một luồng khí đen bốc ra từ trong người nó. Luồng khí đen đậu lại trên người cua biển, Tiểu Bạch quăng một cái vuốt qua, một cái càng của con cua biển liền rụng xuống.

Sở Diệp nhìn về phía quạ đen thì thấy quạ đen mới vừa thả ra đại chiêu xong là uể oải không phấn chấn. Sở Diệp đoán là nguyền rủa Hồn Thú Vương giai vượt cấp sẽ gây ra hao tổn đáng kể đối với quạ đen. Sở Diệp âm thầm suy tư, nguyền rủa của quạ đen hình như cũng không thể sử dụng tuỳ tiện, nếu quá xa rời thực tế nguyền rủa cũng không có khả năng thành công, trái lại, chuyện càng có khả năng phát sinh thực tế thì càng có khả năng nguyền rủa thành công.

Mộc Tiên Điểu bay ra đập cánh về phía cua biển, trong nháy mắt hơi thở của con cua giảm đi một mảng lớn.

"Sao lại thế này?" Sở Diệp kinh ngạc hỏi.

Lâm Sơ Văn hít sâu một hơi, "Hình như là cướp đoạt linh khí đó, Mộc Tiên Điểu rút một phần linh khí trong cơ thể con cua biển."

Sở Diệp: "....."Cướp đoạt linh khí hả? Năng lực thực quỷ dị mà!

Cao thủ so chiêu, sai một ly liền phân sinh tử.

Cua biển bị Mộc Tiên Điểu tước đoạt mất một phần linh lực nên thất kinh hoảng hốt. Cái đuôi lông xù của tiểu hồ ly đập vào trên mai cua khiến mai cua vậy mà bị nứt ra vài vết rạn.

Sở Diệp nhìn vết rạn trên mai cua biển âm thầm cảm thán nhìn hồ ly không thể nhìn tướng mạo bên ngoài, tiểu hồ ly nhìn mềm mụp vậy mà cái đuôi vừa quất một phát lại mạnh mẽ đến mức không thể chọc vào! Không dễ chọc đâu. Sở Diệp nghĩ thầm: Nếu sau này mà Lâm Sơ Văn kiếm bạn đời cho tiểu hồ ly thì phải kiếm đứa nào chắc nịch mới được, nếu đứa nào không đủ rắn chắc lỡ đâu không cẩn thận e là sẽ bị Tuyết Bảo quất cho toàn thân dập nát không chừng còn gãy xương.



Mấy đứa nhỏ không mất bao nhiêu sức lực đã giết chết được cua biển rồi.

Tiểu Bạch buồn bực nói: "Cái gì vậy ha! Yếu nhớt thây vậy, ta còn chưa ra bao nhiêu sức là đã chết mất tiêu rồi."

Sở Diệp nói với Tiểu Bạch: "Yên tâm đi, sau này còn rất nhiều cơ hội mà."

Truy Phong hơi kích động quất đuôi, trước đó Truy Phong có nghe Sở Diệp nói nhân vật có máu mặt luôn lên sân khấu sau cùng nên nó quyết định cho đồng bọn chút cơ hội, kết quả không chờ tới nó lên sân khấu là chiến đấu đã kết thúc rồi, Truy Phong không khỏi hoàn toàn thất vọng.

Sở Diệp nhìn con cua lớn như ngọn núi, nói: "Thức ăn hôm nay có rồi nè, bây giờ bắt đầu hấp cua đi." Sở Diệp nhìn con cua thiệt bự nhịn không được phấn khích.

Tiểu Bạch ghét bỏ liếc Sở Diệp, nói: "Lão đại, không phải chỉ là một con cua hay sao, coi ngươi kích động kìa!"

Sở Diệp âm thầm trợn trắng mắt, tự nhủ: Gia hoả Tiểu Bạch này vẫn cứ làm bộ làm tịch như mọi lần, có bản lĩnh thì lát nữa hắn hấp cua xong rồi thì đừng có ăn nha!

Mấy năm nay Sở Diệp cũng ăn được rất nhiều loại sơn hào hải vị nhưng con cua Vương giai vẫn là lần đầu tiên ăn đó. Cua biển hấp hương vị cực kỳ ngon lành, nhưng tiểu hồ ly với mấy đứa nhỏ ăn rất được nên tuy con cua rất lớn nhưng Sở Diệp với Lâm Sơ Văn cũng chỉ được chia một cái nghoe cua mà thôi.

Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch ngang ngược chiếm đoạt gạch cua mà buồn bực. Gạch của con cua này đẫy đà to mọng, vừa nhìn là biết hương vị tuyệt hảo lại khiến Tiểu Bạch được lợi rồi.

"Tiểu Bạch, chia cho ta một chút với chứ." Sở Diệp nói.

Tiểu Bạch cảnh giác nói với Sở Diệp: "Không cho đâu."

"Một mình ngươi ăn cũng có hết đâu."

Tiểu Bạch trợn to hai mắt, nói: "Ai nói vậy?" Tiểu Bạch vừa nói xong thân thể nhanh chóng bành trướng, biến thành một trái cầu lông to cao mấy chục mét.

Sở Diệp: "......"

Tiểu Bạch đắc ý khoe hình tượng mới của mình với Sở Diệp, hỏi: "Thấy sao hả?"

Sở Diệp: "......"

......

Sau khi dễ như trở bàn tay giết chết một con Hồn Thú Vương giai, Lâm Sơ Văn yên tâm lớn mật hơn nhiều, lúc sử dụng lại dược tề phân lượng xuống tay càng nặng hơn trước một chút, một lần hấp dẫn được tới ba con Vương thú.

"Tới." Lâm Sơ Văn hí hoáy la bàn la lên.

Kinh Trập Long kích động trừng lớn mắt, gấp không chờ nổi.

Sở Diệp liếc Kinh Trập Long, nói: "Đừng vội ra tay, chờ chúng nó tới gần đã, yên tâm, lần này tới tận ba con, luôn có cơ hội cho ngươi ra tay mà."



Kinh Trập Long nghe Sở Diệp truyền âm, tuy rằng có hơi tụt hứng nhưng vẫn nghe lời Sở Diệp nói, ẩn giấu hơi thở chờ mấy con Hồn Thú lọt bẫy. Vương thú vừa tiến vào phạm vi cụ thể Sở Diệp lập tức dùng trận pháp bao vây vây hãm mấy con Vương thú này. Tiểu Thải dẫn đầu ra tay thêu dệt từng mảng lớn ảo cảnh, Tiểu Thải đã thăng cấp Vương giai, năng lực thêu dệt ảo cảnh đã hơn xa so với trước đây. Dưới ảnh hưởng của ảo cảnh, mấy con thú biển xem nhau là đối thủ, nhanh chóng ra tay sát hại lẫn nhau. Tiểu hồ ly phối hợp với Tiểu Thải thi triển ảo thuật, có Tuyết Bảo giúp đỡ mấy con thú biển ban đầu chỉ là thử ra tay sau đó lại chém giết ngày càng kịch liệt.

Truy Phong bay lượn trong không trung, thắc mắc hỏi: "Mấy con hải thú sao lại thế này? Làm sao lại tự đánh nhau rồi?"

Sở Diệp thản nhiên nói: "Tụi nó bị dính ảo thuật của tiểu hồ điệp chớ sao, lần này cũng không cần các ngươi phải ra sức rồi." Sở Diệp nghĩ thầm: Đã lâu thật lâu chưa thấy Tiểu Thải sử dụng lại chiêu này nha! Hồi xưa Tiểu Thải sử dụng chiêu này trong đợt thú triều ở Lưỡng Giới Thành nè, lúc nào dùng cũng thuận lợi, bây giờ sử dụng lại cũng vẫn hoành tráng như năm đó nha!

"Ngươi nói lần này ta sẽ có cơ hội ra tay mà." Truy Phong tức giận hét lên.

Sở Diệp: "....." Đây không phải là do hắn đánh giá sai tình hình chiến đấu sao? Ai mà biết bản lĩnh Tiểu Thải lại lớn như vậy chứ?! "Được làm biếng còn không chịu nữa!"

Truy Phong cáu kỉnh nói: "Không được, vầy hoài sao được chứ? Đại nhân Truy Phong vĩ đại khinh thường ngồi mát ăn bát vàng." Truy Phong nghĩ thầm: Hồi đầu chỉ có một con Hồn Thú Vương giai, bị đoạt thì cũng thôi đi, nhưng hồi nãy thì tốt rồi, tới tận ba con Hồn Thú Vương giai lại bị tiểu hồ điệp vừa xuất chiêu như vậy xong rồi, lại còn không muốn chia cho nó? Đường đường là Kinh Trập Long đại nhân sao có thể bị một con sâu lông biết bay làm lu mờ chứ?

"Tránh ra hết cho ta, con bạch tuộc đó là của ta." Truy Phong rít gào rống giận với tiểu hồ điệp.

Tiểu Thải vỗ cánh, nhìn Truy Phong kiểu như 'không thể nói lý mà', chẳng qua vẫn tránh qua một bên. Truy Phong rít gào một tiếng phun ra một ngụm long tức về phía con bạch tuộc. Bị long tức tấn công trúng, một tảng lớn trên cơ thể bạch tuộc bị đốt cháy. Truy Phong được Tiểu Bạch truyền cho Chân Long Cửu Biến, lại còn lấy được Long Sào nên sức chiến đấu không biết so với trước đây đã tăng lên không biết bao nhiêu lần. Nghẹn lâu như vậy rốt cuộc cũng có cơ hội thi triển kỹ năng nên Truy Phong vô cùng phấn khích. Kinh Trập Long nhào về phía bạch tuộc cho nó một đòn thái sơn đè đầu.

Sở Diệp nghe được một chập tiếng răng rắc, mơ hồ tự hỏi xương sụn của bạch tuộc có phải bị Kinh Trập Long đè nghiền nát rồi hay không?! Bạch tuộc bị Kinh Trập Long đè bẹp trên đất hình như không dậy nổi nữa. Móng vuốt Kinh Trập Long dễ như trở bàn tay xé toạc da thịt của bạch tuộc, tức thì máu tươi vô số trào ra, trong tích tắc nước biển đã bị nhuộm đỏ.

"Con trùn bự này hình như quá kích động rồi, uống nhầm thuốc ha gì?" Tiểu hồ điệp đập cánh phành phạch nói.

Tiểu hồ ly quất đuôi, nói: "Chắc có lẽ là uống lộn thuốc đó."

Sở Diệp xoa xoa trán, tự nhủ: Sau khi tiểu hồ điệp đột phá Vương giai thật đúng là vênh váo mà! Hồi trước đều kêu là Long đại ca, bây giờ dám kêu con trùn thối tha luôn.

Tiểu hồ điệp vỗ cánh phành phạch, thắc mắc hỏi: "Toạ sơn quan hổ đấu không tốt sao? Vừa bớt lo lại tốn ít sức."

Tiểu hồ ly kêu pi pi hai tiếng, tỏ vẻ không cần phải để ý tới tên Truy Phong ngu ngốc này làm chi. Tiểu Bạch gọi Mặc Đoàn Tử một tiếng rồi nhào tới con tôm biển Vương cấp. Sở Diệp nhìn con tôm chiến dài hơn trăm mét đằng kia mà cảm xúc dâng trào. Gần đây hắn thật sự có lộc ăn mà, vừa mới ăn xong con cua giờ có con tôm hùm khổng lồ đưa tới cửa liền, mà con tôm hùm này nuôi giỏi quá, lại có thể vừa to vừa dài như vậy. Nếu bắt được nó lại có thêm một nữa no nê.

Tiểu hồ điệp nhìn Tiểu Bạch, thở dài nói: "Trái cầu lông trắng ở chung với con trùn thối tha riết rồi cũng ngu theo luôn!"

Ô Ô vỗ cánh, nói: "Mấy tên khốn kiếp, một đám ra tay gì nhanh dữ, cơ hồ chỉ còn chừa lại một con rùa đen cuối cùng thôi hà."

Tiểu hồ ly nghe Ô Ô nói xong cũng bất chấp rụt rè thẳng tay công kích con rùa đen cuối cùng.

Sở Diệp đứng một bên nhìn, cau mày, "Ba con Vương thú không đủ chia rồi." Ý chí chiến đấu của mấy đứa nhỏ quá cao khiến cho năng lực của tiểu hồ điệp không có chỗ phát huy luôn.

Lâm Sơ Văn gật đầu, "Phải đó!"

Hiệu suất câu Vương thú tới giết trên hòn đảo này đã vượt quá sự mong đợi của Sở Diệp rồi. Chỉ mới năm ngày ngắn ngủi hai người đã câu được tám con hải thú Vương giai rồi. Hiệu suất cao như vậy Sở Diệp không khỏi phải tạm ngưng hoạt động câu cá lại.

Một là bởi vì thi thể hải thú câu được không xử lý kịp quá lãng phí. Hai là Vương thú xung quanh hải vực này nhiều như vậy nhưng trong lúc nhất thời cũng không kịp bổ sung, khoảng cách sử dụng của Dụ Yêu dược tề cũng có hạn chế, hải vực xung quanh đã bị quét sạch, dù cho có tăng liều thuốc thêm vài lần cũng không dẫn Vương thú tới được. Ba là, trải qua mấy lần chiến đấu kịch liệt, đạo cụ bố trí trận pháp của Sở Diệp đã xuất hiện hư hao. Hôm trước lúc đang chiến đấu kịch liệt một con Thiểm Điện Ngư Vương giai đã trốn thoát được bởi vì trận pháp vây hãm bị hư hao.

trướctiếp