Sau khi từ bí cảnh Vạn Thú Điện trở về, Sở Diệp với Lâm Sơ Văn nghỉ ngơi ở động phủ Thiết Thụ Lĩnh. Chuyện Lâm Sơ Văn khế ước Môi Vận Quạ lan
truyền nhanh như gió lốc.
"Có nghe nói chưa, Lâm Sơ Văn khế ước với con quạ đen trong bí cảnh rồi kìa."
"Vì sao Lâm dược sư lại khế ước với con quạ đen kia vậy ha? Nó là Môi Vận Quạ đó!"
"Con quạ đen kia luôn miệng nói với người ta nó là Hồn Sủng cực phẩm, không
biết có thiệt hay không nữa." Trong bí cảnh Ô Ô không thiếu khoác lác
với người ta nói mình là Hồn Thú cực phẩm, nhưng không ai thèm tin,
nhưng bây giờ Lâm Sơ Văn đã khế ước với Ô Ô rồi mọi chuyện không còn
giống như trước nữa. Nhớ năm xưa lúc Bạch Li Miêu đi theo bên cạnh Sở
Diệp khiến cho rất nhiều người cho rằng không thể hiểu nổi Sở Diệp, sự
thật chứng minh Sở Diệp cực kỳ lợi hại! Khó trách có thể trở thành Hồn
Vương.
"Nếu nó lọt được vào mắt Lâm dược sư sợ là cũng không đơn
giản! Dù cho không phải là Hồn Thú cực phẩm thì cũng là Hồn Thú thượng
phẩm."
"Có khi nào Lâm dược sư nhìn lầm rồi không? Con quạ đen kia nhìn kiểu nào cũng ra Môi Vận Quạ mà!"
"Nói giỡn gì vậy, người ta là Hồn Vương lại còn là Dược tề sư Địa cấp, không lẽ nhãn lực còn không bằng ngươi hay gì?"
"Con Hồn Thú đó còn từng tìm ta khế ước mà ta lại bỏ qua đó."
"Nó cũng từng đòi khế ước với ta."
"Chắc là không phải Hồn Sủng cực phẩm đâu, nếu đúng như vậy thư viện Thiên Nguyệt đã sớm khế ước từ lâu rồi."
"Đúng vậy! Thư viện Thiên Nguyệt tới đâu tận vài vị trưởng lão Hồn Vương, chắc không tới mức ai cũng nhìn không ra chứ!"
"Chuyện này cũng không biết chừng nha, nghe nói linh thú cực phẩm đều có biện
pháp che giấu linh quang trên người mình, trừ phi là người có duyên nếu
không sẽ không nhìn ra được đâu."
......
Ô Ô cũng coi như là một trong các trùm của bí cảnh Vạn Thú Điện, có tám phần người vào Vạn
Thú Điện từng giao tiếp với Ô Ô. Ô Ô cũng từng nói qua với rất nhiều
người là nếu không khế ước với nó sau này có hối hận cũng không kịp, mọi người ai cũng không để tâm tới mấy lời nói đó của Ô Ô.
Nhưng giờ Ô Ô lại khế ước với Lâm Sơ Văn khiến cho mọi người ai cũng trở nên đa
nghi như Tào Tháo. Rất nhiều Hồn Sư đều không muốn thừa nhận mình đã
nhìn nhầm rồi, vì thế cố gắng hết sức tìm cho ra bằng chứng chứng minh
quạ đen không phải là Hồn Sủng tốt lành gì.
......
Quạ đen đậu trên nóc Phong Vân Lâu nhìn xuống người đi đường qua lại.
"Là con quạ đen kia kìa."
"Lâm dược sư thực sự khế ước với Môi Vận Quạ hả? Vì sao vậy hả?"
Trong bí cảnh Ô Ô chọc ghẹo quá nhiều người, rất nhiều người thực sự tức giận với Ô Ô, nhưng giờ nghĩ tới có khi nào Ô Ô thực sự là Hồn Thú cực phẩm
thì không còn như cũ nữa, Hồn Thú cực phẩm rất hiếm thấy, bị Hồn Thú cực phẩm chọc ghẹo cũng không phải là không thể chấp nhận được.
Ô Ô trên nóc nhà chải lông, đắc ý nhìn chúng tu sĩ bên dưới.
Môi Vận Quạ sẽ mang tới vận xúi quẩy, trong bí cảnh rất nhiều người đều hận không thể cách Ô Ô càng xa càng tốt, nhưng bây giờ Ô Ô đã trở thành Hồn Sủng của Lâm Sơ Văn, mọi người chỉ còn lại tò mò đối với quạ đen mà
thôi. Rất nhiều người cảm thấy có lẽ là mình đã thật sự bỏ lỡ Hồn Thú
cực phẩm rồi, chỉ còn lại hối hận vô cùng.
"Nghe nói con Môi Vận Quạ này không giống với Môi Vận Quạ bình thường đâu."
"Chỗ nào không giống?"
"Phản phệ tương đối nhỏ."
Mấy người bàn tán xôn xao, trong mắt hiện lên hâm mộ và tiếc nuối, năng lực nguyền rủa của Môi Vận Quạ thực ra vẫn luôn cám dỗ người ta, chỉ là
phản phệ khiến người ta chịu không nổi, nếu không có phản phệ thì sẽ có
rất nhiều người muốn khế ước Môi Vận Quạ.
"Không ngờ được vậy mà lại khế ước với Lâm Sơ Văn." Tống Uyên nói.
Tống Li rầu rĩ nói: "Rốt cuộc Lâm Sơ Văn đang nghĩ gì vậy ha?"
Tống Uyên hít sâu một hơi, "Cường giả Hồn Vương chắc hẳn không tới mức nhìn
lầm đâu, hoặc là con quạ đen này thực sự không đơn giản.
Sở Diệp đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới đường.
Tư Phi Tuyết thắc mắc hỏi Sở Diệp: "Sở thiếu đang nhìn gì đó? Dưới đó có gì thú vị sao?"
Sở Diệp gật đầu, "Coi như là có đi." Hắn thấy được nữ tu từng nói sẽ đi ăn cớt nếu hối hận hồi trước từng gặp được trong bí cảnh. Nhìn biểu tình
của nữ tu kia hình như đã dao động, nhưng vẫn còn đang vẫy vùng giãy
giụa. Sở Diệp nghĩ thầm: Hình như Ô Ô cố tình khoe khoang để cho người
ta biết mình bỏ lỡ cái gì, thật là một con quạ có thú vui tà ác mà.
......
Động phủ Thiết Thụ Lĩnh.
"Nhan Vũ cô cô, đó là thú sủng của Sở Diệp phải không?" Sở Tư Phỉ hỏi.
Kinh Trập Long chiếm lĩnh không trung, thân hình khổng lồ của nó vô cùng khiến người ta chú ý.
Sở Nhan Vũ cau mày trả lời: "Rất có thể là vậy."
Sở Nhan Vũ biết được tin tức Sở Diệp bây giờ đã là Hồn Vương với ba con
Vương thú, con ong chúa cùng với mèo trắng nhỏ của Sở Diệp đều đã đột
phá, ngoài ra còn khế ước thêm một con Rồng nữa.
Sở Tư Phỉ nhìn Kinh Trập Long khổng lồ mà lòng tràn đầy kích động. "Rồng kìa! Nhan Vũ tiểu cô cô, thật sự là Rồng kìa!"
Sở Nhan Vũ gật đầu, "Đúng rồi! Rồng thiệt đó." Sở Nhan Vũ đã biết Sở Diệp
khế ước với rồng từ sớm nhưng nhìn thấy rồng vẫn có cảm giác chấn động.
Sở Nhan Vũ hít sâu một hơi, nghĩ thầm: Sở gia vậy mà xuất hiện được một
ngự long sư, Sở Diệp rời đi còn chưa được hai năm, lúc rời đi như chó
nhà có tang, ai mà ngờ lại lấy tư thái như vậy trở về.
"Chúng ta đi vào đi." Sở Tư Phỉ hưng phấn nói.
Sở Nhan Vũ gật gật đầu, nói: "Được."
Sở Diệp ngồi trong phòng khách đón đoàn người Sở Nhan Vũ, "Đã lâu không gặp tiểu cô cô!"
Sở Nhan Vũ cười cười, nói: "Đã lâu không gặp."
Sở Diệp cau mày, nói: "Con có nghe nói bởi do con mà mấy năm nay Sở gia
vẫn luôn bị người ta nhắm tới." Sở Diệp không có tình cảm gì với Sở gia, tuy nhiên nếu Sở gia tại vì hắn mà bị diệt môn hắn vẫn sẽ cảm thấy xấu
hổ.
Sở Nhan Vũ gật đầu, "Ngũ Độc lão tổ vẫn luôn không chịu bỏ
qua, thuộc hạ dưới trướng gã vẫn luôn âm thầm tiến hành vài động tác,
nhưng Tư Không Minh tiền bối vẫn luôn giúp đỡ Sở gia."
Sở Diệp hít sâu một hơi, lấy ra một lọ sát khí rồi nói: "Trong này có mười phần sát khí, tiểu cô cô cầm đi, coi như là con bồi thường cho Sở gia vì cảnh
ngộ mấy năm qua." Sở Diệp cũng không có bao nhiêu hảo cảm với Sở gia,
chỉ là dù sao đi nữa người ta cũng tại vì hắn mới phải chịu khổ, Sở Diệp cảm thấy ít nhiều gì cần phải bồi thường. Mười phần sát khí này nếu sử
dụng tốt Sở gia chắc chắn có thể lớn mạnh hơn hiện tại nhiều.
"Quá nhiều rồi." Sở Nhan Vũ hết hồn nói.
Sở Diệp lắc lắc đầu, nói: "Cũng không bao nhiêu." Sở Diệp hít sâu một hơi, hiện giờ mỗi tháng hắn đều có thể nhận được hơn một trăm sát khí, còn
đối với Sở gia mà nói mỗi một phần sát khí đều vô cùng quý giá. Đối với
hắn Sở gia đã từng là gia tộc khổng lồ giờ đây đã không còn đáng giá
nhắc tới.
Sở Nhan Vũ hít sâu một hơi, mơ hồ có cảm giác được Sở Diệp trở nên cao không thể với tới.
"Sở Tư Thần sao rồi?" Sở Diệp hỏi.
Sở Nhan Vũ cau mày nói: "Tư Thần vẫn rất lợi hại, đã là Chiến Tướng ngũ giai rồi."
Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Vậy à?!" Sở Diệp nghĩ thầm: Có thể đạt tới
trình độ Chiến Tướng ngũ giai cũng không tệ rồi, chẳng qua vốn dĩ Sở Tư
Thần là lốp xe dự phòng bự của nữ chính thì thành tựu hẳn là phải cao
hơn một chút, chắc là do đối phương lăn lộn quá tệ cho nên từ lốp xe dự
phòng tốp đầu lưu lạc tới tận vị trí mười mấy hai mươi mấy rồi.
Sở Nhan Vũ nhìn Sở Diệp, muốn nói lại thôi.
Sở Diệp thấy vậy hỏi Sở Nhan Vũ: "Tiểu cô cô sao đó?"
"Con quạ đen đó là Môi Vận Quạ hả?" Sở Nhan Vũ hỏi.
Sở Diệp: "....." Không lẽ tiểu cô cô lại muốn khuyên bọn họ từ bỏ Môi Vận Quạ?
Sở Nhan Vũ thấy Sở Diệp không nói lời nào mới nói: "Con đừng hiểu lầm, chỉ là nó cũng đã từng hỏi ta có muốn ký khế ước với nó hay không đó."
Sở Diệp: "....." Ô Ô giăng lưới rộng khắp luôn ha, tiểu cô cô vậy mà cũng nằm trong lưới.
"Không lẽ thật sự là Hồn Thú cực phẩm?"
Sở Diệp hít sâu một hơi, nhất thời không biết phải trả lời ra sao.
Sở Nhan Vũ lắc đầu, "Thôi bỏ đi, con tốt nhất là không cần nói cho ta biết làm gì."
Sở Diệp: "....." Quả thật, nếu đã bỏ lỡ rồi thì thà không biết còn hơn, nếu mà biết rồi sợ là tới tối ngủ không được.
......
Sở Diệp đang nói chuyện với Sở Nhan Vũ thì Tiểu Ngân bay vào. Sở Diệp trao đổi mấy câu với Tiểu Ngân xong thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Sở Nhan Vũ nhìn thấy sắc mặt Sở Diệp, thắc mắc hỏi: "Con sao đó?"
Sở Diệp lắc đầu, "Không có gì, người Lâm gia tới đây."
Sở Diệp hít sâu một hơi, so sánh với Sở gia người Lâm gia càng khó đối phó hơn! Sở Tư Thần chẳng qua chỉ là nam phụ, còn Lâm Mộng Dung chính là
vai nữ chính đó! Lâm Mộng Dung đi rồi cũng không biết Lâm gia có giữ
liên lạc với nàng ta hay không.
Sở Nhan Vũ gật gật đầu, nói: "Lâm gia à!"
Sở Diệp thắc mắc: "Lâm gia phát triển ra sao?"
Sở Nhan Vũ ngẫm nghĩ, nói: "Cũng không tệ lắm, năm đó khi Lâm Mộng Dung
được thư viện Thiên Nguyệt tuyển chọn Lâm gia nhất thời náo nhiệt, chỉ
là sau đó không có tin tức gì của Lâm Mộng Dung Lâm gia mới trở nên vắng vẻ. Lâm Mộng Dung là được thế lực siêu cấp tiếp dẫn đi cho nên một khi
trở về Lâm gia liền một bước lên trời."
"Thế lực siêu cấp? Lớn bao nhiêu chứ!" Sở Diệp lầm bầm.
"Cường giả Hoàng cấp à? Vậy quả thật khó lường." Thiên Hải Vực có rất nhiều
cường giả Hồn Vương nhưng cường giả Hồn Hoàng rất hiếm thấy. Chẳng qua
địa phương như Thiên Hải Vực chắc hẳn có Hồn Hoàng, chỉ là cường giả Hồn Hoàng không thường ngoi lên mà thôi.
Sở Diệp bước vào đại sảnh
nhìn thấy mấy người Lâm gia đang vây quanh bắt chuyện với Lâm Sơ Văn,
cậu bị mấy người vây quanh sắc mặt không được tự nhiên.
"Sơ Văn, ngươi bây giờ thật là lợi hại nha!" Lâm Đông nói.
Lâm Sơ Văn nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
"Ngươi với Sở Diệp không cân nhắc gia nhập thư viện Thiên Nguyệt sao? Đó chính là thế lực siêu cấp á nha! Nghe đồn thế lực đó còn có Hồn Hoàng, năm
xưa sau khi người thư viện Thiên Nguyệt tới còn từng hỏi chuyện của các
ngươi nữa đó."
Lâm Sơ Văn nhàn nhạt nói: "Không cân nhắc."
Lâm Đông cau mày, "Gia nhập thư viện Thiên Nguyệt cũng không có hại gì mà!" Lâm Đông cau mày, sau khi thư viện Thiên Nguyệt dẫn Lâm Mộng Dung đi
rồi không còn chuyện sau đó nữa, chẳng qua lúc Lâm Mộng Dung rời đi có
để lại một lá bùa đưa tin, nói rõ khi nào Sở Diệp với Lâm Sơ Văn trở về
liền thông báo cho nàng ta.
Lâm Sơ Văn cau mày, "Ta tự có tính toán của mình."
Lâm Tư Tuyết cau mày nói tiếp: "Thư viện Thiên Nguyệt chấp chưởng rất nhiều bí cảnh, thực lực phi thường khổng lồ."
Lâm Sơ Văn nghĩ thầm: Chính bởi vì thực lực quá mức khổng lồ cho nên cậu mới không dám tới đó mà!
"Ta lăn lộn ở Thiên Hải Vực cũng khá tốt rồi." Lâm Sơ Văn nói.
"Tốt chỗ nào chứ?" Lâm Tư Tuyết bực tức nói.
Sở Diệp đi tới, nói: "Sơ Văn vừa là cường giả Hồn Vương, vừa là Dược tề sư Địa giai có chỗ nào không tốt hả? Lại nói tới Lâm tiểu thư thậm chí còn không phải là Hồn Sư đó mới thật sự là không tốt đó." Sở Diệp cười nhạo một tiếng, nghĩ thầm: Lâm Tư Tuyết vẫn là bộ dáng cũ nha! Bản lĩnh
không có bao nhiêu nhưng lại có khả năng khiến người ta kinh tởm mà, một Hồn Sĩ thôi lại dám khoa tay múa chân với một Hồn Vương, cũng không
biết cảm giác ưu việt này là đào từ đâu ra nữa.
Sắc mặt Lâm Tư
Tuyết thoắt trắng thoắt xanh, nói: "Ta chỉ cảm thấy ở thư viện Thiên
Nguyệt có tiền đồ phát triển tươi sáng hơn, Mộng Dung tỷ đi thư viện
Thiên Nguyệt, nói không chừng tới khi trở về đã là Hồn Hoàng."
Sở
Diệp cười cười, "Vậy e rằng ngươi không thể đợi được tới lúc nàng ta trở về rồi, chưa thành Hồn Sư tuổi thọ không tới một trăm, chờ tới khi nàng ta trở thành Hồn Hoàng quay về thì cỏ trên phần mộ của ngươi không
chừng đã cao bằng ngươi luôn rồi."
Sở Diệp âm thầm trợn trắng mắt, nghĩ thầm: Hồn Hoàng, Hồn Hoàng dễ dàng
đạt tới vậy sao? Cho dù Lâm Mộng Dung có là nữ chính thì việc trở thành
Hồn Hoàng cũng không hề dễ dàng.
Lâm Đông xấu hổ cười cười, nói
với Sở Diệp: "Tư Tuyết không hiểu chuyện, chỉ biết nói xằng nói xiên,
mong rằng Sở thiếu rộng lòng tha thứ, chẳng qua thư viện Thiên Nguyệt
quả thật coi trọng hai người, lúc trước phó viện trưởng Tùng Hạc của thư viện Thiên Nguyệt tới đây rất coi trọng ngài, còn chuyên môn hỏi chuyện về ngài."
Sở Diệp cười cười, "Ta là thiên tài tuyệt thế như vậy
dù có đi tới đâu đều toả sáng muôn phương, bị người khác chú ý tới không phải rất bình thường sao?"
Lâm Đông cười khô khan, "Sở thiếu nói sao chính là vậy!"
Sở Diệp gật đầu, "Cũng gần như vậy đó!"
Mấy người Lâm gia hàn huyên một hồi, thấy thái độ của Sở Diệp với Lâm Sơ Văn không tốt lắm liền rời đi.
Sở Diệp hỏi Lâm Sơ Văn: "Đệ không sao chứ?"
Lâm Sơ Văn lắc đầu, "Không sao đâu, nhưng chúng ta nhanh chóng giải quyết hết chuyện bên này rồi trở lại Thiên Hải Vực đi."