Sở Diệp với Lâm Sơ Văn rời khỏi di chỉ Vạn Thú Điện về lại Lưỡng Giới Thành.
Cung Thần nhìn thấy Lâm Sơ Văn với Sở Diệp về vui mừng ra mặt, "Hai vị đi đã lâu rốt cuộc cũng về rồi ha!"
Sở Diệp cười với Cung Thần, "Mấy ngày nay Cung thiếu cũng không tệ ha!" Thực lực cũng tiến bộ nè.
Tâm trạng Cung Thần rất tốt, "Bên đây cũng thú vị lắm, hoàn cảnh rất khác
với Thiên Hải Vực chúng ta." Cung Thần hơi thắc mắc, "Lần này Sở thiếu
ra ngoài để kiếm Hồn Thú cho Lâm dược sư, không biết có thu hoạch được
gì hay không?"
"Thu hoạch? Ngươi là đang nói tới ta hả?" Quạ đen trườn ra ngoài, vỗ cánh, ánh mắt sáng ngời có thần nhìn Cung Thần.
Cung Thần nhìn thấy quạ đen liền hết hồn là lên: "Môi Vận Quạ! Đây là Hồn Sủng mới của Lâm dược sư đây hả?"
Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Đúng rồi đó."
Cung Thần trợn mắt nghĩ thầm: Lâm Sơ Văn đang làm gì vậy? Khế ước một con
Môi Vận Quạ, nếu cậu bị nó ảnh hưởng mà gặp xui xẻo thì xác suất luyện
chế thành công dược tề của Lâm Sơ Văn sẽ giảm sút rất nhiều cho coi, Lâm dược sư đang nghĩ gì vậy trời!? Vậy mà khế ước một con Hồn Sủng như
vậy!
Nguyên Sương phu nhân cau mày, cũng thấy khó hiểu, nhưng Ngạo Gia phu nhân lại chớp chớp mắt, hình như rất tò mò về quạ đen, bộ dáng
vội vàng cứ như muốn nhào lên túm nó vậy.
"Làm sao lại chọn một con Hồn Sủng như vậy?" Cung Thần nhỏ giọng thì thầm.
"Vô liêm sỉ, có phải ngươi đang xem thường ta hay không vậy?" Quạ đen nghiêm mặt nói.
Cung Thần hít sâu một hơi, nói: "Lâm thiếu, quá bốc đồng rồi..." Không bằng giải trừ khế ước rồi lại tìm một con khác.
Quạ đen như nhìn ra suy nghĩ của Cung Thần, phe phẩy cánh, nói: "Khốn nạn!
Vậy mà dám coi thường ta, ta nguyền rủa ngươi mọc cỏ trên đầu."
Trên đỉnh đầu Cung Thần bỗng nhiên nhú ra vết nhỏ xanh biếc, một gốc cỏ
nhanh chóng mọc rễ nảy mầm trên đỉnh đầu hắn. Sở Diệp giật mình nhớ tới
chuyện hồi trước Cung Thần bị người ta cắm sừng xanh biếc.
Ngạo
Gia phu nhân vui sướng nói với Cung Thần: "Hình như là cỏ thiệt đó! Làm
sao mà mọc ra được hay vậy?" Thấy được năng lực lợi hại của quạ đen,
Ngạo Gia phu nhân càng nhìn quạ đen càng thấy tò mò.
Sở Diệp hít sâu một hơi nghĩ thầm: Rốt cuộc là Cung Thần tuyển phu nhân kiểu gì vậy ha?! Tuyển một người kỳ lạ như vậy.
Nguyên Sương phu nhân bước qua nhổ cây cỏ trên đầu Cung Thần xuống. Không biết từ khi nào có hột cỏ rớt xuống trên đỉnh đầu Cung Thần, dưới tác động
của quạ đen vậy mà nhanh chóng mọc rễ nảy mầm. Nguyên Sương phu nhân hơi kiêng kị nhìn quạ đen, trong bụng cũng hồ nghi mấy phần. Cung Thần nhìn cỏ trên tay, lại nhìn quạ đen, trong bụng cũng hết sức thắc mắc.
Quạ đen nói với Cht: "Tiểu tử, vận mệnh của ngươi thật là kỳ quái!"
Cung Thần cau mày trừng mắt hỏi quạ đen: "Chuyện gì mà kỳ quái?"
Quạ đen trả lời Cung Thần, "Thuở ban đầu ngươi có vận mệnh thịnh vượng lại
như lục bình không rễ, mấy năm trước đột nhiên vận mệnh co rút lại như
tơ nhện, vận mệnh suy bại như vậy thậm chí liên luỵ đến người bên cạnh
ngươi, nhưng gần đây dường như đã khôi phục, vận mệnh như bây giờ rất
tốt."
Sắc mặt Cung Thần thay đổi kỳ quái nhìn quạ đen thêm vài
lần. Sở Diệp thì hồi hộp tim đập thình thịch, dựa theo lộ tuyến ban đầu
sợ là Cung Thần đã chết rồi.
Cung Thần cười nói với quạ đen: "Chúc mừng Lâm dược sư tìm được một con Hồn Sủng vô cùng lợi hại nha!" Cung
Thần không ngốc, quạ đen vừa biểu hiện ra năng lực Cung Thần đương nhiên hiểu rõ năng lực bất phàm của nó.
Lâm Sơ Văn cười cười, nói: "Đa tạ."
Quạ đen vỗ vỗ cánh nói: "Sở lão đại, trước đó ngươi có nói trước khi ngươi
vô bí cảnh có người nói ngươi có thể khế ước được Hồn Sủng cực phẩm đúng không? Để cho ta nhìn thử coi là ai có tầm nhìn xa như vậy, ta muốn
chúc phúc cho hắn."
Cung Thần: "......"
Sở Diệp nhìn về phía Cung Thần, Cung Thần thì thật là bất đắc dĩ.
Quạ đen nhìn Cung Thần, hỏi: "Là ngươi á hả?"
Cung Thần cười khổ trả lời: "Chính là ta đó."
Quạ đen bất ngờ ngó Cung Thần: "Vậy ngươi quá tuyệt rồi, chuyện này vậy mà cũng đoán ra được luôn."
Cung Thần: "....." Không, hắn cũng không có đoán được đâu mà, hắn chỉ tuỳ tiện xun xoe chút thôi mà.
"Có cần ta chúc phúc cho ngươi không?" Quạ đen phe phẩy cánh.
Cung Thần vội vàng vẫy vẫy tay, nói: "Không, không cần đâu." Mọc cỏ trên đầu gì đó chỉ cần một lần trong đời là đủ lắm rồi.
Quạ đen thở dài, nói: "Vậy ta không uổng phí sức lực làm gì, thiếu niên,
ngươi đã bỏ lỡ mất cơ duyên rất lớn rồi đó nha, sau này không được hối
hận đâu."
Cung Thần vội vàng trả lời: "Không đâu, không đâu!"
......
Tư Đông Phong bước vào vừa nhìn thấy quạ đen liền giật mình nhảy dựng.
"Môi Vận Quạ, không lẽ Lâm dược sư thực sự khế ước với nó hả?" Tư Đông Phong hết hồn hỏi.
Sở Diệp với Lâm Sơ Văn dạo chơi khắp nơi trong bí cảnh, có mấy tu sĩ gặp
được hai người, cũng có người thấy quạ đen đi chung với hai người, tuy
nhiên cả đám tu sĩ đều cho rằng quạ đen lừa gạt hai người, ai mà ngờ Lâm Sơ Văn thực sự khế ước với quạ đen đâu.
Sở Diệp gật đầu, "Đúng đó."
Tư Đông Phong không nói nên lời, "Vì sao lại khế ước với nó vậy? Trong bí
cảnh nó hãm hại lừa gạt khắp nơi, chọc cho người người oán ghét."
Sở Diệp hơi tò mò: "Người người oán ghét? Không tới mức đó chứ?"
Quạ đen đắc tội với người ta khắp nơi trong bí cảnh hắn có biết, tuy nhiên dường như chỉ là một vài mâu thuẫn nho nhỏ mà thôi.
Tư Đông Phong gật đầu, "Nó nói với tu sĩ vào bí cảnh là nó biết vị trí của mấy con Hồn Sủng thượng phẩm nên có thể làm dẫn đường cho người ta, tuy nhiên cần phải có phí dẫn đường rồi lừa người ta quá trời lộ phí."
Quạ đen ngẩng đầu trả lời: "Chỉ một chút mà thôi, đám đó cả lũ nghèo hèn,
chỉ đưa được có chút xíu vậy, nói giỡn gì vậy, bản đại nhân mà tuỳ tiện
mời được dễ vậy sao?"
Tư Đông Phong bất đắc dĩ nói với quạ đen: "Tiền bối Lâm Chu Tuyết thanh toán một trăm Hồn Tinh Chiến Tướng."
Sở Diệp nghe xong sững sờ, nói với quạ đen: "Một trăm Hồn Tinh Chiến Tướng có ít đâu." Vậy mà cũng có gia hoả dễ mắc lừa vậy sao, bị quạ đen không đáng tin bẫy nhiều như vậy luôn.
Quạ đen gật đầu, mặt mày nghiêm
trang nói: "Nữ nhân đó cũng khá là hào phóng, tuy nhiên bản đại nhân
thật sự không có lừa nàng. Đối phương đưa đủ tiền thì bản đại nhân vẫn
giữ uy tín mà."
Tư Đông Phong không nói nên lời: "Ngươi nói có thể dẫn nàng tìm được Hồn Thú cực phẩm."
Quạ đen giang cánh ra trả lời: "Bản đại nhân có nói dối đâu, sau khi nàng
thanh toán xong ta nói với nàng bản đại nhân đây chính là Hồn Thú cực
phẩm nè mà cô nàng hông có tin, trở mặt quay lưng không thèm nhận người, đã vậy còn nói muốn nhổ lông nướng trui ta nữa, thật là không biết một
cái gì hết, không biết nữ nhân chết tiệt kia làm sao mà tu luyện được
tới Hồn Vương nữa."
Tư Đông Phong nghĩ thầm: Quạ đen quả thật có thể coi như là Hồn Sủng cực phẩm, mà cực phẩm này có giống cực phẩm kia đâu?
Sở Diệp nheo mắt nghĩ thầm: Chỉ sợ là quạ đen cũng không có nói dối, chỉ
là đối phương không tin nổi bộ dạng này của nó là Hồn Sủng cực phẩm
thôi.
Quạ đen nói với Tư Đông Phong: "Có phải ngươi đang mắng ta hay gì đó?"
Tư Đông Phong vội vàng nói: "Không có, không có." Nghe nói con Môi Vận Quạ này không dễ chọc, nó hô mưa gọi gió trong bí cảnh, tới Lâm Chu Tuyết
còn bị lỗ nặng, con quạ đen này quả thật cũng có bản lĩnh, Lâm Chu Tuyết dù sao cũng là Hồn Vương đó! Đối phương lại có thể thoát chết khỏi bàn
tay Lâm Chu Tuyết.
Quạ đen tức giận la lên: "Bằng mặt không bằng lòng, ta nguyền rủa ngươi bị heo xô té."
Sở Diệp: "....." Chuyện này có khả năng sao?
Một nữ nhân có hình thể khổng lồ từ ngoài cửa vọt vào, "Tư thiếu, ngươi ở đây sao? Ta tìm ngươi thật lâu!"
Nữ nhân béo ú nặng không dưới trăm ký, Tư Đông Phong cứ vậy mà bị xô té
sấp mặt trên đất. Thực lực Tư Đông Phong cường đại hơn nữ nhân ú nhiều
nhưng lúc bị nữ tử xô té nguyên khí cả người bỗng nhiên đình trệ, trong
tích tắc đơ ra mất đi năng lực phản kháng.
"Phong thiếu, ta thích ngươi từ lâu lắm rồi." Nữ nhân ú bĩu môi hôn về phía Tư Đông Phong.
Tư Đông Phong kinh hoàng quay đầu, trong gang tấc tránh khỏi tập kích của đối phương.
"Khặc khặc......" Tiếng cười càn rỡ của quạ đen quanh quẩn trong phòng.
Sở Diệp nhìn quạ đen, nhìn thế nào, nhìn làm sao cũng thấy đối phương cực kỳ giống vai phản diện.
Cung Thần nhìn Tư Đông Phong bị đè trên đất mà tâm tình khá là vi diệu, lúc
nãy Cung Thần còn cho rằng mình quá xúi quẩy nhưng giờ nhìn thấy thảm
trạng của Tư Đông Phong bỗng nhiên hắn cảm thấy trên đầu mọc ra cỏ thật
ra cũng còn coi được.
Lâm Sơ Văn bất đắc dĩ thu quạ đen vào trong Hồn Thất.
Quạ đen ra sức giãy giụa, lớn tiếng tru tréo: "Ta không muốn vô Hồn Thất
đâu, ta muốn đu đưa bên ngoài thôi, đừng mà, đừng mà, ta muốn ở ngoài
này kiến công lập nghiệp, thành danh, lưu lại truyền thuyết bất hủ mà!"
Sở Diệp: "....." Thật là một con quạ có hùng tâm tráng chí mà!
Tuy rằng Ô Ô chống cự hết sức nhưng vẫn bị Lâm Sơ Văn thu vào trong Hồn Thất.
Quạ đen vừa bị thu vào xong thì nữ tu ú mới xô ngã Tư Đông Phong sắc mặt tái nhợt bụm mặt rời đi.
Nữ tu ú này là cháu gái của một Hồn Vương, cũng có chút hảo cảm với Tư
Đông Phong nhưng cũng không có ý tưởng không an phận gì với Tư Đông
Phong, chỉ vì bị quạ đen tác động cho nên mới xảy ra một màn như vừa
rồi.
Lâm Sơ Văn không biết nói gì, "Hồn Sủng này của ta hơi hoạt bát quá mức
rồi." Lúc trước Lâm Sơ Văn cũng biết quạ đen không phải thứ tốt lành gì
rồi, nhưng hình như đối phương còn khủng bố hơn so với tưởng tượng của
cậu.
Tư Đông Phong xoa xoa trán, nói: "Lâm dược sư làm sao lại..." Khế ước Môi Vận Quạ. Tư Đông Phong ngẫm nghĩ chứ chưa nói ra, con quạ
đen kia của Lâm Sơ Văn lòng dạ hẹp hòi, nói không tốt lại đắc tội nó
nữa.
Tư Đông Phong lại nhìn Bạch Hổ trên vai Sở Diệp, bỗng nhiên
nghĩ tới điều gì đó, trong lòng giật mình sợ hãi, nghĩ thầm: Lâm Sơ Văn
cũng không phải người ngu ngốc mà! Đối phương đã là Hồn Vương, khế ước
Hồn Sủng nhất định là đã cân nhắc kỹ lưỡng hết rồi, chẳng lẽ con quạ đen này của Lâm Sơ Văn cũng giống như Tiểu Bạch hay sao?! Chẳng lẽ thực sự
lại là một Hồn Thú cực phẩm nữa đi, Tư Đông Phong lắc đầu quăng ý nghĩ
quái dị trong đầu ra ngoài. Tư Đông Phong đổi đề tài nói với Cung Thần,
"Cung thiếu, tiền thưởng của Thuận Phong Đường cũng đã được đưa tới
rồi."
Cung Thần gật đầu, "Cũng coi như bọn họ thức thời."
Cung Thần cười một cách thần bí, "Không có gì, mấy bữa trước ta với Đường
tiền bối rảnh rỗi quá nhàm chán nên đi Phong Châu một chuyến, thuận tiện nhận một vài khoản thu nhập thêm đó mà."
Sở Diệp nheo mắt, nói: "Phong Châu à!" Ngũ Độc lão tổ bây giờ chắc đang ở Phong Châu.
Cung Thần gật đầu, "Đường tiền bối vốn là muốn đi Phong Châu tìm Ngũ Độc lão tổ, thực đáng tiếc là không tìm được người, có thể là lão già này nghe
được phong thanh gì rồi nên bỏ chạy mất.
Sở Diệp bất đắc dĩ nói:
"Đường tiền bối có lòng rồi." Sở Diệp nghĩ thầm: Vẫn là nên giải quyết
Ngũ Độc lão tổ cho rồi đi, đều đã kết thù chuốc oán rồi cần xử lý cho
thoả đáng, sau khi hắn trở thành Hồn Vương còn chưa từng chiến đấu một
trận ra trò, có thể nhân dịp này lấy Ngũ Độc lão tổ thử tay nghề coi
sao.
"Tuy rằng tìm không ra Ngũ Độc lão tổ nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thu hoạch được gì." Cung Thần nói.
Sở Diệp tò mò hỏi: "Thu hoạch được gì rồi?"
Cung Thần lấy ra mấy bức vẽ treo thưởng rồi nói: "Sở thiếu, Lâm thiếu nè!
Bên Phong Châu vậy mà có rất nhiều treo thưởng của các ngươi nè!"
Sở Diệp thắc mắc: "Treo thưởng hả? Vẫn còn chưa bỏ đi nữa sao?"
Tư Đông Phong lắc đầu, "Không có." Năm đó Sở Diệp với Lâm Sơ Văn là rời đi bằng Truyền Tống Trận, treo thưởng chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, tuy là vậy nhưng có nhiều thế lực vì muốn nịnh nọt Ngũ Độc lão tổ mà vẫn
không xé bỏ treo thưởng.
Cung Thần lắc đầu nói tiếp: "Chúng ta vừa vào biên giới Phong Châu là thấy treo thưởng tung tích của ngươi liền.
Ngươi coi cái này ba trăm vạn, cái này hai trăm vạn, cái này năm mươi
vạn... Ta đều lấy hết."
Sở Diệp: "....." Bọn họ bằng lòng giao
thưởng luôn hả?" Hắn vừa xuất hiện ở Lưỡng Giới Thành thì tin tức chắc
chắn đã truyền đi ngay rồi, tin tức càng bí mật mới càng có giá trị.
Cung Thần lắc đầu, "Không muốn nha! Nhưng mà bị Đường tiền bối đánh một trận là ngậm ngùi giao tiền liền."
Sở Diệp: "....." Loại chuyện này mà Đường tiền bối cũng làm nữa hả?! Hình
như có vẻ bắt nạt người ta quá! Nhưng mà bọn người đó bị vậy là đáng
đời.