Sở Diệp với Lâm Sơ Văn mất một ngày mới tới Thiên Ám Đảo mà Tuyết Vương
nhắc tới. Tốc độ Hồn Thú Vương giai không giống bình thường, vốn dĩ lộ
trình gần một tháng chỉ đi một ngày là tới.
Trước khi Sở Diệp tới
Thiên Ám Đảo đã thu Kinh Trập Long vào Hồn Thất, hai người ẩn giấu thân
phận tiến vào Thiên Ám Đảo. Sau khi lên đảo Sở Diệp còn tưởng phải nói
bóng nói gió mới hỏi được vị trí lăng mộ Bách Vương phi, ai ngờ đâu tuỳ
tiện hỏi chút là biết liền.
Mộ Bách Vương phi nằm dưới đáy biển,
vốn dĩ là bị ẩn giấu nhưng bởi vì đáy biển bị động đất khiến cho lăng mộ rung chuyển nên lăng mộ mới bị lộ ra. Lúc lăng mộ vừa mới xuất hiện hấp dẫn rất nhiều người tới khám phá đầu tiên, nhưng người vào đó chết gần
hết, người may mắn trở về được cũng không vớt được thứ tốt nào, sau này
không còn ai đi quấy rầy giấc ngủ của Bách Vương phi nữa.
Sở Diệp thả Mặc Đoàn Tử ra rồi nói: "Cơ hội của ngươi tới rồi kìa Mặc Đoàn Tử."
Mặc Đoàn Tử nhảy nhót nói: "Vương giai, Vương giai..."
Sở Diệp tiếp nhận suy nghĩ của Mặc Đoàn Tử xong mà hết hồn, Mặc Đoàn Tử vậy mà muốn đột phá Vương giai trước Tiểu Bạch kìa.
Tiểu Bạch lại trừng Sở Diệp một cái nữa rồi trốn vào trong Hồn Thất ngủ cho rồi...
Sở Diệp nói với Mặc Đoàn Tử, "Được rồi, đi thôi."
Mặc Đoàn Tử như một làn sương xanh lặn xuống biển, tìm kiếm vị trí lăng mộ
Bách Vương phi, Sở Diệp với Lâm Sơ Văn ở lại trong quán rượu đợi tin
tức.
......
Trong quán rượu có mấy tu sĩ Thiên Ám Đạo đang nói chuyện trên trời dưới đất.
"Phong Khiếu Hội bên kia nói bọn họ hư hư thực thực phát hiện được tung tích
Kinh Trập Long, muốn biết phải bỏ ra ba trăm vạn phí tin tức."
"Rất có thể Phong Khiếu Hội lại lừa gạt rồi, Kinh Trập Long cũng không phải
nấm sau mưa đâu, vừa mới có một con xong, ở đâu nhanh như vậy lại có
thêm một con vậy chứ?!"
"Hình như tin tức Phong Khiếu Hội lần này
là thiệt đó, ta nghe nói bọn họ hình như ngoài ý muốn bắt được hình ảnh
của Kinh Trập Long đó."
"Thôi bỏ đi, Phong Khiếu Hội này thích bán loại tin tức nửa thật nửa giả kiểu này nè, lúc trước còn bán tin tức
Liệt Hoả Phượng Hoàng nửa kìa, thực sự chỉ có mấy đứa choai choai mới
tin mà thôi."
"Kinh Trập Long trên Thiên Nhàn Đảo rơi vào tay Sở
Diệp rồi, ba thế lực lớn tranh đấu gay gắt thiệt lâu ai mà ngờ cuối cùng lại để cho người khác nhặt của hời, chậc chậc..."
"Nghe nói Sở Diệp tuổi còn trẻ mà đã là Hồn Vương hai Vương thú rồi đó, thực lực hết sức đáng sợ."
"Ta nghe nói tên đó là gia hoả ăn bám đó."
"Ngươi nghe ai nói vậy hả?"
"Lục huynh đó! Lục huynh nói ong chúa Vương giai của Sở Diệp là do bạn đời
của hắn rót dược tề mới lên nổi đó, về phần Kinh Trập Long đó là siêu
may mắn, Cung Khiếu tiền bối nhìn mặt mũi bạn đời hắn cho nên mới giúp
đỡ khế ước đó."
"Dựa vào ăn bám mà thành Hồn Vương hai Vương thú luôn sao? Thật đúng là hình mẫu lý tưởng cho giới ăn bám mà!"
"......"
Sở Diệp đang uống rượu mà nghe mấy người nói xong xém chút nữa sặc chết,
một đám khốn nạn, bản thân không có bản lĩnh ăn bám chỉ biết nói bậy nói bạ thôi.
Lâm Sơ Văn cười cười gắp cho Sở Diệp thêm một khối món ngọt, nói: "Nếm thử cái bánh phục linh này đi, hượng vị khá ngon đó."
Sở Diệp ho nhẹ hai tiếng, nói: "Được." Sở Diệp nghĩ thầm: Sơ Văn chắc là đang cười trộm phải không, nhất định là vậy rồi.
"Nghe nói gần đây Thiên Nhàn Đảo phát triển rất tốt đó!"
"Phải đó! Cương Giáp Đoàn đảo chúng ta gần đây đang suy xét qua Thiên Nhàn Đảo để phát triển đó."
"Nghe nói Thiên Nhàn Đảo bên đó tài nguyên bần cùng lắm mà? Chạy qua bên đó phát triển không sợ lỗ sặc máu sao?"
"Đó là hồi trước thôi, bây giờ bên đó mở một sơn cốc sát khí rồi, nếu đem
xương thú qua đủ nhiều, phẩm chất đủ tốt là có thể ưu tiên được đổi sát
khí, như vậy vẫn rất có lời đó biết không?"
"......"
Sở Diệp nghe mấy người bàn luận, nghĩ thầm: Hiện giờ Thiên Nhàn Đảo thật sự
phát triển rất tốt nha! Khoảng cách từ Thiên Nhàn Đảo tới Thiên Ám Đảo
thực sự vô cùng xa xôi, Thiên Ám Đảo này lại có rất nhiều bàn luận
chuyện Thiên Nhàn Đảo mới ghê chứ.
......
Sở Diệp thông qua
khế ước quan sát tình trạng của Mặc Đoàn Tử, hai ngày sau khi Mặc Đoàn
Tử tiến vào hải vực rốt cuộc cũng phát hiện được vị trí lăng mộ Bách
Vương phi rồi nhanh chóng tiếp cận.
Có rất nhiều âm hồn lảng vảng bên ngoài mộ Bách Vương phi.
Mộ Bách Vương phi đã từng thu hút vô số tu sĩ đi thăm dò bảo tàng, rất
nhiều tu sĩ chết bên ngoài lăng mộ, một vài tu sĩ sau khi chết vẫn không tiêu tan oán khí cho nên cứ lảng vảng bên ngoài lăng mộ, thực tế đã trở thành một tuyến phòng thủ để bảo vệ lăng mộ.
Mặc Đoàn Tử hút một ngụm âm hồn âm sát khí, vừa lòng biến chính mình phình lên thành một trái khí cầu.
Âm hồn bên ngoài lăng mộ phần lớn linh trí thấp kém nhưng dù sao vẫn có
bản năng gần lợi tránh hại. Vừa nhìn thấy sự xuất hiện của Mặc Đoàn Tử,
âm hồn nhốn nháo tránh lui, Mặc Đoàn Tử đuổi theo mấy âm hồn sát nút. Âm hồn ngoài lăng mộ tràn ngập sát khí nồng đậm, hương vị so với bình
thường ngon hơn rất nhiều. Mặc Đoàn Tử túm được một âm hồn, một ngụm cắn đứt nửa người của âm hồn, lại thêm một ngụm hút toàn bộ cả âm hồn vào
miệng, mấy âm hồn khác thấy vậy chạy càng lẹ.
Đối với Mặc Đoàn Tử
mà nói âm hồn chính là món tráng miệng sau khi ăn cơm xong, có thể ăn
cũng có thể không, thấy toàn bộ âm hồn đều chạy tứ tán Mặc Đoàn Tử cũng
không đuổi theo nữa mà thâm nhập vào lăng mộ theo yêu cầu lúc trước của
Sở Diệp.
Lăng mộ Bách phi xây dựng vô cùng xa hoa, chẳng qua lúc
trước trải qua động đất nên trong lăng mộ đã bị hư hao, trên vách tường
có rất nhiều vết rạn.
Ngoài lăng mộ Bách phi có một trận pháp mê
hoặc tâm trí cỡ lớn. Tu sĩ tới gần lăng mộ Bách phi rất dễ bị trận pháp
ảnh hưởng, lại bị nguyền rủa xâm nhập lây nhiễm nên nguy hiểm rất lớn.
Mặc Đoàn Tử nhảy vào trong lăng mộ, bên trong này âm u, toàn bộ lăng mộ đầy rẫy ma sát khí. Hồn Thú bình thường vừa nghe tiếng ma sát khí đã sợ vỡ
mật nhưng đối với Mặc Đoàn Tử mà nói không hề nghi ngờ đây toàn là đồ bổ dưỡng. Mặc Đoàn Tử vừa tiến vào trong lăng mộ cứ như vào chỗ không
người. Mặc Đoàn Tử vừa bay khắp nơi vừa hút một ngụm ma sát khí, trên
mặt lộ ra vẻ say mê.
Sở Diệp âm thầm cảm thán năng lực thăm dò
lăng mộ của Mặc Đoàn Tử, thật sự không tầm thường, mà hắn cho tới bây
giờ cũng chưa từng lợi dụng thế mạnh của Mặc Đoàn Tử, đúng là quá lãng
phí mà.
"Không thích hợp cho lắm nha!" Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn liếc nhìn Sở Diệp một cái rồi hỏi, "Làm sao đó?"
Sở Diệp nói với Lâm Sơ Văn: "Ngoài lăng mộ có trận pháp mê hoặc tâm trí
thì không kỳ quái, có thể là Bách Vương dùng để bảo vệ lăng mộ, nhưng
trong lăng mộ hình như cũng có một trận pháp phong ấn cỡ lớn nữa."
Lâm Sơ Văn hơi nghi ngờ hỏi: "Trận pháp phong ấn? Có thể phong ấn thứ gì chứ?"
Mặc Đoàn Tử bay tới giữa lăng mộ thì thấy được từng sợi xích đen sẫm cùng
với một con chim gầy trơ xương nằm dưới xiềng xích. Tiểu Bạch lập tức
dựng đứng người lên, hưng phấn la lên: "Mộc Tiên Điểu, Mộc Tiên Điểu
đó!" Mặc Đoàn Tử là trành thú của Tiểu Bạch cho nên Mặc Đoàn Tử nhìn
thấy gì thì Tiểu Bạch cũng nhìn thấy được.
Lâm Sơ Văn cau mày,
loài chim bay như Mộc Tiên Điểu có thể tinh luyện nguyên khí, sau khi
đối phương hấp thu nguyên khí có thể tinh lọc tạp chất trong nguyên khí
chuyển hoá thành nguyên khí phẩm chất càng cao hơn. Chỉ là loại năng lực này cũng không là gì, nhưng một loại năng lực khác của đối phương lại
khiến cho một tộc đàn này gặp phải tai hoạ ngập đầu, đó là ăn được máu
đầu tim của Mộc Tiên Điểu có thể khiến cho Hồn Thú Vương giai tăng được
một cảnh giới, nếu là Hồn Thú Hoàng giai sử dụng thì xác suất tiến giai
cũng rất cao.
Tiểu Bạch nhảy nhót nói: "Ta muốn ăn nó, ăn nó."
Sở Diệp: "......"
......
Mặc Đoàn Tử xoay quanh Mộc Tiên Điểu đang bị vây hãm một vòng, một cái
xiềng xích sát khí bị phân tán hoá thành sát khí được Mặc Đoàn Tử hít
vào trong miệng. Mặc Đoàn Tử ăn xiềng xích sát khí giống y như ăn mì sợi vậy, hút cực kỳ trôi chảy.
Sát khí đang bao phủ quanh người Mộc
Tiên Điểu tiêu tán phần nào, vốn dĩ Mộc Tiên Điểu lâm vào hôn mê sâu
nhưng khi xiềng xích sát khí được nới lỏng khiến cho nó bừng tỉnh. Mộc
Tiên Điểu đột nhiên mở mắt khiến cho Sở Diệp giật mình. Mộc Tiên Điểu
vốn dĩ là loài chim mang điềm lành, nhưng hơi thở của con chim bị xiềng
xích vây hãm này lại tràn ngập hung ác thô bạo. Mộc Tiên Điểu đột nhiên
bừng tỉnh khiến Mặc Đoàn Tử hoảng sợ nhưng rất nhanh nó phát hiện ra
chẳng qua Mộc Tiên Điểu đang hư trương thanh thế thôi, đối phương đã cực kỳ suy yếu, tuyệt nhiên không đáng để lo.
Mặc Đoàn Tử kề sát vào
rồi nhìn sơ qua chỗ tim Mộc Tiên Điểu. Động tác của Mặc Đoàn Tử đã chọc
giận Mộc Tiên Điểu khiến nó không ngừng giãy giụa.
Sở Diệp sửng sốt một hồi, nói: "Máu đã bị lấy rồi."
Tiểu Bạch cau mày tiếc nuối nói: "Máu bị lấy rồi! Vậy không còn gì bổ béo!
Mà gia hoả này ốm tới nỗi da bọc xương, cho dù chưa bị lấy máu rất có
thể cũng không có chút dinh dưỡng nào." Mặc Đoàn Tử là trành thú của
Tiểu Bạch, xuyên qua đôi mắt của Mặc Đoàn Tử Tiểu Bạch cũng nhìn thấy
được tình trạng hiện giờ của Mộc Tiên Điểu.
Sở Diệp: "......"
"Con Mộc Tiên Điểu này lăn lộn cũng quá thảm rồi, ốm tới nỗi chỉ còn trơ lại bộ xương thế này." Tiểu Bạch lẩm bẩm nói.
Sở Diệp cau mày, Mộc Tiên Điểu bị xiềng xích vây hãm ốm lòi xương, hơi thở uể oải, vết thương chồng chất trên cơ thể, nhìn hết sức thê thảm, bộ
dáng đúng thật là sống không được tốt lắm.
Mặc Đoàn Tử bay tới bên cạnh Mộc Tiên Điểu, hai đứa bắt đầu tiến hành giao lưu với nhau. Mặc
Đoàn Tử áng chừng cũng lười đi để ý Mặc Đoàn Tử, bị Mặc Đoàn Tử cứ lải
nhải quấy rầy miết nó mới miễn cưỡng chịu hàn huyên mấy câu với Mặc Đoàn Tử. Nhận được tin tức Mặc Đoàn Tử truyền tới Sở Diệp hít sâu một hơi,
chậm rãi nhăn mày.
"Sao đó?" Lâm Sơ Văn hỏi.
Sở Diệp cau mày, nói: "Mộc Tiên Điểu trong lăng mộ là linh sủng của Bách Vương phi."
Sắc mặt Lâm Sơ Văn khẽ thay đổi, nhịn không được lầm bầm: "Bách Vương phi
vậy mà có một con linh sủng Mộc Tiên Điểu." Lâm Sơ Văn im lặng một hồi,
lại hỏi: "Vậy cho nên Mộc Tiên Điểu của Bách Vương phi là bị xiềng xích
sát khí từ Ma Sát Long của Bách Vương khoá lại đây sao?"
Sở Diệp
gật đầu, nói: "Đúng rồi." Dựa theo những gì Mộc Tiên Điểu nói thì sát
khí bên ngoài lăng mộ của Bách Vương phi không phải bố trí để phòng ngừa người ngoài xâm lấn mà đó là do xiềng xích sát khí dùng để vây hãm Mộc
Tiên Điểu phát tán mà hình thành.
Lâm Sơ Văn cau chặt mày, lắc đầu nói: "Nói vậy câu chuyện tình yêu của Bách Vương với Bách Vương phi là xạo rồi?"
Sở Diệp gật đầu, "Bách Vương phi khế ước Mộc Tiên Điểu, bởi vì Mộc Tiên
Điểu đặc biệt cho nên Bách Vương phi nguỵ trang Mộc Tiên Điểu thành
Thiên Linh Điểu, mấy chục năm vẫn luôn sinh sống bình yên không có
chuyện gì, sau đó Bách Vương phi quen biết Bách Vương, hai người rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, một lần kia Bách Vương bị thương nặng, do tình
thế cấp bách cho nên Bách Vương phi lấy máu Mộc Tiên Điểu cứu y." Máu
đầu tim của Mộc Tiên Điểu phi thường trân quý, máu bình thường không có
hiệu quả liền ngay lập tức nhưng hiệu quả cũng rất khả quan.
"Bách Vương đoán được sự tồn tại của Mộc Tiên Điểu, sau đó Bách Vương bắt đầu hư tình giả ý với Bách Vương phi, rồi âm thầm liên thủ với những người
khác nội ứng ngoại hợp hãm hại khiến Bách Vương phi bị thương nặng, lúc
đó Mộc Tiên Điểu không biết bộ mặt thật của Bách Vương cho nên hộc ra
máu đầu tim cho Bách Vương phi nhưng rồi lại bị Bách Vương lấy đi mất."
Lâm Sơ Văn: "....." Vốn dĩ tưởng là tình thánh, kết quả lại là tên cặn bã vậy sao?
Bách Vương vây hãm Mộc Tiên Điểu trong lăng mộ là hy vọng có thể ùn ùn bất
tận thu được máu đầu tim của Mộc Tiên Điểu. Máu đầu tim của Mộc Tiên
Điểu là thứ tốt nhưng nếu không phải nó cam tâm tình nguyện cho thì dù
có lấy được máu đầu tim này cũng rất dễ bị ô nhiễm.
Máu đầu tim
Mộc Tiên Điểu mà bị ô nhiễm không những không có tác dụng còn có khả
năng khiến người ta bị tẩu hoả nhập ma, để đoạt được máu đầu tim Mộc
Tiên Điểu tự nguyện lấy ra, có thể nói là Bách Vương đã lôi ra trăm
phương ngàn kế.
"Nói vậy lăng mộ này cũng không phải là nơi an nghỉ của Bách Vương phi?" Lâm Sơ Văn hỏi.
Sở Diệp lắc đầu, "Quả thật đây chính là mộ địa của Vương phi, để khống chế Mộc Tiên Điểu cho nên Bách Vương tách thần hồn Vương phi ra rồi phong
toả bên trong Nhiên Hồn Đăng kia." Nhiên Hồn Đăng được đốt cháy bằng
linh hồn, từ lúc bắt đầu đốt cháy thần hồn sẽ sống không bằng chết. Khắp Thiên Hải Vực đều lưu truyền câu chuyện tình yêu buồn vui lẫn lộn của
Bách Vương với Bách Vương phi, nhưng có ai ngờ đâu thực tế Bách Vương
lại là tên tiểu nhân vong ân phụ nghĩa.
Lâm Sơ Văn nhịn không được nói: "Tên cặn bã."
Sở Diệp gật đầu, "Đúng thật là tên cặn bã."
"Chúng ta đi vào lăng mộ coi thử đi." Sở Diệp đề nghị.
Lâm Sơ Văn cau mày, "Chúng ta có thể đi vào sao?"
Sở Diệp gật đầu, "Mặc Đoàn Tử có thể khống chế sát khí bên trong lăng mộ để chúng ta có thể ra vào."
Lâm Sơ Văn cười nói: "Mặc Đoàn Tử thiệt là lợi hại nha!"
Sở Diệp cười cười: "Đúng đó." Theo một ý nghĩa nào đó Ảnh Thú là linh thú
có thể so được với Hồn Thú Cực phẩm luôn mà! Đương nhiên là bản thân nó
phải có vài thủ đoạn chứ, nếu không cũng sẽ không có nhiều người muốn
khế ước Ảnh Thú tới vậy đâu.