Sở Diệp với Lâm Sơ Văn lặn theo Mặc Đoàn Tử vào sâu trong mộ Bách phi,
lăng mộ âm trầm khiến cho Sở Diệp có cảm giác cực kỳ không tốt.
Lâm Sơ Văn cau mày, nói: "Oán khí ở đây thật là nồng!"
Sở Diệp gật đầu, "Phải đó!" Mặc Đoàn Tử đã giải quyết hơn phân nửa oán khí đằng trước nhưng Sở Diệp vẫn có cảm giác như bị oán khí vờn quanh, thật không thoải mái.
Hai người theo Mặc Đoàn Tử lặn vào thật sâu
trong lăng mộ, rất mau thấy được trận pháp phong toả. "Đây là Cửu Âm
Khoá Hồn Trận." Sở Diệp lẩm bẩm.
"Là trận pháp Địa giai cao cấp hay sao?" Lâm Sơ Văn hỏi.
Sở Diệp gật đầu, "Đúng rồi." Cửu Âm Khoá Hồn Trận rất thâm độc, nếu mà bị
trận pháp này khoá lại mà có ý định tấn công trận pháp thì lần nào cũng
sẽ bị trận pháp phản phệ vô cùng đau đớn. Trận pháp hiện giờ đã bị mài
mòn nghiêm trọng, một mặt có thể là do thời gian lâu lắc, mặt khác có
thể do Mộc Tiên Điểu không ngừng tấn công mà thành.
Tiểu Bạch đi
tới bên cạnh trận pháp phong toả Mộc Tiên Điểu, kiểm tra một hồi rồi lại thất vọng. Tiểu Bạch tràn đầy thương hại nhìn Mộc Tiên Điểu, rồi ngồi
đó lầm bà lầm bầm với Mộc Tiên Điểu một hồi lâu. Vốn dĩ Mộc Tiên Điểu
hơi thở thoi thóp bỗng nhảy dựng lên nhìn cứ như muốn cào chết Tiểu
Bạch. Tuy biết rõ Mộc Tiên Điểu không ra ngoài được nhưng Tiểu Bạch vẫn
bị Mộc Tiên Điểu nổi trận lôi đình doạ cho hết hồn, theo bản năng lui về phía sau hai bước.
Lâm Sơ Văn nghi hoặc hỏi Sở Diệp: "Tiểu Bạch nói gì vậy?"
"Tiểu Bạch nó nói với Mộc Tiên Điểu là sao mà lăn lộn thảm dữ vậy, một tộc
của Mộc Tiên Điểu tuy rằng cuối đời không đứa nào có được kết cuộc tốt
nhưng xưa nay trước khi chết đều được nuôi đến trắng trẻo mập mạp, không biết chuyện gì xảy ra với tên này vậy mà nuôi sao khiến cho bản thân
chỉ còn lại da bọc xương, nhìn cái là biết không có xíu béo bổ nào, cắn
một cái chắc rụng răng luôn quá, thực sự là không thể tưởng tượng nổi
mà, nếu mà để cho một tộc Mộc Tiên Điểu biết được chắc chắn sẽ trục xuất tên này ra khỏi tộc liền."
Lâm Sơ Văn: "....." Gia hoả Tiểu Bạch
này, đây không phải là xát muối vào miệng vết thương của người ta hay
sao đây chớ? Gia hoả này quả thật không ra gì cả mà.
"Bách Vương vì cái gì mà lại khoá Mộc Tiên Điểu ở đây vậy?" Lâm Sơ Văn nhịn không được hỏi.
Mộc Tiên Điểu vừa nghe nhắc tới Bách Vương thì tràn đầy hung ác kêu gào.
Bách Vương vây hãm Mộc Tiên Điểu ở đây đương nhiên là có mục đích, sau
lần đầu tiên Mộc Tiên Điểu lấy ra một phần máu đầu tim, máu đầu tim vẫn
còn có thể tái sinh nhưng cần thời gian rất dài.
Mới đầu thực ra
Bách Vương vẫn luôn cho Mộc Tiên Điểu ăn ngon uống tốt, chỉ là bản thân
Mộc Tiên Điểu không muốn ăn uống gì hết. Rồi sau đó Bách Vương vì thăm
dò bí cảnh cho nên mất tích, Mộc Tiên Điểu bị bỏ quên ở đây, muốn ăn
cũng không có gì để ăn, cứ nhiều năm trôi qua như vậy Mộc Tiên Điểu cũng sắp chết đói tới nơi rồi. Mộc Tiên Điểu tức giận phành phạch mấy cái,
sau đó bỗng nhiên bình tĩnh lại, nhìn Sở Diệp với ánh mắt cầu xin.
Lâm Sơ Văn hỏi Sở Diệp: "Nó nói gì đó?"
Sở Diệp thở dài, trả lời: "Nó hy vọng chúng ta giúp chủ nhân nó giải
thoát, để báo đáp nó có thể hiến Nguyên Đan của nó cho chúng ta." Nguyên Đan của Mộc Tiên Điểu còn bổ hơn cả máu đầu tim, Bách Vương không lấy
Nguyên Đan của Mộc Tiên Điểu có thể là do lo lắng Mộc Tiên Điểu tự bạo,
hoặc cũng có thể là do Bách Vương cảm thấy tuổi đời Nguyên Đan của Mộc
Tiên Điểu còn quá ngắn, Nguyên Đan Mộc Tiên Điểu trên ngàn năm với chưa
tới ngàn năm hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Hồn phách của Bách Vương phi trong kia sao? Có thể đó!" Lâm Sơ Văn vẫn có vài phần thương cảm với cảnh ngộ Mộc Tiên Điểu gặp phải nên cũng
không ngại giúp Bách Vương phi một lần.
......
Sở Diệp bước
vào trung tâm lăng mộ thì nhìn thấy Nhiên Hồn Đăng. Có một sợi hồn phách nương nhờ bên trong Nhiên Hồn Đăng, hồn phách nhìn đã vô cùng suy yếu.
Sở Diệp thả sợi hồn phách ra, hồn phách ngưng tụ thành một nữ tử đoan
trang xinh đẹp.
"Hai vị đạo hữu, ta đây có lễ." Nữ tử hành lễ với hai người rồi nói.
Sở Diệp cau mày, hồn phách nữ tử như ngọn nến trước gió, nhưng vẫn giữ lại được phong cách quý phái như xưa, có thể thấy được khi còn sống chắc
cũng phải là một tiểu thư khuê các uyển chuyển yêu kiều. Sở Diệp lại lần nữa cảm thán, gia hoả Bách Vương này đúng là quá không ra gì thật.
Nữ tử hỏi Lâm Sơ Văn: "Ta nghe nói hai vị tới đây là vì Dệt Hồn dược tề?"
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Đúng là vậy."
"Ta có thể giúp hai người, chẳng qua ta có một yêu cầu." Nữ tử nói.
Sở Diệp vui mừng hỏi: "Đạo hữu biết phối phương của Dệt Hồn dược tề sao? Có yêu cầu gì cứ nói đừng ngại."
"Tiểu nữ không có gì muốn cầu xin chỉ hy vọng hai vị có thể giúp cho Thuý Vũ thoát khỏi biển khổ." Nữ tử nói.
"Thuý Vũ? Là Mộc Tiên Điểu ngoài kia phải không?" Sở Diệp hỏi.
Nữ tử gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."
"Chuyện này không khó khăn gì." Xiềng xích phong toả Mộc Tiên Điểu là do ma sát khí ngưng tụ mà thành, đối với Hồn Thú khác mà nói đó chính là chất độc Phụ Cốt không được dính phải dù chỉ một chút, nhưng đối với Mặc Đoàn Tử mà nói thì đây chỉ là một bữa tiệc lớn mà thôi, chỉ là có khả năng sẽ
ăn tới no căng.
Nữ tử hỏi Sở Diệp với Lâm Sơ Văn: "Hai vị là bạn đời?"
Sở Diệp gật đầu, "Đúng vậy."
"Dường như cảm tình của hai vị rất tốt nha!" Nữ tử nói với ngữ điệu phức tạp.
Lâm Sơ Văn nghiêm túc gật gật đầu.
Nữ tử khẽ thở dài một hơi, nói: "Trên đời này có thể có người nâng đỡ lúc
hoạn nạn không thể nghi ngờ là chuyện rất may mắn, chỉ là, nếu chọn sai, vậy thì..." Muôn đời muôn kiếp không quay lại được. "Trên đời này không biết có bao nhiêu cặp bạn đời có thể cùng đi với nhau suốt quãng đời
còn lại."
Sở Diệp cười cười, nói với vẻ chắc chắn: "Người khác thế nào thì ta không biết, chẳng qua ta với Sơ Văn nhất định sẽ đi tới cuối cùng."
Nữ tử cười khổ, từ khi nào mà nàng cũng cho rằng sẽ cùng
một người một đời một kiếp một đôi người, chẳng qua tới cuối cùng lại
chỉ là một màn âm mưu được lên kế hoạch tỉ mỉ mà thôi.
Sở Diệp với Lâm Sơ Văn lần lượt thề sẽ đối xử tử tế với Mộc Tiên Điểu, nhìn hai
người lần lượt thề xong nữ tử mới yên tâm. Nữ tử tách một phần ký ức
thần hồn ra dung hợp vào trong người Lâm Sơ Văn, chẳng mấy chốc sau đó
tan thành mây khói. Cơ hồ trong nháy mắt khi nữ tử tiêu tán, Mộc Tiên
Điểu ở ngoài đại điện kêu gào thảm thiết, từ trong mắt chảy xuống hai
hàng huyết lệ.
Lâm Sơ Văn tiếp nhận ký ức của nữ tử, bị ký ức này
ảnh hưởng cậu chỉ cảm thấy trong lòng ngột ngạt và cảm giác khó chịu nói không nên lời.
Sở Diệp hơi lo lắng hỏi Lâm Sơ Văn: "Sơ Văn, đệ không sao chứ?"
Lâm Sơ Văn lắc đầu, "Đệ không có chuyện gì."
"Mới nhìn sắc mặt đệ không được tốt lắm đâu!"
"Đệ chỉ đang nghĩ là hậu quả của việc không biết nhìn người thật sự rất
nghiêm trọng đó! Nếu đệ chọn sai rất có thể Tuyết Bảo cũng sẽ gánh chịu
tai ương y vậy."
Sở Diệp: "....." Chính xác là vậy mà! Không biết nhìn người dễ dàng hại thân hại Hồn Sủng.
"Yên tâm đi, chúng ta sẽ không như vậy đâu." Sở Diệp an ủi.
Lâm Sơ Văn gật đầu, cười nói: "Đúng đó! May mắn là huynh chứ vừa rồi dường như đệ nhìn thấy được một vài ảo ảnh..."
Sở Diệp trở tay siết chặt tay Lâm Sơ Văn rồi nói: "Đệ đã nhìn thấy gì?"
Lâm Sơ Văn hít một hơi thật sâu, nói: "Hình như đệ mơ thấy Tuyết Bảo vì mất máu quá nhiều mà chết, không chừng chỉ là đệ suy nghĩ nhiều mà thôi."
Sở Diệp cau mày, nắm chặt tay Lâm Sơ Văn không buông, nói: "Yên tâm, nhất định Tuyết Bảo vẫn sẽ luôn khoẻ mạnh..."
Lâm Sơ Văn cười nói: "Đệ biết rồi."
......
Lâm Sơ Văn lo lắng sốt ruột bước ra ngoài nhìn Mộc Tiên Điểu. Cậu bước tới
trước mặt Mộc Tiên Điểu rồi nói với nó: "Chủ nhân của ngươi nhờ chúng ta giúp ngươi thoát khỏi biển khổ, cũng đã đưa thù lao rồi cho nên ta
không cần Nguyên Đan của ngươi nữa."
Mộc Tiên Điểu tâm như tro tàn quỳ rạp trên mặt đất, không biết đang suy nghĩ gì.
Sở Diệp nhìn thoáng qua Mặc Đoàn Tử, Mặc Đoàn Tử hả họng nuốt hết mấy cái
xiềng xích sát khí vào trong bụng. Xiềng xích này ẩn chứa sát khí vô
cùng khổng lồ, lúc ban đầu Mặc Đoàn Tử còn ăn hết sức vui vẻ, ăn một hồi liền no căng ăn không nổi nữa. Thực lực Mặc Đoàn Tử không ngừng tăng
nhanh, dần dần có chiều hướng tự mình nổ tung. Rơi vào đường cùng, Mặc
Đoàn Tử chỉ có thể chuyển dời một phần lực lượng cho Tiểu Bạch.
Mặc Đoàn Tử mất nửa tháng mới nuốt hết toàn bộ xiềng xích phong ấn, giải
phóng cho Mộc Tiên Điểu. Mộc Tiên Điểu mất đi chủ nhân dường như không
còn gì tha thiết gì với cuộc sống, Lâm Sơ Văn đành phải tạm thời thu nó
vào trong túi linh thú, chuẩn bị chữa trị cho Mộc Tiên Điểu khỏi hẳn rồi mới thả nó đi.
......
Mọi chuyện xong xuôi, Sở Diệp rời
khỏi lăng mộ. Sở Diệp cũng không có dọn dẹp sát khí bên ngoài lăng mộ,
trong mắt người không biết chuyện mộ Bách phi vẫn nguy hiểm y như trước
giờ.
Kinh Trập Long xoay quanh trên đầu Sở Diệp, hỏi: "Giờ chúng ta trở về hay sao?"
Sở Diệp gật đầu, "Đúng vậy!"
"Ta cảm thấy Thiên Ám Đảo cũng được đó, hay là chúng ta ở lại đây đi chơi mấy bữa đi." Kinh Trập Long do dự một hồi rồi đề nghị.
Sở Diệp hơi bất ngờ nhìn Kinh Trập Long, hỏi: "Ngươi muốn đi đâu đó phải không?"
Kinh Trập Long chớp chớp mắt, nói: "Hồi bữa không phải nói có cái gì mà
Phong Khiếu Hội nói thấy được Kinh Trập Long không phải sao?"
Tiểu Ngân tò mò hỏi Kinh Trập Long: "Ngươi hy vọng đó là một con rồng cái, sau đó lấy về làm vợ hay gì?"
Sở Diệp sững sờ một hồi rồi rất có hứng thú hỏi: "Là như vậy đó hở?" Nếu
có thể tìm được một cô vợ cho Truy Phong cũng rất tốt, nói không chừng
còn có thể sinh ra một con Kinh Trập Long be bé nữa, chỉ sợ là Truy
Phong phải thất vọng rồi, chuyện con Kinh Trập Long kia rất có khả năng
là xạo.
Kinh Trập Long giận dữ nói: "Ta mới không cần rồng cái
đâu, ta chỉ là muốn nhận một đứa tiểu đệ mà thôi, thân phận ta tôn quý
như vậy cần phải có một tiểu đệ mới đúng."
Sở Diệp: "....." Là như vậy sao? Sở Diệp gật đầu, nói: "Được rồi, vậy chúng ta qua đó coi thử." Phí tin tức ba trăm vạn đồng vàng cũng không là gì cả.
......
Rất nhanh Sở Diệp với Lâm Sơ Văn đã tới địa bàn Phong Khiếu Hội.
"Hai vị có chuyện gì sao?"
Sở Diệp nhàn nhạt quét mắt nhìn thủ vệ, nói: "Chúng ta tới đây mua tin tức."
"Ngài tới đây mua tin tức Kinh Trập Long hả?" Thủ vệ hỏi.
Sở Diệp gật đầu, "Đúng đó."
Hai người thủ vệ liếc nhìn nhau một cái, trong mắt hiện lên hàm ý trần trụi: Dê béo tới rồi.
Tin tức về Kinh Trập Long tung ra đã lâu, có thể là do trước kia nhiều lần
lừa gạt người cho nên tin tức thả ra lâu như vậy rồi mà không hề có một
ai tới hỏi, thật vất vả mới khai trương một lần, thủ vệ ai nấy cũng phấn khích.
"Hai vị là từ bên ngoài tới đây đúng chứ?" Thủ vệ hỏi.
Sở Diệp gật đầu, "Đúng vậy, chúng ta mới tới đây chưa được bao lâu, vừa
lúc nghe nói có tin tức Kinh Trập Long, thật là may mắn, trước giờ ta
vẫn luôn xui xẻo, giờ vừa tới đây liền nghe được tin tức tốt như vậy sợ
là sắp đổi số rồi."
Thủ vệ cười làm lành nói: "Đúng đó, đúng đó,
vị đạo hữu này phúc lớn bằng trời, vừa nhìn thấy là biết sắp đổi số rồi, tư thế đạo hữu oai hùng bất phàm chắc là việc khế ước Kinh Trập Long
sắp nằm trong tầm tay rồi đó." Thủ vệ nghĩ thầm: Từ bên ngoài tới hơn
phân nửa là không nắm rõ tình hình, cho rằng chính mình không thoát được vận may lớn, dê béo như vầy không thể dễ dàng buông tha nha.
Sở Diệp nghĩ thầm: Khế ước Kinh Trập Long sắp nằm trong tầm tay, không cần sắp đâu, hắn đã khế ước rồi.
Sở Diệp nhếch môi cười rạng rỡ, thủ vệ cũng tươi cười toả sáng.
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp cười tới giảo hoạt mà mắc cười theo, truyền âm hỏi: "Huynh đang nghĩ cái gì đó?"
Sở Diệp cười cười, "Chỉ đang nghĩ tới một câu nói thôi."
"Câu nói nào?"
"Người đứng trên lầu nhìn dê béo, dê béo dưới lầu cũng ngắm nhìn người."*
Lâm Sơ Văn: "......"
"Hai vị, mời vào trong, mời vào trong." Thủ vệ không nghe được truyền âm của Lâm Sơ Văn với Sở Diệp, vừa hưng phấn dẫn đường đằng trước, vừa truyền
âm cho cấp trên.
˂˂˂˂˂˃˃˃˃˃
*断章: ĐOẠN CHƯƠNG – Biện Chi Lâm (卞之琳)
你站在桥上看风景, Nhĩ trạm tại kiều thượng khán phong cảnh,
(Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh,)
看风景的人在楼上看你。 Khán phong cảnh đích nhân tại lâu thượng khán nhĩ.
(Người đứng trên lầu ngắm cảnh nhìn em.)
明月装饰了你的窗子, Minh nguyệt trang sức liễu nhĩ đích song tử,