Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh

Chương 207: RÚT THĂM TRÚNG THƯỞNG


trướctiếp

Thanh Linh Trà Lâu.

"Triệu huynh mới tới?" Sở Diệp chào Triệu Xuyên một tiếng.

Triệu Xuyên gật đầu bước tới sát bên Sở Diệp rồi nói: "Ta tới đây đưa Thận Châu cho ngươi."

Sở Diệp cười cười, "Đa tạ, bao nhiêu tiền vậy?"

"Tổng cộng mười lăm vạn, ngươi muốn thứ này làm gì?"

Sở Diệp nhàn nhạt nói: "Đương nhiên là có ích rồi." Thiên Hải Vực này có một loại thú biển tên là Thận Ngư, hải thú này có thể phun sương khói thêu dệt ảo cảnh, nếu đi biển mà gặp phải loại hải thú này thì phải cực kỳ cẩn thận, một khi rơi vào trong ảo cảnh của nó có khả năng vĩnh viễn không về được. Trong cơ thể của Thận Ngư có một loại Thận Châu, Thận Ngư có thể thêu dệt ảo cảnh chủ yếu chính là nhờ vào thứ này. Tiểu Thải phi thường thích ăn Thận Châu này, gần đây nó thường xuyên ăn thứ này cho nên tiến bộ cực kỳ nhanh, ảo cảnh thêu dệt ra cũng càng ngày càng chân thật. Lâm Sơ Văn cảm thấy chỉ cần có đủ Thận Châu thì Tiểu Thải chắc chắn tiến vào Chiến Tướng thất giai mà không gặp phải bình cảnh nào hết. Hồi còn ở Lưỡng Giới Thành tài nguyên tu luyện thích hợp cho Tiểu Thải rất khó tìm, ở đây lại phát hiện có Thận Châu có thể xem như niềm vui ngoài ý muốn, giá cả của Thận Châu cũng không tính là quá mắc mỏ lại càng là niềm vui ngoài ý muốn tiếp theo.

"Huynh lại giúp ta thu thập thêm đi, tốt nhất là cấp bậc càng cao hơn chút nữa." Sở Diệp nói.

Triệu Xuyên do dự một chút mới nói: "Cấp bậc cao hơn nữa đương nhiên là có, nhưng mà không phải là cái giá này đâu."

Sở Diệp nhàn nhạt nói: "Không thành vấn đề."

Triệu Xuyên đảo mắt nhìn quanh trong quán trà một vòng rồi nói: "Khách cũng không ít nha!" Triệu Xuyên thầm nghĩ: Quán trà bán mười vạn một bình, mỗi ngày có thể bỏ túi được trên trăm vạn, Sở Diệp chắc cũng không thiếu tiền.

Sở Diệp gật đầu "Ừm" một tiếng, hơi buồn phiền nói: "Có hơi nhiều."

Triệu Xuyên cổ quái liếc nhìn Sở Diệp, "Người nhiều mới kiếm được nhiều tiền chứ! Kiếm được nhiều tiền còn không tốt sao?"

Sở Diệp gật đầu, "Cũng đúng, tiền chính là thứ tốt mà." Tiền đúng là thứ tốt, Thiên Nhàn Đảo có rất nhiều loại vật tư quý giá, có tiền mới có thể mua được.

Triệu Xuyên có hơi kỳ quái, "Mà sao lại nhiều người như vậy?!" Hắn chỉ mới có mấy ngày không tới đây thôi mà quán trà đều đã kín chỗ hết rồi. Hồi trước kia Sở Diệp còn nói là sợ đông người phiền toái, lúc đó hắn cảm thấy Sở Diệp nghĩ nhiều quá rồi, ai ngờ đâu nhanh như vậy trong quán đã tới nhiều người đến vậy. Triệu Xuyên cho rằng trà của Sở Diệp rất tốt, nhưng giá cả có hơi chát, với tài sản của hắn lâu lâu ngẫu nhiên uống một ít vẫn còn được, muốn uống thường xuyên chỉ có nước táng gia bại sản mà thôi. Triệu Xuyên cảm thán, Nhàn Vương Thành này quả nhiên rất nhiều kẻ có tiền nha! Trước kia còn có nhiều người trào phúng Sở Diệp mở quán lưu manh, chỉ có ai coi tiền như rác mới chạy tới đây uống trà, ai có ngờ đâu mới có mấy ngày mà bên trong quán trà lại có nhiều kẻ "coi tiền như rác" vậy luôn.

Sở Diệp chống cằm nói: "Quán trà của chúng ta hình như nổi tiếng rồi!" Mặc kệ là mỹ danh hay là ác danh thì cũng đều là thanh danh, quán trà của Sở Diệp với Lâm Sơ Văn vừa mở ra không lâu liền nổi tiếng khắp nơi với danh tiếng hắc điếm hét giá trên trời, tuy rằng có rất nhiều người sau khi nghe được đánh giá về quán trà đều dùng thái độ kính nể mà lại tránh xa với quán trà của bọn họ, nhưng cũng có một vài người sau khi nghe được lại xuất phát từ tâm lý hiếu kỳ cam tâm tình nguyện tới chịu đựng bị hét giá cắt cổ. Đương nhiên, người coi tiền như rác cũng không có bao nhiêu người, quán trà của bọn họ đột nhiên nhiều người như vậy vẫn là bởi vì mấy hôm trước có một vị khách đặc biệt ghé qua. "Mấy hôm trước phu nhân Nguyên Sương ghé qua gọi một bình Hoán Nhan, sau đó nàng lại dắt theo mấy tỉ muội tới." Sau đó nữa trong quán càng ngày càng có nhiều nữ khách, người tới hầu như đều gọi Hoán Nhan." Sở Diệp giải thích.

Triệu Xuyên kinh ngạc trừng lớn mắt, "Phu nhân Nguyên Sương? Phu nhân Nguyên Sương của đảo chủ Cung Thần hả?"

Sở Diệp gật đầu, "Đúng vậy, chính là nàng."

Triệu Xuyên thật là ngoài ý muốn nói: "Không nghĩ tới quán trà Sở huynh mở vậy mà hấp dẫn tới cả phu nhân Nguyên Sương cũng phải ghé qua, các ngươi thật là ghê gớm mà!" Vị phu nhân Nguyên Sương này có diện mạo xuất chúng, là phụ thân của Cung Thần chỉ định cho hắn, cũng rất được Cung Thần yêu thích, địa vị bên trong các phu nhân cũng tương đối cao.

"Không dám, không dám!" Sở Diệp ban đầu cũng không nhận ra phu nhân Nguyên Sương, chỉ coi như khách nhân bình thường mà tiếp đãi. Vị phu nhân này sau khi nếm qua Hoán Nhan cảm thấy hiệu quả không tệ, cũng không giấu diếm mà dẫn theo mấy cô bạn thân tới đây, mấy cô bạn thân này cũng đều là phu nhân của Cung Thần. Trong phủ Cung Thần có rất nhiều mỹ nhân, quan hệ tốt với Nguyên Sương phu nhân cũng chỉ có năm sáu người, chẳng qua chắc là tin tức lan truyền rộng rãi nên những phu nhân khác của Cung Thần cũng đều chạy tới đây nếm thử tươi mới. Cung Thần không thiếu tiền, phu nhân của hắn cũng không thiếu. Mấy ngày rày hơn phân nửa phu nhân của Cung Thần chắc đều ghé thăm qua nơi này. Dù cho Sở Diệp có nói cho mấy phu nhân này là Hoán Nhan trà uống bình đầu tiên hiệu quả khá tốt nhưng sau đó hiệu quả không còn được như ban đầu nữa thì mấy nữ nhân này vẫn bằng lòng tới. Rất nhiều quý nữ trên đảo đều coi yêu thích của phu nhân Cung Thần như kim chỉ nam, đã biết phu nhân Cung Thần thường xuyên ghé quán trà này của hắn rồi cũng đi theo tới. Mấy ngày nay việc buôn bán trong tiệm càng lúc càng tốt, Sở Diệp còn đang cân nhắc có nên giới hạn số lượng mua hay không đây nè.

Triệu Xuyên gãi gãi đầu, "Nữ nhân có tiền trên đảo này thật là nhiều mà!"

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!" Mấy phu nhân của Cung Thần đều rất khá giả, có thể thấy được Cung Thần là người hào phóng, chẳng trách lúc trước Cung Thần tuyển tú có nhiều người đổ xô tham gia như vậy. Đúng là tiền của phụ nữ rất dễ kiếm không sai, mấy ngày nay hắn đều có chút ngượng ngùng về số tiền kiếm được dạo này.

"Chủ quán, lấy một chồng bánh bò nướng mật ong nha."

Sở Diệp giương giọng, nói: "Có liền." Quán trà bán buôn cũng đi vào quỹ đạo, nếu chỉ bán trà cũng có chút đơn điệu cho nên Sở Diệp tìm một sư phụ chuyên môn làm điểm tâm, doanh số điểm tâm cũng rất khá. Bánh ngọt bán chạy nhất trong quán trà hiện giờ chính là bánh bò nướng mật ong, món bánh ngọt này có bỏ thêm sữa ong chúa cho nên hương vị cực kỳ thơm ngon mà hiệu quả bổ khí huyết cũng rất tốt. Gay go là giá cả cũng không hề rẻ, chẳng qua nếu mà so với nước trà thì giá cả phải chăng lắm rồi, phần lớn ai tới cũng sẽ gọi một hai dĩa.

Triệu Xuyên liếc nhìn Sở Diệp, "Bánh ngọt này một vạn một chồng, bán chạy dữ vậy hả?!" Triệu Xuyên đảo mắt qua phát hiện trên mỗi bàn trà đều gọi không ít bánh ngọt.

Sở Diệp cười nói: "Bọn họ đều là những người không thiếu tiền." Nhàn Vương Đảo này vẫn có rất nhiều kẻ nhiều tiền nha!



......

Người tới quán trà càng nhiều thì danh khí của quán trà ở Nhàn Vương Thành này càng ngày càng lớn hơn nữa.

"Hắc điếm kia vậy mà có rất nhiều kẻ coi tiền như rác nha."

"Nói bậy bạ gì vậy ông? Mấy phu nhân của đảo chủ thường xuyên ra vô quán trà nhà đó đấy, ngươi cho rằng phu nhân đảo chủ toàn là kẻ coi tiền như rác sao?"

"Phu nhân đảo chủ quả nhiên đều rất có tiền ha! Khó trách có nhiều người muốn làm phu nhân đảo chủ tới vậy."

"Nghe nói quán trà nhà kia cũng có chút trình độ, Địch Trần có thể củng cố, tẩm bổ linh hồn lực, phi thường tuyệt vời. Chẳng qua phu nhân đảo chủ tựa hồ đều là tới vì Hoán Nhan không."

"Thật ra hiệu quả của Hoán Nhan cũng bình thường thôi, chẳng qua nữ nhân vì mỹ mạo sẵn sàng vung tiền như rác không hề thương tiếc."

"Nghe nói quán trà nhà kia gần đây bán buôn chật ních, rõ ràng trong đó chỉ có hai loại trà mà."

"Hiệu quả của Địch Trần kia nghe nói cũng được lắm, nếu vừa mới đột phá xong linh hồn không ổn định có thể đi uống một chén, hiệu quả có thể so với Tẩy Hồn dược tề Huyền cấp đó, mười vạn một bình trái lại cũng không lỗ."

"Địch Trần thực sự lợi hại như vậy sao? Vậy tính ra có thể đi nếm thử xem sao."

......

Sinh ý trà quán của Sở Diệp phát đạt một thời gian rồi dần dần lắng xuống. Mười vạn một bình trà vẫn có hơi mắc một xíu, cho dù đối với một vài phu nhân có tiền cũng vậy. Quán trà tuy rằng ngon nhưng tính ra thì giá cả cũng quá cao. Trong thành cũng còn nhiều chỗ tiêu khiển, mọi người sau khi tìm hiểu mới mẻ một lượt đã bị những chỗ hấp dẫn khác kéo đi. Sở Diệp cũng không thèm để ý, mười ngày nay quán trà chật ních người, ngắn ngủn mười ngày này thôi bán buôn đã hơn ba ngàn vạn rồi, tính ra lời không ít.

Lâm Sơ Văn kiếm tiền nhanh, xài cũng nhanh, tiền bạc đều lấy đi đổi thành các loại vật tư tu luyện trân quý. Có tài nguyên tu luyện sung túc gần đây mấy đứa nhỏ cũng tiến bộ nhanh chóng. Ong đàn mới đây hấp thu rất nhiều tinh hạch và dược tề, thực lực chỉnh thể cũng có tiến bộ lớn, Tiểu Ngân đã bước vào Chiến Tướng cửu giai. Tiểu hồ ly hấp thu gần hết Nguyệt Chi Tinh Hoa cũng tiến vào Chiến Tướng cửu giai. Tiểu Bạch đã luyện hóa hoàn toàn dược lực trong cơ thể, thực lực nhanh như bay tiến vào Chiến Tướng bát giai, cũng rảo bước tiến về phía Chiến Tướng cửu giai. Tiểu Thải với Mặc Đoàn Tử cũng đồng thời tiến bộ không nhỏ, nhưng so ra thì vẫn chậm hơn chút.

......

Thư Tùng An bước vào quán trà nhìn trái nhìn phải, "Sở lão bản, nữ tu hôm nay không có mấy người tới ha!"

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!" Nữ nhân đều ham thích mới mẻ, khi không còn mới lạ nữa thì sẽ có ít người tới hơn, do đó gần đây việc buôn bán trong tiệm cũng thoáng hạ nhiệt bớt rồi.

"Lấy cho ta một bình Hoán Nhan đi." Thư Tùng An nói.

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Tới liền."

Thư Tùng An nhìn Sở Diệp, vẻ mặt chân thành nói: "Sở lão bản nè, mấy nữ nhân này nọ chân trong chân ngoài, tới mấy lần rồi lại không tới nữa, ngươi yên tâm ta vẫn sẽ luôn ủng hộ cửa hàng của các ngươi mãi mãi."

Sở Diệp gật gật đầu, cười cười, nói: "Vậy thật là cảm ơn ngươi." Sở Diệp nghĩ thầm: Thư Tùng An tên phá gia chi tử này mỗi lần tới đây đều gọi Hoán Nhan, qua lại chỉ sợ tốn hơn trăm vạn, mấy ông cụ Thư gia cũng không chịu khuyên nhủ hắn nữa.

Thư Tùng An vẫy vẫy tay, thở mạnh nói: "Không dám, không dám."

Sở Diệp nghi hoặc nhìn Thư Tùng An hỏi: "Mỗi ngày ngươi đều tới đây uống trà, gia gia ngươi không có ý kiến gì sao?"

"Sao có thể? Mỗi lần ta về nhà đều xách theo điểm tâm về, gia gia còn khen ta hiếu thảo đó." Thư Tùng An nói.

Sở Diệp: "....." Lấy tiền của họ rồi mua điểm tâm cho bọn họ, ngươi thật đúng là cháu trai hiếu thảo mà!

Mấy con Ngân Sí Ong kéo theo một cái rương bay tới đây.

Thư Tùng An tò mò nhìn cái rương rồi hỏi: "Đó là gì vậy?"



"Đó là rương rút thăm trúng thưởng, hôm nay vừa vặn là ngày cửa tiệm chúng ta khai trương được một tháng, khách hàng nào gọi trà trong quán hôm nay đều có thể tham gia rút thăm trúng thưởng." Sở Diệp khoanh tay nói.

Thư Tùng An phấn chấn hỏi lại: "Còn có chuyện tốt vầy sao?"

Sở Diệp gật đầu, "Đúng vậy!" Gần đây kiếm lời không ít, cũng là lúc nên báo đáp cho khách hàng.

"Có hoạt động rút thăm trúng thưởng sao? Ta rút trước." Một khách nữ bên cạnh nghe được hai người nói chuyện hưng phấn đi tới. Nàng lấy từ trong rương ra một tờ giấy có ghi là "Bánh táo mật ong."

"Chúc mừng vị tiểu thư này được một chồng bánh táo mật ong." Sở Diệp tươi cười đầy mặt nói.

Nữ khách nghe vậy cảm thấy mỹ mãn nhận đồ rời đi.

Thư Tùng An vén tay áo lên hưng phấn la lối: "Ta cũng thử xem."

Sở Diệp gật đầu, Thư Tùng An từ trong rương rút ra một tờ giấy trên đó chỉ viết một chữ "Ba" mà thôi.

Thư Tùng An liếc nhìn Sở Diệp hỏi: "Chữ "Ba" này có nghĩa là gì vậy?"

Sở Diệp nhàn nhạt nói: "Nghĩa là ngươi trúng thưởng được món đồ trong ô vuông thứ ba đó."

Thư Tùng An lúc này mới phát hiện phía dưới của rương rút thăm trúng thưởng có mấy cái ô vuông nho nhỏ, có cả thảy mười cái ô vuông như vậy. Thư Tùng An mở ngăn bí mật ra và lấy đi một lọ dược tề. "Đây là gì vậy?" Thư Tùng An tò mò hỏi.

"Chúc mừng Thư thiếu, đây chính là dược tề Băng Hồn Thanh Tâm."

Thư Tùng An nghi hoặc hỏi lại, "Dược tề Băng Hồn Thanh Tâm, đây là dược tề gì? Có thể làm đẹp không?"

Sở Diệp lắc lắc đầu, nói: "Không thể."

"Có thể giúp trắng da không?"

Sở Diệp vẫn lắc đầu như cũ, "Thật đáng tiếc, cũng không thể."

Thư Tùng An thở dài nói: "Vậy còn không bằng bánh táo mật ong nữa." Dựa trên nhận thức thứ gì cho không thì không phải là đồ tốt, Thư Tùng An coi dược tề trong tay thành thứ rẻ tiền.

Sở Diệp: "....." Tên ngu xuẩn Thư Tùng An này thật là không biết nhìn hàng mà! Hắn chuẩn bị tổng cộng năm mươi phần thưởng, trình độ quý giá của dược tề Băng Hồn Thanh Tâm có thể xếp vào ba vị trí đầu.

Nhan Truật đứng lên nói: "Nếu Thư thiếu không thích dược tề này thì ta bằng lòng dùng một dĩa bánh táo mật ong để đổi nha."

Mắt Thư Tùng An đảo nhanh, ngẩng đầu lên nói: "Phần thưởng ta rút được bằng bản lĩnh của mình làm sao có thể tuỳ tiện đổi đi được, nếu Nhan Truật ngươi thích cái này thì tự mình tới rút thăm đi." Tuy rằng Thư Tùng An không biết rõ giá trị của phần thưởng mình rút được nhưng nhìn phản ứng của Nhan Truật cũng biết là đồ tốt. Dược tề là không thể tuỳ tiện sử dụng, đặc biệt là dược tề không có nguồn gốc, Thư Tùng An vốn dĩ cũng không coi trọng dược tề mình rút được là gì nhưng giờ hắn cũng không thể không cẩn thận hơn.

Nhan Truật đứng lên nói: "Sở lão bản thật là rộng rãi, vậy mà lấy dược tề Băng Hồn Thanh Tâm làm phần thưởng." Nhan Truật ghen tị liếc nhìn Thư Tùng An, tự nhủ: Tên phá gia chi tử Thư Tùng An này không biết nhìn hàng vậy mà thật may mắn, dược tề Băng Hồn Thanh Tâm có giá trị tới mấy chục vạn, Thiên Nhàn Đảo của bọn họ bên này Dược tề sư thưa thớt, dược tề khan hiếm, muốn mua dược tề này cũng không có mà mua.

Sở Diệp cười nói: "Không dám, không dám." Dù sao đi nữa cũng không có cách nào mở cửa hàng dược tề, dược tề cũng không bán ra được, vừa lúc lấy ra làm phần thưởng luôn.

Nhan Truật nhìn Sở Diệp nói: "Ta cũng rút một cái."

Sở Diệp làm thủ thế mời, Nhan Truật rút được phần thưởng là một vò Ngân Sí Ong, kém hơn rất nhiều so với dược tề Băng Hồn Thanh Tâm của Thư Tùng An.

Khách trong tiệm lần lượt chạy lại rút thăm, phần thưởng phần thưởng hoa hoè loè loẹt, nào linh tửu, nào linh quả, nào dược tề, nào điểm tâm... Khách tới quán trà đa số đều không thiếu tiền chẳng qua nếu có thể rút được phần thưởng mọi người vẫn cực kỳ thích thú. Trong quán trà có hoạt động rút thăm trúng thưởng không những uống được trà nếu may mắn còn có thể rút được dược tề giá trị xa xỉ. Mấy người khách quen của quán trà nghe được tin tức bèn sôi nổi chạy tới uống trà, hiệu suất buôn bán quán trà trong ngày hôm đó đã đạt tới tầm cao mới, hết thảy tám mươi phần thưởng Sở Diệp chuẩn bị đều bị rút hết.

trướctiếp