Lâm Sơ Văn đang ngồi trước bàn trà vừa đùa nghịch
dụng cụ, vừa dạy tiểu hồ ly bên cạnh pha trà. Tiểu hồ ly ngồi sát bên
Lâm Sơ Văn nhìn không chớp mắt.
Bình Nghiêu thúc khuỷu tay đụng
vào Triệu Xuyên nhỏ giọng hỏi: "Huynh mời chúng ta uống trà chắc không
phải là muốn chúng ta uống trà do hồ ly pha chứ hả?" Nếu mà trà do hồ ly pha uống vô có khi nào toàn là lông hồ ly hay không vậy!
Triệu Xuyên: "....." Chuyện này, hắn cũng không dám chắc nữa!
Bình Nghiêu hơi chút đề phòng nhìn tiểu hồ ly, nhận thấy được tầm mắt của
Bình Nghiêu, Tuyết Bảo ngẩng đầu hung hăng trừng mắt liếc Bình Nghiêu
một cái. Bình Nghiêu thầm nghĩ: Con hồ ly này thật là hung dữ quá đi!
"Tới rồi đó hả?" Sở Diệp mặt đầy tươi cười ra đón.
Triệu Xuyên gật đầu hơi nghi ngờ hỏi: "Hôm nay khai trương sao lại không mua chút pháo đốt cho vui mừng rình rang xíu."
Sở Diệp chắp tay sau lưng nói: "Quán chúng ta khai trương không cần phải
chiêu trò này nọ làm gì, pháo mừng gì đó ồn ào nhốn nháo không tốt!"
Bình Nghiêu nhăn mày nói: "Nếu châm chút pháo nhiều ít vẫn có thể hấp dẫn
thêm ít khách hàng chứ." Nhàn Vương Thành bên đây của họ vẫn có rất
nhiều người ham vui lắm đó.
Sở Diệp chắp tay sau lưng nói: "Khách hàng quá nhiều cũng không tốt."
Sắc mặt Bình Nghiêu kỳ quái liếc nhìn Sở Diệp rồi nói khẽ với Triệu Xuyên,
"Bằng hữu này của ngươi có phải lo lắng có chút thái quá rồi không?!" Ở
đây bây giờ một người khách cũng không có mà người này đã bắt đầu sợ quá nhiều khách rồi, có phải là suy nghĩ nhiều quá rồi hay không nha.
Triệu Xuyên chớp chớp mắt, hắn cũng cảm thấy Sở Diệp lo lắng dư thừa rồi,
nhưng bây giờ quét đi thể diện của Sở Diệp cũng không tốt.
"Phòng ngừa chu đáo, vẫn là rất cần thiết......"
Bình Nghiêu bĩu môi, "Ta thấy quán trà này chẳng bao lâu nữa là phải đóng cửa rồi, chưa chắc cần thiết đâu."
Triệu Xuyên: "......" Nói nghe cũng có lý.
Sở Diệp liếc mắt ngó Bình Nghiêu một cái, tươi cười trên mặt không thay
đổi, Bình Nghiêu nói gì Sở Diệp đều nghe được hết, hắn tự nhận mình
chính là cao nhân cho nên không cần thiết phải so đo với người không có
mắt nhìn như Bình Nghiêu.
Trong lúc mấy người nói chuyện thì một
mùi trà bắt đầu tràn ngập trong không khí, mấy người Triệu Xuyên có hơi
sửng sốt. "Thơm quá hà!" Vốn dĩ Bình Nghiêu chỉ là cho Triệu Xuyên thể
diện mới ham vui tới đây, giờ ngửi được mùi trà thơm tức khắc có cảm
giác khác lạ, Bình Nghiêu cũng không thích uống trà nhưng mùi trà này
làm cho hắn có loại cảm giác tinh thần sảng khoái, hương thơm khiến cho
cả người hắn trở nên thư giãn nhẹ nhàng hẳn đi. Triệu Xuyên hít hít mũi, cũng hơi ngoài ý muốn.
Sở Diệp bưng ấm trà rót cho đám người
Triệu Xuyên mỗi người một ly. Phòng trà bố trí thật thanh tịnh và đẹp
đẽ, mấy người Triệu Xuyên bỗng dưng có chút luống cuống tay chân. Hương
trà lượn lờ thấm vào ruột gan, mấy người vốn dĩ không có hứng thú gì với trà thì giờ cứ được rót trà lại nóng lòng mà uống. Triệu Xuyên liếc mắt nhìn Bình Nghiêu nghĩ: Hồi nãy ai mới nói mùi vị nước trà y như nước
đái ngựa mà giờ lại uống tới vui vẻ như vậy hen.
"Uống thật ngon." Bình Nghiêu nói. Bình Nghiêu cảm giác một ly trà này vừa uống xong cả
người trở nên nhẹ nhàng hẳn. Triệu Xuyên tràn đầy cổ quái liếc mắt nhìn
Bình Nghiêu, Bình Nghiêu bị Triệu Xuyên nhìn mà chột dạ quá chừng.
Lâm Sơ Văn nhìn Bình Nghiêu nói: "Hồn Thú của vị đạo hữu này mới thăng cấp gần đây nè."
Triệu Xuyên gật đầu ghen tị nói: "Đúng vậy, hắn gặp may, trước đó tìm được
một gốc Cơ Tinh Tảo dưới biển, Hồn Thú ngoài ý muốn tiến giai." Triệu
Xuyên thở dài trong lòng, tự nhủ: Chuyện tốt như vậy làm sao hắn lại
không gặp được đây.
Lâm Sơ Văn cười nói: "Quả nhiên là vậy!"
Hồn Thú tiến giai đương nhiên là chuyện tốt, chẳng qua nếu Hồn Thú tiến
giai quá nhanh mà linh hồn lực của Hồn Sư không theo kịp sẽ có cảm giác
mệt mỏi không chịu nổi. Khoảng thời gian trước thực lực Sở Diệp tăng vùn vụt, đều uống các loại dược tề linh hồn như nước mới chịu được. Nếu
không phải hắn có được truyền thừa gia gia để lại, chuẩn bị sẵn trước
không ít dược tề linh hồn thì quả thật là rối rắm rồi.
Bình Nghiêu nhìn Lâm Sơ Văn lập tức có suy đoán trong lòng, "Trà này có phải có gì đặc biệt hay không?"
Lâm Sơ Văn nhàn nhạt nói: "Tên trà này là Địch Trần, có thể gột rửa linh hồn, giảm bớt áp lực linh hồn."
Lâm Sơ Văn vừa nói xong sắc mặt mấy người đều biến đổi, đám người Đỗ Nghị,
Nhung Viễn vốn dĩ chỉ là vì thể diện của Triệu Xuyên mới tới đây ủng hộ, giờ thấy phản ứng của Bình Nghiêu mấy người trái lại có thêm vài phần
chờ mong với tách trà trong tay.
Triệu Xuyên liếc mắt ngó Đỗ Nghị, bĩu môi nghĩ thầm: Đỗ Nghị chính là thùng
rượu rất ít khi uống trà mà cũng hiểu được trà ngon hay không ngon sao
chứ. Triệu Xuyên nâng ly trà lên uống xong có loại cảm giác như ngày mùa hè ánh nắng chói chang vọt một cái đi tắm nước lạnh, chỉ cảm thấy sảng
khoái khắp cả người.
"Uống ngon." Triệu Xuyên tự nhủ: Loại trà này không khó uống như tưởng tượng, càng hiếm thấy chính là uống xong còn
có cảm giác thật thoải mái.
Sở Diệp cười cười, nói: "Quá khen."
"Trà này bao nhiêu tiền một ly?" Triệu Xuyên hỏi.
Sở Diệp cười nói: "Vài vị hôm nay là tới ủng hộ chúng ta nên làm sao mà
lấy tiền của các ngươi cho được, mọi người cứ việc uống thoải mái là
được rồi."
Triệu Xuyên có hơi ngượng ngùng, "Sao lại không biết
xấu hổ như vậy chứ." Vốn dĩ hắn sợ quán trà quá quạnh quẽ cho nên mới
tới ủng hộ, giờ trái lại là hắn được lợi rồi.
Hương trà nồng nàn
tràn ngập trong không khí, có hai người khách bước vào. "Chủ quán, quán
trà này của ngươi là mới mở phải không?"
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"
"Có các loại trà nào vậy?"
Sở Diệp nhàn nhạt nói: "Tạm thời chỉ có hai loại trà là Địch Trần và Hoán Nhan thôi, một bình mười vạn."
Sở Diệp vừa nói xong sắc mặt khách mới vào liền biến đổi. "Mười vạn một
ấm, sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi." Nữ khách hét lên.
Sở Diệp nhàn nhạt nói: "Ở trong thành cướp bóc là phạm pháp, sẽ thu hút Hải Vân Vệ binh tới."
"Mười vạn một ấm trà, người nào coi tiền như rác sẽ tới đây mua trà chứ? Ngươi thèm tiền muốn điên rồi sao?"
"Trà của ta ngon cho nên đương nhiên sẽ có người biết nhìn hàng." Khách vào
cửa bị chặn họng một hồi tức giận đùng đùng bỏ đi mất.
Triệu Xuyên thấy khách bỏ chạy mất, có chút cạn lời liếc nhìn Sở Diệp, "Sở thiếu,
lấy thái độ mời chào khách này của huynh chỉ sợ không đón được bao nhiêu khách..." Sở Diệp không khỏi quá trật vuột rồi, mở cửa hàng mà cứ như
vậy có được không vậy?
Sở Diệp hoàn toàn không thèm để ý, "Không sao cả, thanh tịnh chút mới tốt."
Triệu Xuyên: "....." Thích thanh tịnh mà còn mở cửa hàng làm chi vậy trời!?
Mở cửa hàng không phải chỉ mong khách tới đông như mây vô cùng náo nhiệt sao?
"Trà này của huynh thật sự là mười vạn một bình hả?" Triệu Xuyên hỏi.
Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"
"Có phải có chút mắc rồi không?!" Triệu Xuyên lẩm bẩm, quán trà nổi tiếng
nhất trên Thiên Nhàn Đảo này chính là Vân Hải Trà Lâu, mắc nhất ở đó
chính là Vân Hải Phiêu Vụ nhưng cũng chỉ có năm vạn một bình mà thôi,
trà của Sở Diệp vậy mà bán còn mắc hơn người ta nữa.
Sở Diệp cười nói, "Cũng được, cũng được."
Triệu Xuyên: "......"
"Mười vạn một bình không mắc." Đỗ Nghị nói.
Triệu Xuyên quỷ dị liếc nhìn Đỗ Nghị một cái, "Không mắc hả?"
Đỗ Nghị gật đầu, "Ta từng bỏ ra năm vạn đồng vàng đi mua Tẩy Hồn dược tề, hiệu quả của dược tề kia còn không bằng Địch Trần."
Triệu Xuyên chớp chớp mắt, nói: "Thật vậy sao?!"
Bình Nghiêu gật đầu, "Đúng là như vậy!" Tuy rằng hương vị của trà không bằng rượu, chẳng qua lại tốt hơn so với dược tề. Bình Nghiêu nhìn Lâm Sơ Văn hỏi: "Không biết ta có thể mua thêm một bình Địch Trần không?"
Lâm Sơ Văn cười nói: "Đương nhiên là có thể rồi, hôm nay vừa mới khai
trương, nếu các đạo hữu mua riêng có thể được giảm giá 20%."
Bình Nghiêu gật gật đầu, nói: "Được."
Lâm Sơ Văn liếc mắt nhìn Triệu Xuyên, "Ngươi xem, đây không phải mở hàng rồi sao?"
Triệu Xuyên liếc mắt ngó Bình Nghiêu một cái, tự nhủ: Hồi nãy Bình Nghiêu còn nói nước trà đều giống như nước đái ngựa, giờ tên khốn này vậy mà lại
mua "nước đái ngựa", cái tính tình gì đây không biết.
Bình Nghiêu bị Triệu Xuyên nhìn mà hơi chột dạ nên trực tiếp quay mặt qua chỗ khác.
Đỗ Nghị tò mò hỏi: "Địch Trần có thể xoa dịu thần hồn còn Hoán Nhan thì sao?"
Sở Diệp nhàn nhạt nói: "Hoán Nhan có thể giúp mỹ dung dưỡng nhan."
Nhung Viễn nhìn Sở Diệp hỏi: "Thật sự có thể?"
Sở Diệp gật đầu, "Đương nhiên, không lừa già dối trẻ, mấy vị ở đây nếu có hồng nhan tri kỷ có thể dẫn họ tới đây nếm thử."
Triệu Xuyên chớp chớp mắt "nha" một tiếng.
Đỗ Nghị liếc mắt nhìn Triệu Xuyên rồi bỡn cợt nói: "Ngươi nha cái gì mà
nha! Ngươi là tên độc thân không có hồng nhan tri kỷ đâu."
Triệu Xuyên bĩu môi, "Hiện tại đúng là ta không có, không được thì giờ ta đi tìm một người liền nha!"
Đỗ Nghị: "......"
......
Quán trà của Sở Diệp cứ như vậy mà mở cửa, việc bán buôn cũng không rầm rộ.
Mặc dù hai loại trà của Sở Diệp đều rất hiệu quả nhưng vẫn là khá mắc.
Sở Diệp mở quán trà này chủ yếu vẫn là muốn làm vài chuyển đổi, đối với
việc kiếm được bao nhiêu tiền cũng không ôm bao nhiêu kỳ vọng. Tiểu Bạch rồi đàn ong trước kia ăn quá nhiều thứ tốt, tốc độ tiến giai quá nhanh, Sở Diệp hy vọng mấy Hồn Sủng tranh thủ thời gian này lắng đọng lại một
chút, tiêu hóa mấy thứ ăn vào trước đó, tránh cho dược lực trầm tích
trong cơ thể không tiêu hóa được ảnh hưởng đến sự phát triển về sau. Sở
Diệp không tuyên truyền ra ngoài nhưng thanh danh của quán trà vẫn dần
dần lan truyền rộng rãi, quán ăn xung quanh bắt đầu bàn tán về Thanh
Linh Trà Lâu của Sở Diệp với Lâm Sơ Văn.
"Biết không? Phố đông mới mở một quán lưu manh."
"Ngươi là đang nói Thanh Linh Trà Lâu hả? Tên khốn đó, nghe nói một bình trà tới mười vạn, chủ tiệm cũng thật sự dám hét giá."
"Tuy rằng tiệm lưu manh thiệt nhưng chủ tiệm cũng là người thành thật nha,
đi vào liền sẽ nói trước cho khách là trong tiệm chỉ có hai loại trà,
một bình mười vạn."'
"Thật là điên rồi, giá cao tới như vậy ai mà thèm tới chứ?!"
"Vẫn có người tới đó, nghe nói tên khốn Thư Từ An kia mỗi ngày đều đi quán trà điểm danh."
"Tên phá gia chi tử kia? Tên này thật đúng là quá lãng phí tiền bạc."
Thư Tùng An có ba gia gia Hồn Sủng cửu giai, ba lão nhân chỉ có người thứ
ba là sinh được một con trai với một cháu trai là Thư Tùng An, con trai
của lão tam chết trong một vụ đắm tàu trên biển vì thế Thư gia chỉ còn
sót lại duy nhất mỗi một mình Thư Tùng An. Mấy lão nhân bảo bọc hắn như
châu như ngọc, sợ hắn đi theo vết xe đổ của phụ thân hắn mà nuôi hắn trở nên mong manh yếu ớt.
......
Trong quán trà.
Tiểu Thải bay múa bên cạnh Lâm Sơ Văn nói: "Lấy một bình Hoán Nhan."
Lâm Sơ Văn nhìn thoáng qua Tiểu Thải hỏi: "Thư thiếu tới hả?"
Tiểu Thải gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."
Sở Diệp không còn gì để nói: "Thư thiếu đối với Hoán Nhan thật đúng là
chân ái mà!" Bình Hoán Nhan đầu tiên của quán trà chính là bán cho Thư
Tùng An, sau đó Thư Tùng An liền trở thành khách quen của quán luôn, mỗi lần tới đây chắc chắn sẽ gọi Hoán Nhan, trình độ yêu thích cái đẹp của
anh chàng này sợ là đến cả những nữ tu cực độ coi trong dung mạo cũng
đều không theo kịp.
Lâm Sơ Văn bưng một bình trà cho Thư Tùng An,
Thư Tùng An nhìn hồ điệp đang bay lượn bên cạnh Lâm Sơ Văn tràn đầy hâm
mộ hỏi: "Chủ quán Lâm à, con bướm này của ngươi thật sự không bán sao?"
Lâm Sơ Văn bất đắc dĩ nói: "Đây là Hồn Thú của ta, làm sao mà bán được."
Thư Tùng An tràn đầy tiếc nuối nói: "Vậy thì thật là đáng tiếc, Lâm thiếu
nè, hồ điệp này của ngươi nếu lai giống sinh hạ tiểu hồ điệp nhất định
phải nhớ rõ để dành cho ta một con nha!"
Tiểu Thải nghe Thư Tùng
An nói xong liền nhanh chóng bay mất. Lâm Sơ Văn liếc mắt nhìn Thư Tùng
An, bất đắc dĩ nói: "Thư thiếu, Tiểu Thải nhà chúng ta vẫn còn là con
nít đó."
Thư Tùng An chớp chớp mắt, "Thật không? Ta thấy cấp bậc của nó cũng không thấp mà!"
Lâm Sơ Văn: "....." Cấp bậc của Tiểu Thải đúng là không thấp.