Chuyện đảo chủ tuyển phi cực kỳ khiến người ta chú ý, sau khi tuyển tú
kết thúc những nữ tu được lựa chọn bị người ta lấy ra nói chuyện say sưa hồi lâu. Triệu Xuyên đối với chuyện tuyển phi cảm thấy thập phần thú
vị, mỗi lần nghe được tin tức gì mới mẻ đều sẽ nói với Sở Diệp. Sở Diệp
âm thầm cảm thán Triệu Xuyên là một nam nhân mà trình độ bà tám không
thua nữ nhân hậu trạch ăn không ngồi rồi một chút nào hết. Sở Diệp ở
Thiên Nhàn Đảo trời xa đất lạ này nghe chút chuyện bà tám cũng coi như
giúp hiểu biết thêm về phong thổ bên đây cho nên Sở Diệp cũng rất vui
lòng nghe Triệu Xuyên lảm nhảm.
"Sở huynh có biết không? Hôi Xà bị người ta đè ra đánh."
"Hôi Xà là ai, người này khế ước thú là rắn màu xám hay sao?"
Triệu Xuyên lắc đầu, "Không phải, tên khốn này là tên lừa đảo đáng chết, âm độc giống như rắn cho nên bị gọi thành Hôi Xà."
"Kẻ lừa đảo đáng chết?"
Triệu Xuyên gật đầu, "Tên khốn này có một con Mê Hồn Trùng, chuyên môn làm chút chuyện giả danh lừa bịp."
Mày Sở Diệp nhảy nhảy, nghĩ thầm: Mê Hồn Trùng, không phải là người mà hắn đang nghĩ tới chứ.
"Hôi Xà lần này gan cũng lớn lắm rồi, dám gạt người nói là có thể bảo lãnh
nữ nhi nhà người ta thông qua tuyển tú, lừa một hai người cũng thôi đi,
lừa liên tiếp mười mấy người, kiếm lời tới mấy trăm vạn, chậc chậc, thật là không ra gì, mấy người đó cũng quá là ngu xuẩn, dễ dàng mắc mưu như
vậy, muốn làm cha vợ Cung Thần tới điên luôn rồi." Triệu Xuyên lắc đầu.
Sở Diệp nghĩ thầm: Chắc không sai rồi, chính là người mà hắn đang nghĩ đó.
Triệu Xuyên tức giận nói: "Ta cực cực khổ khổ đánh cá cũng phải mất mấy năm
mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, tên lừa đảo chết tiệt này chưa
tới một tháng đã lừa được nhiều như vậy."
Sở Diệp nhìn sắc mặt Triệu Xuyên tràn đầy căm phẫn bỗng nhiên có một suy đoán, "Đừng nói ngươi cũng bị hắn lừa gạt nha?!"
"Đương nhiên là không có rồi!" Triệu Xuyên đột nhiên cao giọng la lên.
Sở Diệp: "....." Giấu đầu lòi đuôi, coi bộ là có rồi.
Triệu Xuyên nhìn sắc mặt Sở Diệp rồi đổi đề tài, "Tên khốn đó lần này xui xẻo rồi, nghe nói tên khốn Mê Hồn Trùng kiếm cơm cho hắn không còn nữa."
"Không còn? Làm sao lại không còn nữa?" Sở Diệp thử hỏi.
Triệu Xuyên cười trên nỗi đau của người khác, "Không biết tình huống chính
xác là sao, chỉ nghe nói là đột nhiên không còn nữa, nếu không phải bỗng nhiên Mê Hồn Trùng không còn nữa thì không dễ dàng gì tóm được tên kia
đâu. Con Mê Hồn Trùng kia có năng lực mê hoặc rất mạnh, nó có thể tạm
thời thay đổi dung mạo của chủ nhân, vì lý do này mà có không ít người
muốn tìm Hôi Xà gây phiền toái nhưng mà dù cho có gặp thoáng qua hắn
cũng không nhất định có thể tóm được hắn."
Sở Diệp rất có hứng thú hỏi tiếp: "Mê Hồn Trùng kia lợi hại như vậy sao?"
Triệu Xuyên gật đầu, "Đúng vậy! Tuy rằng con sâu kia không có sức chiến đấu
nhưng dùng để lừa gạt người ta thì hễ lừa là dính đó."
"Có biết là ai ra tay không?" Sở Diệp hỏi.
"Không biết, rất có thể là Hồn Sư nào đó không quen nhìn hắn hãm hại lừa gạt
cho nên nhịn không được ra tay thay trời hành đạo, thật là hả lòng hả dạ mà."
Sở Diệp: "......"
Triệu Xuyên nhìn Sở Diệp với Lâm Sơ
Văn, "Hai người các ngươi hai ngày này làm gì đó? Ta thấy hình như các
ngươi mua rất nhiều đồ hả?"
Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Ở đây có
nhiều đồ tốt." Đồng vàng trên người Sở Diệp ngày đầu tiên tới đây đã bị
xài muốn hết rồi, sau đó hai người bắt đầu bán ra vật tư còn tồn trong
túi. Trước đó khi giải quyết mấy Hồn Sư Sở Diệp bỏ túi được mấy cái nhẫn không gian, tài sản của mấy người kia vẫn rất phong phú.
Triệu Xuyên nhìn Sở Diệp nói: "Ta nghe nói ngươi mua bảo vật trấn tiệm Chu Quả cửu phẩm của cửa hàng Phong Lâm rồi hả?"
Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Là có chuyện như vậy." Chu Quả cửu phẩm kia là
thứ mà Tiểu Bạch muốn, tốn chừng hai ngàn vạn, theo lời Tiểu Bạch nó nói thì có Chu Quả cửu phẩm này nó có thể rất nhanh tiến vào bát giai, sắp
tới sẽ qua mặt Tiểu Ngân. Sau khi quyết đấu kịch liệt ở Vạn Thú Điện lần trước Tiểu Bạch dường như càng thêm cấp bách đối với việc tăng thực lực lên. Tiểu Bạch có ý chí cầu tiến như vậy Sở Diệp thấy rất vui mừng, tuy rằng Chu Quả có hơi mắc nhưng chỉ cần có thể tăng thực lực thì hết thảy đều đáng giá.
Triệu Xuyên tràn đầy sùng kính nhìn Sở Diệp, "Chu
Quả cửu phẩm nha! Thiên Nhàn Đảo chúng ta có không biết bao nhiêu Hồn Sư muốn mua nhưng đều không ra tay được, Sở thiếu ngươi thật đúng là nhiều tiền mà."
Sở Diệp gượng cười, "Đâu có đâu có." Hai ngàn vạn đó!
Hắn cũng chảy máu đầm đìa, toàn thân đau nhức một hồi đó. Sở Diệp âm
thầm tự an ủi, xài đi, cứ xài đi, chờ Tiểu Bạch đột phá Vương giai thì
rất nhanh có thể kiếm trở lại rồi.
Triệu Xuyên nhìn Sở Diệp hỏi:
"Sở thiếu, ngươi có tiền như vậy chẳng lẽ cũng giống như đảo chủ, cũng
có một người cha là Hồn Vương hay sao?"
Sở Diệp: "....." Hắn thật
ra cũng muốn vậy lắm, nhưng mà thiệt sự là không có nha! "Không có, ta
dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng mới tích cóp được nhiều tài sản như
vậy."
"Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng!" Triệu Xuyên kinh hãi
la lên. Triệu Xuyên hồ nghi nhìn Sở Diệp, tựa hồ tò mò Sở Diệp cả ngày
ăn không ngồi rồi đến tột cùng là ở đâu ra mà có nhiều tiền như vậy.
Sở Diệp nhìn vẻ mặt của Triệu Xuyên là có thể đoán ra được đối phương đang suy nghĩ cái gì, tên khốn Triệu Xuyên này là đang xem thường ai đó, hắn kiếm tiền cũng rất lợi hại mà. Triệu Xuyên hàn huyên với hai người một
hồi lâu mới rời đi, Triệu Xuyên đi rồi Mặc Đoàn Tử liền hiện ra, không
ngừng biến hóa hình dạng, còn ồn ào "thay trời hành đạo, thay trời hành
đạo."
Sở Diệp liếc mắt nhìn Mặc Đoàn Tử một cái, bất đắc dĩ nói: "Điệu thấp một chút đi."
......
Thiên Nhàn Đảo có rất nhiều đồ tốt nhưng mấy thứ này đều phải bỏ tiền ra mua, tài sản của Sở Diệp mỗi ngày đều nhanh chóng co rút lại, chuyện kiếm
tiền đã trở nên vô cùng cấp bách.
Lâm Sơ Văn muốn mở một cửa tiệm
dược tề, đi hỏi thăm một hồi mới phát hiện nếu muốn mở cửa hàng dược tề ở Thiên Nhàn Đảo cũng không phải là chuyện dễ dàng. Muốn mở cửa tiệm dược tề ở đây phải có bằng chứng nhận Dược Tề Sư. Nghe nói là trước đây
không cần nhưng vì vậy mà xuất hiện rất nhiều kẻ lừa đảo giả mạo Dược Tề Sư bán thuốc giả, ầm ĩ ra không ít chuyện, bây giờ các đảo quản lý phi
thường nghiêm khắc đối với việc bán dược tề. Muốn thu được chứng nhận
Dược Tề Sư thì cần phải đi hiệp hội Dược Tề Sư để chứng thực, vấn đề là
Thiên Nhàn Đảo không có hiệp hội Dược Tề Sư nào hết. Có năm hòn đảo ở
Thiên Hải Vực có thể tiến hành chứng thực Dược Tề Sư, lần lượt là Thiên
Khôi Đảo, Thiên Cương Đảo, Thiên Cơ Đảo, Thiên Anh Đảo và Thiên Xảo Đảo. Sau khi phát hiện ra không thể thực hiện chứng thực Dược Tề Sư trên
Thiên Nhàn Đảo, Sở Diệp cuối cùng cũng nhận ra rằng Thiên Nhàn Đảo bên
này quả thực "hoang vắng".
"Không có cách tiến hành chứng thực
Dược Tề Sư, chỉ sợ không có cách nào mở cửa tiệm dược tề được." Sắc mặt
Lâm Sơ Văn khác thường nói.
Sở Diệp hít sâu một hơi, có chút không biết nói gì, hồi trước bọn họ không muốn khiến người ta chú ý cho nên
vẫn luôn không mở cửa tiệm dược tề, bây giờ thì có muốn mở cũng không mở được. Sở Diệp chống cằm, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, "Không mở được
cửa tiệm dược tề thì mở cửa hàng bán thứ khác thôi."
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Cũng chỉ có thể như vậy thôi, mở cửa tiệm gì đây?"
Sở Diệp chống cằm, nghĩ nghĩ: "Quán trà thì sao?"
Lâm Sơ Văn ngẫm nghĩ: "Cũng được đó! Huynh muốn bán trà gì đây?"
Sở Diệp cười nói: "Trà gì cũng được hết! Trong không gian ngọc trụy của huynh vẫn còn một gốc trà đó."
Lâm Sơ Văn cười nói: "Thiếu chút nữa quên mất vụ này rồi."
Năm đó lúc bọn họ rời khỏi Lưỡng Giới Thành gặp phải đoàn đạo tặc Ô Phong,
chiến lợi phẩm thu được có Thanh Linh Trà Thụ, sau đó Sở Diệp đem cây
trà này trồng vào trong không gian ngọc trụy, sau đấy không quan tâm tới nữa. Rất có thể là do hoàn cảnh sinh trưởng trong không gian ngọc trụy
quá tốt đẹp cho nên tốc độ sinh trưởng của cây trà hoàn toàn vượt xa
tưởng tượng của Sở Diệp, cây trà giờ đã cao tới mười mấy mét, có thể thu được rất nhiều lá trà. Thanh Linh Trà Thụ có thể ôn dưỡng thần hồn,
dược tính ôn hòa là thứ tốt hiếm có.
......
Mở cửa tiệm dù sao cũng là chuyện lớn, Sở Diệp kéo Triệu Xuyên tới thăm dò ý kiến.
Triệu Xuyên nhìn Sở Diệp với Lâm Sơ Văn, tràn đầy ngoài ý muốn hỏi: "Các ngươi muốn mở quán trà ở Nhàn Vương Thành này hả?"
Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."
"Phí tổn mở quán trà ở chỗ này thì không thấp đâu nha!" Triệu Xuyên hậm hực nói.
Sở Diệp gật đầu, "Ta biết, muốn mua một cửa tiệm ở đây ít gì cũng phải ba bốn trăm vạn."
Triệu Xuyên nhìn Sở Diệp khá là ngoài ý muốn, "Ngươi muốn mua đứt một cửa tiệm luôn hả?"
Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."
Triệu Xuyên do dự một lát mới nói: "Cửa hàng có thể thuê." Nếu mà thuê thì
cũng rẻ hơn một chút, nếu quán trà của Sở Diệp kinh doanh không được tốt cũng ít tổn thất chút.
Sở Diệp lắc đầu, "Mua đứt luôn cho an tâm."
Triệu Xuyên nghi hoặc nhìn Sở Diệp, "Sở huynh, không phải huynh nói huynh
không có tiền sao?" Theo hắn biết trong khoảng thời gian này hai người
kia đã xài khoảng ba bốn ngàn vạn rồi, thật sự là phá gia chi tử mà.
Sở Diệp cười nói: "Không có tiền thì còn có Hồn Tinh mà! Hồn Tinh chính là đồng tiền có giá trị đó." Tinh hạch Chiến Tướng trong túi hắn còn
nhiều, bán đi một đống thu về năm sáu trăm vạn cũng không phải việc khó
khăn gì.
Triệu Xuyên gật đầu, "Phải rồi, Sở thiếu, thật sự cha ngươi không phải là Hồn Vương sao?"
Sở Diệp lắc đầu, "Đáng tiếc quá, thật sự không có."
"Cũng là Hồn Sư mà các ngươi lăn lộn còn khá hơn ta rất nhiều." Triệu Xuyên cảm thán.
Sở Diệp cười nói: "Không dám không dám."
Triệu Xuyên nhìn Sở Diệp nghiêm mặt nói: "Muốn mở trà lâu các ngươi phải ngẫm nghĩ cho rõ ràng đó! Ở đây người ta không thích uống trà mà thích uống
rượu hơn, nếu ngươi mở quán trà rất có thể sẽ buôn bán không tốt đâu."
Sở Diệp trầm ngâm một lát rồi nói: "Như vậy à! Nếu vậy cũng tốt, nếu quán
trà chúng ta mở ra mà buôn bán không tốt thì ta đổi nghề mở quán nhậu
cũng được."
Triệu Xuyên nhìn Sở Diệp thầm nghĩ: Sở Diệp này cũng
đùa dai quá rồi á, vị này có thực sự nghiêm túc mở quán hay không vậy?
Sở Diệp nhiều tiền như vậy rốt cuộc là làm sao mà kiếm ra được đây, bộ
dáng thiệt tình là không đáng tin cậy mà. "Sở huynh, đúng thật là muốn
làm vậy sao?" Triệu Xuyên hỏi.
Sở Diệp gật đầu, "Đương nhiên, khi nào quán trà khai trương Triệu huynh phải dẫn người tới ủng hộ đó!"
Triệu Xuyên gật đầu, "Được, đến lúc đó ta nhất định sẽ tới." Triệu Xuyên tựa
hồ như đã thấy trước được trường hợp ngày khai trương trước cửa tiệm hai người có thể giăng lưới bắt chim nên quyết định tới lúc đó dẫn thêm
nhiều người bạn tới góp vui.
Sở Diệp với Lâm Sơ Văn đi một vòng khắp trong Nhàn Vương Thành, chọn trúng một căn nhà mặt tiền. Đằng sau mặt tiền này có một cái sân nhỏ không
nằm trong đoạn đường trung tâm vương thành, hơi có chút xa nhưng được
cái thanh tịnh đẹp đẽ, lịch sự tao nhã. Sở Diệp bỏ ra ba trăm vạn mua
đứt luôn mặt tiền này, dọn dẹp sơ qua gọn gàng một chút rồi mở cửa khai
trương luôn.
Quán trà lặng lặng lẽ lẽ khai trương, bởi vì quá lặng lẽ cho nên người xung quanh không ai biết chỗ này có khai trương một
quán trà. Cửa hàng mới mở cửa ngày đầu tiên Triệu Xuyên đúng hẹn mang
theo mấy người bước vào. Triệu Xuyên nhìn trước cửa quán trà đúng là bộ
dáng có thể giăng lưới bắt chim, tự nhủ: Vậy mà còn quạnh quẽ hơn cả
mình tưởng tượng nữa, người xung quanh đây hình như còn chưa có nhận ra
cửa hàng này đã đổi chủ luôn á chứ. Hai người Sở Diệp mở cửa hàng này
quả thật là quá liều lĩnh rồi.
"Triệu huynh, chính là nơi này đó hả?"
"Triệu huynh, có phải nhầm lẫn gì rồi không? Quán trà này bộ dạng có giống như hôm nay khai trương đâu?!"
"Triệu huynh, bằng hữu anh mở quán trà thế này giống như không mở được bao lâu đâu!"
"Triệu huynh, bằng hữu của huynh sao lại nghĩ quẩn mà mở quán trà vậy, huynh không khuyên người ta một câu sao?"
"Triệu huynh, nhìn tình hình này quán trà của bằng hữu huynh sợ là lỗ sặc máu rồi!"
......
Triệu Xuyên nghe mấy bằng hữu mồm năm miệng mười nghị luận chỉ phải gượng
cười, "Huynh đệ này của ta khá là điệu thấp, nhưng trà hắn bán khẳng
định là trà ngon."
Bình Nghiêu lắc đầu, "Bằng hữu huynh làm sao lại nghĩ quẩn mà mở quán trà
vậy, trà có mùi vị cứ như nước đái ngựa, ngoại trừ những kẻ làm bộ làm
tịch kia thì có ai thích uống đâu chứ?!"
Triệu Xuyên hít sâu một
hơi, "Cũng không tới nỗi như vậy chứ?!" Hắn cũng cảm thấy mùi vị của trà quá bình thường, nhưng cũng chưa tới mức như Bình Nghiêu nói đâu.
"Ngày đầu tiên khai trương mà quạnh quẽ như vậy nha!" Bình Nghiêu lắc đầu.
"Quán vừa mới khai trương không phải sao? Nói không chừng sau này sẽ nổi tiếng đó." Triệu Xuyên nói.
Nhung Viễn cười cười hòa giải: "Được rồi, được rồi, tới cũng tới rồi, vào đi thôi."