Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh

Chương 203: NHÀN VƯƠNG THÀNH


trướctiếp

Cuộc tuyển tú được tổ chức tại Nhàn Vương Thành trung tâm của Thiên Nhàn Đảo, hai người Sở Diệp đi theo Triệu Xuyên tới Nhàn Vương Thành. Nhàn Vương Thành nơi nơi đều là những vỏ sò màu sắc rực rỡ trải dài trên những con đường đầy màu sắc, hầu hết những ngôi nhà dọc theo hai bên đường lớn đều được làm bằng ngọc lưu ly, tạo hình xa hoa lộng lẫy.

Sở Diệp bước vào vương thành bất thình lình có cảm giác như mình đang dạo bước trong Long Cung. Sở Diệp choáng ngợp trước những công trình kiến trúc độc đáo. Có đủ loại cửa hàng khác nhau bán phần lớn các loại hải sản ở hai bên đường. Sở Diệp nhìn thấy một cửa hàng bán san hô, trong đó có rất nhiều san hô với nhiều hình dạng khác nhau. Sở Diệp từng bỏ ra ba mươi vạn đồng vàng mua một gốc San Hô Thất Thải trong chợ phiên Lưỡng Giới Thành, giờ lại nhìn thấy trong tiệm này có một gốc tương tự phẩm tưởng không khác gì mấy giá niêm yết chỉ có mười vạn đồng vàng mà thôi.

Sở Diệp còn thấy một cửa hàng cá đang bán Long Ngư. Trong tiệm chẳng những có Bạch Long Ngư phẩm tướng bình thường mà còn có Ngân Long Ngư tương đối hiếm lạ, thậm chí còn có cả Kim Long Ngư. Ở Lưỡng Giới Thành Long Ngư thập phần hiếm lạ nhưng ở đây giá lại vô cùng rẻ. Con Ngân Long Ngư trong tiệm cá lớn nhất cũng dài hơn hai mét, còn béo tốt hơn Long Ngư hắn nuôi nhiều, cũng không biết là do vấn đề chủng loại hay do chất lượng thức ăn nữa. Sở Diệp nheo mắt tự nhủ: Trong không gian ngọc trụy của mình vẫn còn đang thả một ít Long Ngư, nhìn kiểu này chỉ có thể từ bỏ, loại này ở đây có bán cũng không được giá.

Sở Diệp nhìn Triệu Xuyên, vẻ mặt hơi vặn vẹo nói: "Ngươi nói là Thiên Nhàn Đảo rất hoang vắng, vị Cung Thần thiếu chủ này là bị lưu đày tới đây hả?"

Triệu Xuyên gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

Sở Diệp: "....." Hóa ra cái gọi là lưu đày chính là lưu đày như thế này đấy sao?! Bị an bài tới đây làm vua một cõi chính là lưu đày? Vị đảo chủ này cũng thật là "đáng thương" mà!!! Lưu đày trong mắt con nhà tu sĩ hoàn toàn khác với những gì hắn nghĩ phải không?! Nếu đây cũng coi như là đang lưu đày thì hắn cũng rất muốn bị lưu đày đó!

"Ngươi cảm thấy Nhàn Vương Thành thực sự hoang vắng hả?" Sở Diệp quay qua hỏi Triệu Xuyên.

Triệu Xuyên chớp chớp mắt, "Ta? Ta đâu có biết đâu! Ta vẫn luôn ở trên Thiên Nhàn Đảo chứ chưa từng đi qua hòn đảo nào khác mà. Chẳng qua ta nghe Vinh Nguyệt từng đi rồi về nói là vương thành Thiên Khôi Đảo bên kia lớn hơn gấp mười lần so với vương thành Thiên Nhàn Đảo của chúng ta đó, phong cảnh trên đảo cũng rất mỹ lệ. Thiên Khôi Đảo có một vị hồng nhan của cường giả Hồn Vương thích ngọc thạch, thế là cường giả Hồn Vương này liền tu sửa một tòa cung điện toàn bằng ngọc thạch cho vị này. Thiên Khôi Đảo có một cái hoa cốc Minh Nguyệt có tới mấy vạn loại linh hoa linh thảo không giống nhau trong đó, mười dặm xung quanh đều có thể ngửi được mùi hoa, tài nguyên linh địa bên đây của chúng ta khan hiếm còn Thiên Khôi Đảo tài nguyên linh địa cũng phong phú hơn rất nhiều do lớn hơn chúng ta gấp mười lần. Thiên Khôi Đảo còn có một tòa Tôi Hồn Lâu, không biết được thành lập như thế nào, chỉ cần nghỉ ngơi ở trong đó một ngày linh hồn lực cũng sẽ có tiến bộ rõ rệt, Dược Tề Sư, luyện khí sư đều rất thích đi tòa Tôi Hồn Lâu kia đó. Thiên Khôi Đảo còn có một cái bí cảnh Hồn Thú, cái bí cảnh Hồn Thú này được truyền xuống từ thời thượng cổ, trong đó có rất nhiều Hồn Sủng phẩm tướng tuyệt hảo, bí cảnh này cứ mỗi mười năm sẽ mở ra một lần, mỗi lần mở ra có ba mươi danh ngạch, nếu vào được trong đó có cơ hội rất lớn tìm được Hồn Sủng lợi hại, người vào trong đó lần trước có tới tám người nhận được Hồn Sủng thượng phẩm. Nghe hăn nói Thiên Nhàn Đảo của chúng ta căn bản không có cách nào so sánh với Thiên Khôi Đảo được."

Sở Diệp: "....." Được rồi, là hắn kiến thức hạn hẹp, Thiên Nhàn Đảo này có lẽ thật sự hoang vắng. Như là hiểu được suy nghĩ trong lòng Sở Diệp, Lâm Sơ Văn nắm lấy rồi gãi gãi lòng bàn tay hắn, Sở Diệp nhanh chóng lấy lại tinh thần cười toe toét với Lâm Sơ Văn. Sở Diệp tự nhủ: Thiên Nhàn Đảo hoang vắng không chừng cũng là chuyện tốt, điều này có nghĩa là môi trường tu luyện tổng thể ở Thiên Hải vực rất tốt, hắn chắc là có thể dễ dàng trở thành Hồn Vương ở chỗ này.

Ngọc giản đưa tin của Triệu Xuyên vang lên, "Mấy người bạn của ta đang tìm, các huynh có muốn cùng ta đi gặp không?"

Sở Diệp lắc đầu, "Không cần, ta với Lâm Sơ Văn tiếp tục đi dạo phố một lát."

Triệu Xuyên gật gật đầu, nói: "Vậy cũng được."

......

Tuyển tú vẫn còn chưa bắt đầu, chẳng qua trên đường lớn người tới người lui náo nhiệt vô cùng. Hai bên đường có rất nhiều cửa hàng bán quần áo trang sức đang mời chào khách hàng. Đang trong thời kỳ tuyển tú cho nên việc làm ăn của cửa hàng quần áo trang sức vô cùng phát đạt. Có rất nhiều nữ tu trên đường, cao thấp mập ốm cái gì cần có đều có. Sở Diệp lặng lẽ thả linh hồn lực ra nghe ngóng tu sĩ xung quanh nói chuyện.

"Người tới tham gia tuyển tú lần này hình như nhiều hơn lần trước."

"Cung Thần này ra tay rất hào phóng, gả cho hắn cũng không lỗ."

"Hai tháng trước tiền bối Cung Khiếu mới tới đây một lần, nghe nói là đưa cho hắn một rương nguyên khí kết tinh chà bá, Cung Thần không thích tu luyện nên không dùng có lẽ sẽ thưởng cho phu nhân mới đó."

"Lần này có thật nhiều mỹ nữ tới tham gia ứng tuyển, canh tranh khá là kịch liệt nha!"

......



Bỗng nhiên có một giọng nói khá đặc biệt lọt vào trong tai Sở Diệp. "Yên tâm đi, ta có thể lừa gạt ngài hay sao? Ta có phương pháp chỉ cần tốn năm mươi vạn đồng vàng đảm bảo nữ nhi của ngài sẽ vượt qua tuyển tú, nếu mà thất bại thì trả lại toàn bộ chi phí, ngài nghĩ cho kỹ nha! Chỉ cần nữ nhi của ngài thông qua tuyển tú thì từ đây bắt đầu thăng tiến như vũ bão, tới lúc đó đừng nói năm mươi vạn, năm trăm vạn cũng có thể nhẹ nhàng lấy ra được."

Mày Sở Diệp nhảy nhảy, tự nhủ: Hình như hắn nghe được thứ không nên nghe rồi, trình độ được hoan nghênh của vị Thái Tử gia Cung Thần này hình như hơi ngoài sức tưởng tượng rồi, vậy mà có người lấy chuyện tuyển tú này bắt đầu làm ăn nữa. Mặc Đoàn Tử trong thân thể Sở Diệp bỗng nhiên bắt đầu náo loạn, bộ dáng như là rất thèm ăn. Sở Diệp nhớ rõ lần trước khi gặp Bạch Ngọc Dự Cảnh Trùng hình như Mặc Đoàn Tử cũng có phản ứng như vậy.

Mặc Đoàn Tử lặng lẽ lướt qua đó, Sở Diệp thông qua đôi mắt Mặc Đoàn Tử nhìn thấy một nam tử trung niên mặc áo xám là người nói có phương pháp, còn người còn lại nhìn béo lùn chắc nịch nhìn ngược lại bộ dáng khờ khạo. Người trung niên mặc áo gấm đứng đối diện nam tử mặc áo xám nhíu chặt mày, do dự rất lâu mới thanh toán năm mươi vạn đồng vàng.

"Ngươi cần phải bảo đảm đó!"

"Ngài an tâm đi, ta rất quen thuộc với quản gia bên cạnh đảo chủ, tới lúc đó chỉ cần một câu nói là được."

Sở Diệp nhìn thấy một màn này trong lòng liền mắng một tiếng ngu xuẩn, chuyện này vừa nhìn là biết chính là âm mưu. Âm mưu đơn giản như vậy mà cũng có người mắc mưu nữa.

Nam tử áo vàng đi rồi một người mặc áo xanh bước vào phòng, "La béo à, ngươi lại bẫy được một người nữa!"

Nam tử áo xám gật đầu, đắc ý nói: "Đúng vậy! Người thứ mười một rồi đó, gần tới tuyển tú rồi, thật sự mấy tên khốn ngốc nghếch lại còn lắm tiền quá nhiều, đều nhờ phúc của đảo chủ mà!"

Sở Diệp giật giật khóe miệng thầm nghĩ: Nhìn vẻ ngoài khờ khạo ai ngờ lại là một người dối trá, vậy mà lừa được nhiều người như vậy.

"Con sâu của ngươi đúng là lợi hại mà!" Người áo xanh nói.

Nam tử áo xám cười đắc ý, một con sâu màu xám trắng xuất hiện trong tay hắn, "Mê Hồn Trùng chỉ có thể ảnh hưởng tới quyết định của đối phương, không có nhiều tác dụng với người tâm trí kiên định, những người này dễ dàng mắc mưu như vậy đều là do lòng tham không đáy."

Sở Diệp nhíu nhíu mày, con sâu màu xám trắng vừa xuất hiện hắn liền cảm giác được tâm tình mừng rỡ như điên của Mặc Đoàn Tử. Mặc Đoàn Tử vọt thẳng về phía nam tử áo xám, lấy tư thế sét đánh không kịp bịt tay nuốt chửng Mê Hồn Trùng trên tay nam tử áo xám rồi sau đó nhanh chóng bỏ chạy. Sở Diệp không ngờ tới Mặc Đoàn Tử bỗng nhiên lại ra tay như vậy, hắn lập tức hết hồn luôn. Cảm nhận được Mặc Đoàn Tử chạy ra tới Sở Diệp nhanh chóng thu Mặc Đoàn Tử vào trong biển ý thức liền. Sở Diệp vừa thu hồi Mặc Đoàn Tử xong thì vừa lúc tu sĩ béo áo xám cũng hoang mang rối loạn chạy ra tới nơi, đắc ý trên mặt biến mất không còn, trong mắt giờ chỉ toàn là hoảng hốt mà thôi. Đôi mắt của tu sĩ béo áo xám không ngừng tìm kiếm khắp nơi, rất có thể bởi vì đã lừa gạt rất nhiều người cho nên tu sĩ béo bị mất Mê Hồn Trùng cũng không dám để lộ ra ngoài, chỉ nhìn khắp nơi xung quanh một hồi rồi chán nản ủ rũ bỏ đi. Sở Diệp nghĩ thầm: Mất Mê Hồn Trùng người này không chừng có thể sẽ rửa tay gác kiếm rồi.

......

Sở Diệp cười cười, cứ như không có chuyện gì tiếp tục đi dạo phố với Lâm Sơ Văn.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp hỏi: "Huynh mới gặp được chuyện gì tốt hả?"

Sở Diệp lắc đầu nói: "Không có gì, chẳng qua là Mặc Đoàn Tử ăn một bữa cơm mà thôi."

Lâm Sơ Văn gật đầu, "Vậy ha! Nhìn dáng vẻ là một bữa tiệc lớn nha."

Sở Diệp cười nói: "Cũng không tệ." Con sâu kia tựa hồ cũng khá bổ dưỡng, nhưng so với Bạch Ngọc Dự Cảnh Trùng thì dường như kém hơn một ít. Cũng không có cách nào, tên Tống An kia tuy rằng hơi nhát gan nhưng thực lực rất khá đó.

"Đánh cuộc đây, đánh cuộc đây." Một tu sĩ ven đường đang thét to truyền vào trong tai hai người. Bên cạnh hắn là một giỏ trai ngọc nhiều màu với các kích thước lớn nhỏ khác nhau, loại trai ngọc này sẽ sinh ra các loại trân châu màu sắc và phẩm tướng khác nhau, trai ngọc có bề ngoài không khác gì nhau lắm vậy chứ trân châu sinh ra nhiều khi lại có giá trị cách nhau ngàn dặm luôn, bởi vậy mới sinh ra loại trò chơi đánh cuộc trai ngọc này nè.

"Có muốn đi thử vận may không?" Lâm Sơ Văn hỏi.



Sở Diệp lắc lắc đầu, nói: "Không cần." Sở Diệp vừa nhìn thấy liền biết phẩm tướng sọt trai ngọc nhiều màu này đều bình thường, giá trị đối với bọn họ không có bao nhiêu, không cần thiết phải lãng phí thời gian. "Chúng ta cứ đi dạo cửa hàng lớn đi."

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Được." Tới Nhàn Vương Thành đã nhiều ngày, Lâm Sơ Văn vẫn luôn ở làng chài bờ biển, còn chưa từng dạo qua cửa hàng chỗ này, nếu đã tới Nhàn Vương Thành rồi thì không nên bỏ lỡ.

Đồ vật bán trong cửa hàng trên Nhàn Vương Đảo rất khác với trước giờ Sở Diệp từng nhìn thấy. Thiên Hải Vực ở ven biển, ở đây bán hầu hết là hải sản, tài liệu thú biển. Hồn Sư Thiên Hải Vực phần lớn kiếm sống dựa vào việc ra biển săn bắn, ở đây rất hiếm Hồn Sư kinh doanh linh điền nên linh thảo, linh dược tương đối trân quý, tài liệu thú biển thì khá là rẻ.

Tiểu hồ ly ghé vào trên đầu Lâm Sơ Văn chỉ vào một cái chai rồi kêu lên.

"Vị đạo hữu này, Hồn Sủng của ngươi rất có ánh mắt nha! Bình Nguyệt Hoa Ngưng Lộ này được thai nghén ra từ Nguyệt Quang Bối ba trăm năm đó, phẩm tướng rất hiếm có." Nữ tu trong cửa hàng ân cần đề cử.

Nguyệt Quang Bối là một loại vỏ sò thường thấy bên Thiên Hải Vực này, loại vỏ sò này mỗi khi vào đêm sẽ hé miệng hấp thụ tinh hoa của mặt trăng và ngưng tụ thành Nguyệt Hoa Ngưng Lộ. Nguyệt Quang Bối sống càng lâu thì ngưng tụ ra được Nguyệt Hoa Ngưng Lộ phẩm chất càng cao. Nguyệt Hoa Ngưng Lộ bên trong cửa hàng một lọ chỉ có mấy chục giọt, một con Nguyệt Quang Bối muốn ngưng tụ mấy chục giọt Nguyệt Hoa này cũng phải tốn trên vài chục năm. Lâm Sơ Văn bỏ ra một trăm vạn mua mấy bình Nguyệt Hoa Ngưng Lộ.

"Đây là Tẩy Hồn Tảo hả?" Lâm Sơ Văn hỏi.

Nữ nhân viên trong cửa hàng gật đầu, "Đúng vậy, đây đúng là Tẩy Hồn Tảo."

Lâm Sơ Văn cong môi, trong truyền thừa gia gia để lại cho cậu đã từng nhìn thấy qua phối phương của một loại dược tề linh hồn, phối phương loại dược tề này cần phải có Tẩy Hồn Tảo, lúc đó khi vừa biết được phối phương cậu còn từng âm thầm hỏi thăm thứ như Tẩy Hồn Tảo, thứ này không dễ bảo quản cho nên Lưỡng Giới Thành không có, Vân Châu cũng không có, nghe nói bên Càn Châu Lam Hải có nhưng giá trị quá cao, đường xá xa xôi mà loại dược tề này cũng không phải là hoàn toàn không thể thay thế cho nên Lâm Sơ Văn đã gác lại chuyện này. Tẩy Hồn Tảo đã từng không phải muốn là được giờ lại gặp được ở chỗ này, hình như cũng phải đồ vật hiếm lạ gì, cứ bày biện tùy ý trong cửa hàng như vậy, giá cả cũng không cao bao nhiêu. Lâm Sơ Văn bỏ ra ba mươi vạn đồng vàng mua tới trăm cây Tẩy Hồn Tảo.

Sở Diệp đang nhìn khắp nơi trong cửa hàng thì Mặc Đoàn Tử bỗng nhiên kêu lên. Sở Diệp thấy mấy mảnh đá màu đen, "Đây là gì vậy?"

"Đây là sỏi mật đen được thai nghén trong cơ thể Mặc Thạch Ngư Thú, rất nhiều Hồn Thú thích ăn cái này." Cô gái bán hàng nói.

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Thì ra là vậy." Sở Diệp nghĩ: Mặc Đoàn Tử khá kén ăn, ít khi gặp được thứ muốn ăn, giờ tới đây rồi lại liên tục gặp được món ăn yêu thích nha. Sở Diệp mua tới mười viên Mặc Đảm Thạch, Mặc Thạch Ngư Thú thuộc về loài cá quý, giá cả của Mặc Đảm Thạch khá cao, mười viên sỏi tốn của Sở Diệp năm mươi vạn. Cửa hàng có nhiều thứ tốt, muôn màu rực rỡ, Sở Diệp với Lâm Sơ Văn trong cửa hàng lựa mua một hồi tốn hết ba trăm vạn đồng vàng, xài muốn hết tiền trong túi luôn. Chiến lợi phẩm gom được lúc trước phần lớn là thẻ tiền, mà tiền trong thẻ thì chỉ có thể dùng được ở Lưỡng Giới Thành, Vân Châu với mấy đại châu mà thôi, đáng tiếc bên Thiên Hải Vực này thẻ tiền không có chút tác dụng nào.

"Hết tiền rồi nè!" Ra khỏi cửa hàng Sở Diệp có chút buồn bực. Hắn còn nhìn trúng mấy món nữa, nhưng cuối cùng vì không còn tiền nên mới nói không có tiền quả thật là bi ai mà!

"Sớm biết sẽ tới nơi như vầy hẳn là đem đổi hết tiền trong thẻ ra thành tiền mặt, thiệt là sai lầm! Sai lầm mà!" Sở Diệp tràn đầy tiếc nuối nói.

Lâm Sơ Văn bất đắc dĩ liếc qua ngó Sở Diệp một cái, nói: "Đừng nói nhảm nữa, tình huống lúc trước có thể giữ được tính mạng đã tốt lắm rồi."

Sở Diệp khô khan cười nói: "Nói cũng đúng!"

"Giờ chúng ta phải nghĩ biện pháp ổn định lại đã." Lâm Sơ Văn hít sâu một hơi rồi nói. Tốt nhất bọn họ tìm một địa bàn để an cư lạc nghiệp như Lưỡng Giới Thành trước cái đã, chậm rãi phát triển một thời gian mới kiếm được chút tiền. Tài nguyên tu luyện bên đây rất dồi dào, chỉ cần có đủ tiền, chắc chắn rất nhanh cậu sẽ đẩy mấy đứa nhỏ lên Chiến Tướng cửu giai hết. Lâm Sơ Văn cân nhắc có nên mở một cửa hàng dược tề bên Thiên Nhàn Đảo này hay không, trước kia thực lực của cậu với Sở Diệp không đủ cho nên vẫn luôn cố kỵ này nọ không dám mở cửa hàng dược tề. Bây giờ thì thực lực của cả hai không thấp, mở một cửa tiệm dược tề, bán chút dược tề bình thường chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.

Sở Diệp gật đầu, "Chắc phải tìm một chỗ, sau khi coi tuyển tú xong mình đi kiếm một chỗ đi." Bây giờ đàn Ngân Sí Ong phân tán trong không gian ngọc trụy với túi linh thú, thời gian ngắn thì không sao, lâu dài không ổn chút nào.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Được!"

trướctiếp