Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh

Chương 202: ĐẢO CHỦ THIÊN NHÀN ĐẢO


trướctiếp

Sở Diệp đang ngồi suy tư bên bờ biển thì một con ngựa trắng đang lướt ngang qua mặt biển rồi đi tới trước mặt hắn, ngựa trắng này chính là Đạp Lãng Mã, một loại Hồn Thú cực kỳ thường thấy trên Thiên Nhàn Đảo, rất nhiều Hồn Sư trên đảo thích cưỡi loài ngựa này ra biển bắt cá.

"Sở huynh lại ngồi nhìn biển à?" Triệu Xuyên tùy tiện hỏi.

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

Triệu Xuyên cũng là một trong những Hồn Sư trấn giữ làng chài sát bên Tiểu Diệp thôn, là tồn tại chỉ xếp sau Vương Bát Trảo ở làng chài này. Hồi trước lúc Sở Diệp với Lâm Sơ Văn thông qua Truyền Tống Trận đi tới đây vừa lúc gặp được Triệu Xuyên đang đánh nhau với Lợi Trảo Hầu liền giúp một tay rồi làm quen với nhau.

Triệu Xuyên bĩu môi, nói: "Biển có cái gì đẹp đâu chứ!" Triệu Xuyên thầm nghĩ: Sở Diệp với Lâm Sơ Văn hình như đã ngồi ngoài bờ biển ba ngày nay rồi, mỗi ngày gì cũng không làm chỉ ra bờ biển ngồi ngắm biển mà thôi. Triệu Xuyên cảm thấy cuộc sống của hai người này quả thật giống y như mấy lão Hồn Sư lớn tuổi trong làng chài bọn họ vậy, sức chiến đấu của Hồn Sủng giảm sút liền thích ngồi phơi nắng ngoài bờ biển hồi tưởng lại quá khứ huy hoàng. Sở Diệp với Lâm Sơ Văn còn trẻ tuổi như vậy mà ngày tháng trôi qua cũng không có tinh thần phấn chấn quá trời như vậy rồi, chuyện này không tốt lắm đâu!

"Biển vẫn khá đẹp mà." Sở Diệp cười nói.

Vân Châu với Lưỡng Giới Thành đều là đất liền, phong cảnh bên kia rất khác với bên đây. Triệu Xuyên đã quen nhìn thấy biển nên không cảm thấy gì nhưng đối với Sở Diệp mà nói nơi này hết thảy đều rất mới lạ. Mấy ngày nay Sở Diệp ngồi ngoài bờ biển kiến thức được muôn hình muôn vẻ của Hồn Sủng, được mở rộng tầm mắt. Bốn phía Thiên Nhàn Đảo được bao bọc bởi biển, toàn bộ diện tích mặt biển của Thiên Hải Vực còn lớn hơn mấy chục lần so với đất liền, Sở Diệp gần đây đang suy xét hay là nhập gia tùy tục khế ước một con Hồn Sủng biển hay không.

"Triệu Xuyên, ngươi cảm thấy nếu ta khế ước Hồn Sủng thì nên khế ước loại nào mới tốt vậy?" Sở Diệp hỏi.

Triệu Xuyên nghĩ nghĩ, nói: "Đăng Ảnh Thủy Mẫu thì sao?"

"Đăng Ảnh Thủy Mẫu? Sao lại là nó?" Sở Diệp hỏi.

"Đẹp chứ sao! Tiểu tử thúi Lưu Diệp kia nhờ khế ước được một con Đăng Ảnh Thủy Mẫu cho nên mới lừa được một cô vợ xinh đẹp về kìa, con sứa đó buổi tối sẽ sáng lên, cực kỳ xinh đẹp, nghe nói năm đó khi tiểu tử thúi này cầu hôn đã biểu diễn một màn sứa bay lên trời liền ôm được mỹ nhân về nhà." Triệu Xuyên nói.

Sở Diệp: "...... Còn lựa chọn nào khác không?"

"Huynh không thích sao? Đăng Ảnh Thủy Mẫu vẫn rất lợi hại mà, Hồn Sủng đầu tiên của ta với Lưu Diệp đều là Cự Ngạc, khi đó cả hai chúng ta đều cùng nhau độc thân, chờ tới khi hắn khế ước được Đăng Ảnh Thủy Mẫu làm phó sủng liền tóm được một cô vợ xinh đẹp, còn ta khế ước Đạp Lãng Mã tới giờ vẫn còn lẻ loi một mình nè." Triệu Xuyên phiền muộn nói.

Sở Diệp nghĩ thầm: Ngươi vẫn còn ế có lẽ nguyên nhân không phải do Hồn Sủng mà là do chính ngươi không chừng đó? Nếu ngươi ngốc nghếch thì đương nhiên sẽ khó kiếm được vợ rồi.

"Ta với ngươi không giống nhau, ta đã có bạn lữ, không cần lại nghĩ tới chuyện đi kiếm vợ nữa." Sở Diệp nói.

Triệu Xuyên nghe vậy tức giận liếc mắt nhìn Sở Diệp một cái. "Ba Văn Giải thì sao? Không phải huynh thích ăn cua sao? Ba Văn Giải có thể phát ra sóng âm tụ tập cua lại, cứ như vậy huynh liền có cua ăn cuồn cuộn không ngừng luôn." Triệu Xuyên nói.

Sở Diệp nghe vậy xém chút nữa hộc máu, tuy hắn thích ăn cua nhưng cũng không cần thiết chỉ vì ăn mấy con cua mà phải đi khế ước cái gì Ba Văn Giải chứ! Muốn ăn cua hắn đi mua không được sao? Cua ở đây không đáng giá bao nhiêu, một hũ mật ong là có thể đổi được cả một sọt cua lớn rồi, đâu phải vì ăn cua mà đi khế ước Ba Văn Giải làm gì chứ.

Triệu Xuyên nhìn bộ dáng không có hứng thú của Sở Diệp, gãi gãi đầu, tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ, "Huynh không thích hở? Triệu gia gia trong thôn chúng ta thích ăn tôm hùm cho nên khế ước Hồn Sủng là Ba Văn Hà, con tôm đó có thể hấp dẫn đủ loại tôm, khi còn nhỏ chúng ta thường xuyên qua nhà Triệu gia gia ăn tôm tới no căng."

"Ba Văn Hà, hình như khá là thú vị nha, ta có thể gặp được không?" Sở Diệp rất hứng thú hỏi.

Triệu Xuyên thở dài, "Mấy năm trước từng phát sinh hải thú triều, nó bị một con sư tử biển nuốt mất rồi."

Sở Diệp: "Thật là đáng tiếc......"

Triệu Xuyên gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

"Còn có đề cử Hồn Sủng nào khác không? Ta thích loại nào lợi hại."

Triệu Xuyên ngẫm nghĩ rồi nói: "Nói tới lợi hại chính là Hải Giao Long, chẳng qua hải thú này rất hiếm thấy, dù cho có gặp được huynh cũng không khế ước được đâu! Ta nghĩ huynh nên từ bỏ đi thôi."



Sở Diệp: "......" Tên Triệu Xuyên này đang xem thường ai vậy hả?! Bạch Hổ mà hắn còn khế ước được thì Giao Long thì tính là gì, chỉ là thứ này không dễ tìm ra.

"Không nói chuyện này nữa, hai vị vừa mới tới đây chuyện Hồn Sủng có thể từ từ suy xét, mấy ngày tới đảo chủ tuyển phi mới thú vị, hai vị có muốn đi coi hay không?" Triệu Xuyên dạt dào hứng thú hỏi.

Sắc mặt Sở Diệp kỳ quái, "Đảo chủ tuyển phi hả?"

Triệu Xuyên gật đầu, "Đúng vậy! Mỗi năm một lần, bỏ lỡ lần này là phải chờ một năm nữa."

Sở Diệp: "....." Mỗi năm một lần tuyển tú, không khác gì so với hoàng đế nha, vị này lại còn cần mẫn hơn so với hoàng đế nữa, cần mẫn như vậy thân thể chịu nổi hay không đó?

"Đảo chủ hòn đảo này của các ngươi là Cung Thần hả?" Sở Diệp hỏi.

Triệu Xuyên gật đầu, "Phải rồi! Cung Thần đảo chủ của chúng ta là con trai duy nhất của đại trưởng lão Hải Long Cung, gia sản cực kỳ phong phú, nếu có thể được hắn lựa chọn từ đây cơm ngon rượu say, một bước lên trời."

"Một bước lên trời hả?" Sở Diệp nghe vậy sắc mặt lại là lạ.

Triệu Xuyên gật đầu, "Mỗi lần đảo chủ đều tuyển năm phu nhân, Thu Thúy ở làng chài cách vách năm kia đi tham gia tuyển tú được lựa chọn, thôn bọn họ đạt được một khoản tài nguyên khổng lồ, một nhà Thu Thúy được một trăm vạn đồng vàng tiền thưởng, ca ca Thu Thúy ngay lập tức liền đột phá Hồn Sư đó."

Mày Sở Diệp nhảy nhảy, nghĩ: Được chọn liền đưa một trăm vạn sính lễ, sính lễ này cũng quá phong phú rồi. Cung Thần đảo chủ tuyển tú mỗi lần chọn ước chừng năm cô gái, nếu mỗi cô gái đều rải tài vật như vậy thì vị đảo chủ làm trò này chắc phải giàu đến chảy mỡ. Hắn nhớ rõ trong tiểu thuyết hắn xem cũng có một Cung Thần thích nữ sắc. Cấp dưới của Cung Thần này gặp được nữ chính mới đem nàng ta dâng tặng lên cho Cung Thần, Cung Thần nhận lấy. Sau khi nữ chính biết được là người thế nào đương nhiên không cam lòng trở thành một một người trong hậu cung của Cung Thần cho nên trốn thoát. Nữ chính chạy thoát, thuộc hạ lo lắng Cung Thần không vui lòng liền đi truy nã nữ chính chạy trốn, những người này liền biến thành bia đỡ đạn bị nam chính phẫn nộ giết chết. Thuộc hạ bị giết chết Cung Thần mới phái người đi tróc nã nam chính, dưới cơn giận dữ, nam chính liền "thay trời hành đạo", giết chết mất quỷ háo sắc Cung Thần này.

Trong sách miêu tả Cung Thần là kẻ cứ hễ gặp được cô gái xinh đẹp là muốn chiếm làm của riêng, trong phòng đã có hơn chục người vẫn không biết đủ. Ỷ vào việc có được người cha lợi hại muốn làm gì thì làm. Đảo chủ Thiên Nhàn Đảo Cung Thần chắc hẳn chính là quỷ háo sắc trong sách miêu tả rồi. Trên đời này có rất nhiều chuyện chính là 'đường mật của người lại là thuốc độc của ta', nữ chính chướng mắt Cung Thần, cho rằng người này là tên khốn nạn, nhưng có lẽ trong mắt rất nhiều người hắn chính là chàng rể quý không chừng. Về phần mấy chục người có sẵn trong phòng của Cung Thần cũng là mỗi người mỗi ý. Hoàng đế cổ đại cũng có ba cung sáu viện, mỹ nữ nhiều như mây, vẫn luôn ba năm một lần tuyển tú, vậy mà cũng có rất nhiều người nguyện ý đưa nữ nhi tới trước mặt hoàng đế.

Triệu Xuyên chua lè chua lét nói: "Nhớ hồi trước ta vì đột phá Hồn Sư phải đi sâu vào khu vực nguy hiểm tới mấy lần, ca ca của Thu Thúy thật là tốt số, có tiền cứ trực tiếp mua tài nguyên tu luyện là đột phá rồi, mẹ của ta sao lại không sinh cho ta một cô muội muội xinh đẹp chứ hả?!"

Sở Diệp nhìn vẻ mặt chua chát của Triệu Xuyên mới tò mò hỏi, "Cung Thần này có bối cảnh thế nào, Triệu huynh có thể nói kỹ càng tỉ mỉ cho ta biết với được không?"

Triệu Xuyên tươi cười xán lạn nói: "Đương nhiên là có thể rồi, phụ thân của Cung Thần là đại trưởng lão Hải Long Cung tên là Cung Khiếu, Cung Thần là đứa con có lúc tuổi già cho nên đại trưởng lão yêu thương đứa con trai này cực kỳ, muốn cái gì là có cái đó, năm năm trước Cung Thần không cẩn thận ngủ với nữ nhi Giang Chỉ Lan của Phó minh chủ Thương Hải liên minh, chọc giận người của Thương Hải liên minh. Lần đó đại trưởng lão phải bồi thường một khoản vật tư khổng lồ cho Thương Hải liên minh rồi đưa Cung Thần lánh về Thiên Nhàn Đảo này. Trong ba mươi sáu đảo của Thiên Hải Vực thì Thiên Nhàn Đảo của chúng ta là hoang vắng nhất, Cung Thần tới chỗ này chẳng khác gì bị lưu đày."

......

Sở Diệp tò mò hỏi: "Giang Chỉ Lan?" Hình như trong sách không có đề cập tới người này, dù sao Cung Thần cũng chỉ là một cái bia đỡ đạn nhỏ nhoi, không có được mở rộng vai diễn, Sở Diệp trực giác nữ nhân này tựa hồ có chút vấn đề.

Triệu Xuyên gật đầu, "Đúng vậy! Thân phận Giang tiểu thư tôn quý, Cung Thần tuy rằng có một phụ thân lợi hại nhưng là dưới tình thế bị đuối lý cũng không thể không nhượng bộ."

"Cung Thần rất háo sắc hả?" Trong sách miêu tả Cung Thần khá là mơ hồ.

Triệu Xuyên gãi gãi đầu, "Rất có thể là vậy nha." Mỗi năm đều tuyển tú một lần không phải háo sắc thì là gì.

"Hắn thích bạo lực cưỡng đoạt hay sao?" Sở Diệp hỏi.

Triệu Xuyên lắc đầu, "Chuyện này thì thật là không có, chuyện kia của Giang tiểu thư chắc là ngoài ý muốn, Cung Thần là đảo chủ của Thiên Nhàn Đảo chúng ta, hắn còn có một phụ thân là Hồn Vương thất giai, thân phận tôn quý như vậy nếu người nào bình thường mà được hắn coi trọng cũng sẽ không cự tuyệt đâu, vị đảo chủ này ra tay thực sự rộng rãi đó."

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Phải không?"

Triệu Xuyên gật đầu, "Đúng đó! Phụ thân của Cung Thần đảo chủ cực kỳ thương yêu đứa con trai này, cưng chiều yêu thương muốn gì được đó, đảo chủ cũng thật là biết đầu thai mà."



Dựa theo trong sách viết thì Cung Khiếu, phụ thân Cung Thần là một người cực kỳ bênh vực người mình, sau khi Cung Thần bị giết Cung Khiếu liền phát hạ thư sát lệnh đối với nam nữ chính, tự mình đuổi giết hai người này, kết quả bị nam nữ chính giết ngược trở lại, hầu hết trân bảo trên người Cung Khiếu đều rơi vào trong tay hai người đó.

"Rất nhiều nữ tử vừa tới tuổi trong thôn đều đi tham gia tuyển tú, chẳng qua không được may mắn, chỉ có Hương Lan thông qua vòng thứ nhất, Sở huynh muốn cùng đi xem không?"

Sở Diệp lắc đầu, "Ta đang suy nghĩ suy nghĩ..." "À, mà thực lực với tư chất của đảo chủ Cung Thần này như thế nào vậy?" Sở Diệp hỏi.

Triệu Xuyên lắc đầu, "Vị đảo chủ này khá là trầm mê nữ sắc nên tốc độ tu luyện khá là chậm, hồi mới tới đây là Hồn Sư nhị giai, bây giờ vẫn là Hồn Sư nhị giai đó." Từ lúc vị đảo chủ này tới đây tới giờ đã được năm năm rồi.

Thời gian năm năm mà hoàn toàn không có chút tiến bộ nào đối với người khác là bình thường nhưng nếu mà là vị đảo chủ này mà nói quả thật là khá bất thường rồi. Đối phương có một phụ thân là Hồn Vương hậu kỳ làm chỗ dựa, tài nguyên nào cũng có thể sử dụng, Hồn Sủng đối phương khế ước cũng sẽ không kém, theo logic mà nói thì tình hình này rõ ràng không đúng rồi.

"Có một phụ thân là Hồn Vương, thực lực của đảo chủ Cung Thần có yếu một chút cũng không có gì đáng ngại, tuyển tú lần này sẽ có rất nhiều mỹ nữ tập trung lại đó, người nào có thể vượt qua vòng tuyển chọn cuối cùng đều là mỹ nữ, nếu đảo chủ Cung Thần không thích có lẽ sẽ có cơ hội cho chúng ta đó."

Sở Diệp: "......"

Triệu Xuyên bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, nhìn thoáng qua phía Lâm Sơ Văn rồi cười nói: "Tuy rằng hai vị đã kết thành đạo lữ nhưng đi xem cũng không sao."

Sở Diệp gật đầu, "Khi nào ngươi đi thì kêu ta đi với."

Triệu Xuyên gật gật đầu, sảng khoái nói: "Được thôi."

......

Lâm Sơ Văn nhìn theo Triệu Xuyên rời đi rồi quay đầu nhìn Sở Diệp, "Huynh rất quan tâm tới vị đảo chủ này nha!"

Sở Diệp gật đầu, "Chỉ sợ chúng ta phải nghỉ ngơi ở chỗ này một thời gian, sau này muốn làm ăn dưới tay vị đảo chủ này thì đương nhiên phải hiểu biết nhiều một chút rồi." Quả thực hắn rất tò mò đối với vị đảo chủ Cung Thần này, dù sao người ta cũng cùng phận bia đỡ đạn giống như mình, tính ra vị này cũng thật là xui xẻo mà, có một người cha lợi hại, có một đống vợ lớn vợ bé, ngoại trừ năng lực bản thân yếu kém tu luyện mấy năm cũng không có chút tiến bộ nào ra thì cũng có thể coi như có cuộc sống viên mãn rồi, cố tình lại gặp phải nam nữ chính.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, "Huynh lại nằm mơ hả?"

Sở Diệp lắc đầu, "Không có gì đâu, gần đây hay nằm mơ thấy rất nhiều chuyện đều không rõ ràng, giá trị tham khảo cũng có hạn thôi." Không có không gian ngọc trụy tốc độ tiến giai của nữ chính sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Không có Hồn Thú cực phẩm Tiểu Bạch nam chính sẽ gặp khó khăn hơn nhiều khi tiến giai Hồn Vương, cánh bướm là hắn vừa rung lên đã có rất nhiều chuyện đều đã thay đổi, giá trị tham khảo của cốt truyện mà hắn thấy trước được ban đầu cũng đã giảm đi rất nhiều.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, "Mọi việc cũng không thể hoàn toàn dựa vào nằm mơ, trước kia giấc mộng của huynh đã giúp chúng ta quá nhiều rồi, cũng không thể cưỡng cầu càng nhiều hơn nữa."

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Đúng đó."

"Huynh mơ thấy cái gì?" Lâm Sơ Văn tò mò hỏi.

Sở Diệp ngẫm nghĩ rồi nói: "Vị đảo chủ này của chúng ta hình như không phải là không nên thân bình thường đâu mà tựa hồ quá kém cỏi rồi." Dựa theo quỹ đạo trong sách thì sau khi nam chính tiến giai Hồn Vương rồi mới tới đây, hẳn là mười năm nữa, mà thực lực của vị đảo chủ này lúc đó hình như vẫn là Hồn Sư nhị giai. Trong mắt nữ chính thì tư chất của vị đảo chủ này quá tầm thường, lại trầm mê hưởng lạc giá áo túi cơm, người như vậy mà có ý định này nọ với nàng ta thì chỉ có thể trở thành bia đỡ đạn mà thôi. Đối phương là bia đỡ đạn, phụ thân hắn có thể xem như vai ác quan trọng, cùng là bia đỡ đạn Sở Diệp khá là tò mò với bia đỡ đạn này nha.

"Ở trong mộng, vị đảo chủ này mười năm sau nữa vẫn cứ là Hồn Sư nhị giai." Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn nhíu mày, "Chậm dữ vậy..." Lâm Sơ Văn nghĩ thầm: Người này có một phụ thân là Hồn Vương đó! Tuy rằng nói là Hồn Sư tiến giai đều phải dựa vào chính bản thân mình nhưng có tài nguyên phong phú thì tu vi không nên chỉ dừng lại ở đó chứ! Có lẽ là có nguyên nhân đặc biệt gì đó không chừng.

Sở Diệp lắc đầu, "Ai mà biết đâu được."

Lâm Sơ Văn nhún vai, "Dù sao bây giờ cũng không có chuyện gì, chúng ta qua đó nhìn thử coi sao."

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Được."

trướctiếp