Bên dưới sự quyết liệt là hiện thực xấu xí trần trụi.
Tình cảm nát vụn chính là như vậy, trở thành trò cười trước mặt mọi người mà kết thúc, còn lại chỉ có hoang đường cùng dĩ vãng.
Khương Vân không biết sau đó như thế nào, cô bước đi cũng không quay về ngõ An Hòa mà đến nơi khác.
Tối hôm đó Ngải Ni chạy theo cô, ban đầu là đuổi theo nhưng bởi vì không
biết nên nói gì, không biết nên mở miệng thế nào, cuối cùng chỉ có thể
nhìn cô rời đi, ở trong bóng đêm bước đi càng lúc càng xa cho tới khi
nhìn không thấy thân ảnh.
Sau đêm ở biệt thự đó, suốt hai ngày
sau không chỉ Lục Niệm Chi cùng Tần Chiêu mà tất cả mọi người đều như
biến mất vào hư không, không ai lại xuất hiện trong sinh hoạt của Khương Vân.
Khương Vân đến chỗ Hà Dư, ở lại cả đêm sau đó đi tìm
Nguyên Nhược. Hà Dư cùng Nguyên Nhược không biết những chuyện kia cũng
không phát hiện nàng có điểm nào không đúng. Hôm nay thứ sáu, Nguyên
Nhược cũng được rảnh cả ngày, đêm đó một đống bạn thân hẹn nhau đi liên
hoan, gặp được bạn nhỏ mà Nguyên Nhược đang nuôi dưỡng, bạn nhỏ tên Thẩm Đường.
Khương Vân ở bên ngoài cho tới rạng sáng, bạn bè đều rời đi mới một mình lái xe quay lại ngõ An Hòa. Thời gian này ngõ nhỏ thật
yên tĩnh, nơi nơi đều chìm trong bóng đêm, các cửa hàng ven đường đều
đóng cửa.
Thành phố C mấy năm gần đây ngày càng phồn hoa hưng
thịnh. Khu phố cũ này lại không theo kịp tiết tấu phát triển đó, từ từ
xuống dốc, giống như một bức tường trắng có mảng rêu xanh bám lên đằng
kia, có nét cũ và xuống cấp, quả thực cùng nét phồn hoa thành thị không
hợp nhau.
Trở lại nhà cũ, Khương Vân quá mỏi mệt, tắm cũng không tắm mà nằm trên giường ngủ, không như trước đây, trước khi ngủ cầm di
động nhìn nhìn. Bất quá cũng không ai tìm nàng, khó được thanh tỉnh một
thời gian.
Một đêm này oi bức làm người ta khó chịu vô cùng.
Khương Vân ngủ không thật sự an ổn, cả đêm đều nửa tỉnh nửa mê, thẳng
đến hừng đông mới miễn cưỡng bình ổn trở lại.
Hôm sau là ngày
mưa dầm, tí tách tí tách nhỏ giọt, lúc mưa ngừng hơi đất xông lên thật
sự khó chịu. Bởi vì thời tiết không phải nắng nóng như mấy hôm trước,
màn đêm buông xuống sớm hơn một chút so với ngày thường. Bên ngoài đường phố cũng sớm trở nên trống vắng, thỉnh thoảng có một hai người bung dù
bước nhanh qua.
Khương Vân không có nơi đi, ở trong phòng ngủ
nửa ngày, bụng đói thì tuỳ tiện ăn một chút gì đó sau lại xem TV, đến
tối trở lên lầu nằm.
Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, thanh âm nho
nhỏ lọt vào phòng. Nàng trở mình, đưa lưng về phía ngoài cửa sổ, nửa
ngày cũng không động. Ngày mưa mát mẻ, cửa sổ mở rộng bị gió thổi đến,
nước mưa theo gió thổi phiêu phiêu vào trong phòng, làm ướt cửa sổ, cũng làm trong phòng ướt một mảng nhỏ.
Không biết qua bao lâu,
Khương Vân cảm thấy có điểm lạnh mới giật giật tay đem chăn mỏng đang
được gấp gọn một bên phủ lên người, nằm yên không muốn động. Cửa sổ kiểu cũ không giống như những chung cư mới, có thể dùng dây kéo mà là loại
dùng chốt cài cố định, nếu không sẽ bị gió thổi va đập tới lui. Gió bên
ngoài dần dần mạnh hơn, cánh cửa sổ bên trái không cài chốt, bị gió thổi lắc lư, vang lên tiếng kẽo kẹt, không bao lâu lại đập bang một tiếng,
lớn tới mức tưởng muốn nát cửa.
Gió quá lớn, chốc lát sau lại
đột nhiên có tiếng sét. Nước mưa lức này to dần lên. Rào rạt rào rạt.
Ước chừng hơn nửa phút, người trên giường ngồi bật dậy, hơi nhăn mày
nhìn phía ngoài cửa sổ. Bởi không bật đèn, trong phòng tối đen duỗi tay
không thấy được năm ngón nhưng ngoài cửa sổ lại có ánh sáng mỏng manh
rọi vào nơi này.
Cánh cửa sổ kia còn đang đong đưa, Khương Vân
nhìn chằm chằm nó hồi lâu mới đứng dậy tư trên giường xuống, chân trần
đi đóng lại. Chỉ là thời điểm này, di động đặt trên tủ đầu giường bỗng
nhiên sáng lên, có tin nhắn wechat, nàng dừng một chút những vẫn không
xem tin nhắn mà đi đóng cửa lại trước.
Lúc bên cửa sổ nàng nhìn
thấy bên ngoài có một chiếc xe đang đậu, còn có một thân ảnh che dù đen. Người nọ không biết tới đây từ khi nào, thoạt nhìn là đứng dưới mưa đã
lâu rồi. Có lẽ mưa quá lớn, Khương Vân không nghe được tiếng động cơ xe, nếu không phải nàng đứng lên đóng cửa thì sẽ không phát hiện. .
||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
Hạt mưa liên tiếp không ngừng làm tầm mắt nàng không quá rõ, thêm nữa lại
là buổi tối, mặc dù bên ngoài có ánh sáng yếu ớt từ đèn đường nhưng
không đủ để có thể hoàn toàn nhìn rõ ràng cảnh tượng bên ngoài. Nhưng dù không thấy khuôn mặt người đang che dù dưới mưa, Khương Vân vẫn có thể
nhận ra đối phương là ai.
Hau người mới ngắn ngủn hai ngày không gặp mặt lại như đã cách thật lâu, giữa hai người đều có chút xa lạ. Giờ phút này Khương Vân có chút hoảng hốt, nàng lẳng lặng nhìn thân ảnh
trong mưa, trong nháy mắt còn tưởng là bản thân sinh ra ảo giác nhưng
nhìn kỹ đối phương trước sau vẫn đứng nơi đó không rời đi.
Mưa
lớn như vậy, gió đêm thổi ào ạt, người nọ vẫn luôn đứng ở cửa không di
chuyển, cho dù che dù trên người cô vẫn bị mưa ướt hơn phân nửa.
Có lẽ nhận ra phòng trên lầu có người đang nhìn, cô ngẩng đầu lên, hướng
cửa sổ tầng hai mà nhìn. Hai người cách nhau một màn mưa cùng bóng đêm
mà nhìn nhau, một trên lầu, một ngoài cửa, khoảng cách không phải rất xa nhưng ai cũng không hề động.
Khương Vân không định đi xuống mở
cửa, chỉ đứng tại chỗ nhìn, hạt mưa từ cửa sổ thổi vào bám lên người
nàng, lạnh băng. Lục Niệm Chi chỉ đứng ngoài cửa, xa xa nhìn nàng.
Cô đã tới từ sớm, không vào sân được cũng chỉ có thể đem xe dừng bên
đường, tắt máy. Ngày mưa bên ngoài không có ai đi lại, nhà cũ lại không
mở đèn, cô liền ở trong xe chờ, một lúc sau lại xuống đó chờ, cũng không gọi cho người trong nhà.
Đêm mưa trời lạnh, Khương Vân không ở
bên cửa sổ lâu lắm, nhìn người nọ không có hành động gì khác, nàng liền
đóng cửa sổ lại. Lục Niệm Chi còn đứng ở bên ngoài, che dù dưới mưa.
Không lâu sau, phòng lầu hai sáng đèn, không đến hai phút phòng khách
lầu một cũng trở nên sáng sủa.
Khương Vân ăn mặc mỏng manh đơn bạc ra tới, dưới chân mang dép lê ra mở cửa.
Lá cây bị gió thổi rơi đầy trong sân, hai người sau khi gặp mặt cũng không nói gì. Trước tiên đem xe lái vào trong sân sau đó vào phòng.
Bên ngoài gió lớn mưa to, quá lạnh, trong phòng khách ấm áp hơn. Khương Vân mặc kệ đối phương, sau khi vào phòng phủi phủi nước mưa trên người lại
từ trên bàn trà cầm hai cái ly rót nước ấm.
Quần áo Lục Niệm Chi đều bị ướt, thoạt nhìn có chút chật vật. Khương Vân rót nước rồi đến
toilet cầm theo cái khăn lông trở lại đưa cô. Lục Niệm Chi không lập tức tiếp, trước nói: "Quà tặng tôi đã thấy rồi".
Hôm đó trong phòng biệt thự, Khương Vân đã sớm chuẩn bị tốt quà sinh nhật đặt trong ngăn
kéo. Nguyên bản tính toán chờ muộn một chút người này trở về phòng nàng
sẽ tặng nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn chưa kịp làm gì, cũng
quên đem đồ vật lấy đi.
Lục Niệm Chi không biết nàng đem quà để
trong ngăn kéo, hôm nay mới phát hiện. Khương Vân giống như không nghe
thấy, không đáp lại, đem khăn lông để vào tay cô, nhẹ giọng nói: "Đem
đầu tóc lau khô đi, tôi lấy quần áo cho chị thay".
Nói xong xoay người đi lên lầu.
Tìm quần áo chỉ trong vài phút, chốc lát sau lại quay xuống. Lúc này Lục
Niệm Chi đã đem đầu tóc lau khô không sai biệt lắm, Khương Vân đưa áo
ngủ cho cô thay. Lục Niệm Chi muốn nói gì đó, ngập ngừng một lúc lâu vẫn là từ bỏ, đi thay đồ trước.
Khương Vân ngồi trên sô pha chờ,
cầm cái ly nước ấm uống một ngụm. Động tác người trong toilet thật
nhanh, không bao lâu đã thay xong bước ra. Khương Vân nghe được động
tĩnh, nàng không nghiêng đầu sang nhìn, đang muốn buông ly thì người nọ
bỗng nhiên nói: "Tôi trước kia cùng mấy người Chu Duẫn Hoài từng tới
đây, rất nhiều năm về trước".
Khương Vân dừng một chút, động tác trên tay cũng ngừng lại.
Còn chưa đáp lời, đối phương lại nói: "Lúc đó gặp qua em cùng rất nhiều chuyện, hầu như mỗi ngày đều gặp".
Khương Vân nắm thật chặt tay.
Lục Niệm Chi lại nói: "Nhưng em chưa từng nhìn thấy tôi".
...
Cả đời lâu lắm là trăm năm, gặp qua rất nhiều người, gặp nhau là một loại
duyên phận, có thể tiến tới nhìn nhau nhiều hơn lại là định mệnh sắp
đặt.
Lục Niệm Chi đã từng nhiều lần gặp được Khương Vân, thời điểm gặp nhiều nhất là ở ngõ nhỏ cũ xưa này.
Khi đó cô chỉ là tới thành phố C ở một thời gian, suốt ngày cô cùng Chu
Duẫn Hoài bọn họ quậy phá cùng nhau. Tuổi mười tám là lứa tuổi phản
nghịch, đa số thời điểm làm những chuyện khác người để thể hiện chính
mình. Ban nhạc bốn người tại thời điểm đó thành lập nên. Lúc đó Giang
Châu Húc là hát chính, Lục Niệm Chi là tay ghi-ta.
Chu Duẫn Hoài ở ngõ An Hoà thuê một căn nhà trống, bốn người có thời gian liền tới
bên này luyện tập. Một mảng tự do không ai quản. Nhà trống cách Khương
gia không xa, ở giữa là một vài căn nhà nhỏ. Khu phố xung quanh đều có
vẻ xưa cũ, có phần đổ nát, Lục Niệm Chi ban đầu không muốn tới nhưng
thầy Đặng không cho bọn họ luyện tập ở biệt thự. Bốn người lại không
muốn đến câu lạc bộ chuyên môn, cuối cùng chỉ có thể tới bên này.
Khi đó ngõ An Hoà không thanh tịnh như hiện nay. Mùa hè hoa phượng đỏ rực,
tiếng ve râm rang, trẻ nhỏ trong ngõ cũng đông, suốt ngày chơi bời cãi
nhau ầm ĩ, đặc biệt là lúc hoàng hôn, âm thanh sinh hoạt xung quanh còn
ồn hơn bọn họ luyện tập.
Bốn người giống nhau, bốn năm giờ chiều mới tới đây, luyện hai ba tiếng rồi kết thúc. Trong lúc nghỉ ngơi, tựa
đầu ở trên ban công tầng cao nhất mà lười biếng, vừa uống nước vừa nói
chuyện phiếm, hóng gió.
Lục Niệm Chi chính là ở thời điểm đó gặp Khương Vân. Cô nhìn nhìn dưới lầu một chút liền thấy nàng ở ngõ nhỏ
chậm rãi đi về trước. Trong ngực nàng ôm hai quyển sách. Lúc đó Khương
Vân chuẩn bị vào năm lớp 12, mới từ trường học trở về nhà. Nàng cột tóc
đuôi ngựa cao, cả người tương đối trổ mã hơn hồi lớp mười rất nhiều.
Thân hình mảnh mai, cao cao cũng hơi gầy.
Bởi vì trước kia có
gặp vài lần nên Lục Niệm Chi nhớ rõ Khương Vân, liếc mắt một cái đã nhận ra. Lục Niệm Chi đối với Khương Vân ấn tượng mơ hồ, không nhớ rõ tên
nàng, chỉ có thể hơi nhớ được nàng là học trò của dượng mình.
Khương Vân một đường hướng về trước, không quay đầu lại. Đi được một đoạn, con mèo tam thể mập mạp nhà dì Châu hàng xóm nhảy ra, vụng về hướng về
nàng, ngẩng đầu meo meo hai tiếng, sau đó theo nàng đi. Còn dùng thân
mình to mập kia cọ cọ chân nàng.
Khương Vân cười cười, hướng bên cạnh trốn. Mèo mập lại tới gần, tiếp tục dựa vào, cái đuôi phe phẩy.
Một người một mèo cứ vậy khi đi khi dừng đùa giỡn, tới trước cửa Khương
gia mới tạm biệt nhau.
Lục Niệm Chi ở trên ban công một mình
nhìn, hồi lâu cũng chưa thu hồi tầm mắt, thẳng đến hoàn toàn không nhìn
thấy thân ảnh kia mới dời tầm mắt nhìn xa xa. Ánh chiều tà hoàng hôn xán lạn loá mắt.
Không lâu sau Chu Duẫn Hoài bỗng nhiên chụp lấy bả vai nàng, tò mò hỏi: "Mới nãy nhìn gì mà xuất thần vậy, kêu cậu vài
tiếng cũng không đáp".
Cô nghiêng đầu nhìn, khui lon nước có ga trong tay, bình tĩnh mà nói: "Nhìn gì đâu".
Chu Duẫn Hoài không tin, hướng bên ngoài nhìn đông nhìn tây một trận.
Ánh mặt trời ngày càng mờ nhạt, chung quanh hết thảy đều nhiễm nhàn nhạt
sắc vàng. Nơi xa, hoa tử đằng treo đỏ tươi đầu tường thật mỹ, ngõ nhỏ
người đến người đi, bóng đổ dài trên mặt đường. Lục Niệm Chi lần nữa
nhìn tới bên kia là lúc mèo mập trong nhà chạy ra, nó chậm rì rì đi tới
chỗ ngoặt, nhẹ nhàng nhảy kên đầu tường Khương gia.