Thành phố C mùa hè khô nóng, thời tiết không ngừng tăng cao nhiệt độ,
mặt trời ác độc chiếu rọi chói chang làm người ta không dám ra cửa.
Ngõ An Hòa phía đông có một nhà bán tạp hóa, đồ ăn vặt, trước cửa có một
cái cây sum xuê che mát, dưới tàng cây là một tủ đông kiểu cũ. Trong tủ
đông, bên phải là ngăn đông dùng để chứa kem, bên trái là ngăn ướp lạnh, chứa đủ loại nước giải khát không có nhãn hiệu, giá 5 xu, 7up gì đó
cũng vậy. Chu Duẫn Hoài mỗi lần đi qua đều ghé mua bốn chai 7up đem cho
ba người còn lại uống.
Lục Niệm Chi không thích uống nước ngọt
nên không đụng tới. Nhưng Khương Vân lại rất thích, lâu lâu ghé mua một
chai về nhà uống, hôm sau quay lại trả chai. Gần đây việc học quan trọng nên giáo viên mỗi ngày đều dạy quá giờ, nàng mỗi ngày đều hơn bảy giờ
mới trở về. Buổi tối còn một đống bài tập phải làm, bất quá cũng may là
vài hôm nữa sẽ có kỳ nghỉ. Mặc dù kỳ nghỉ tương đối ngắn nhưng miễn
cưỡng cũng có thể xả hơi một chút.
Lục Niệm Chi chú ý tới điểm
này, Khương Vân trở về nhà càng ngày càng muộn, có khi thậm chí bốn
người bọn họ đi rồi mà vẫn còn chưa thấy bóng dáng Khương Vân.
Ban ngày trời quá nóng, con mèo mập của dì Châu cũng không thấy đâu, chỉ có mặt trời lặn rồi nó mới ra ngoài chạy hai ba vòng. Lục Niệm Chi có thói quen ở trên ban công hóng gió, nhìn xa xa.
Mấy ngôi nhà cũ xung quanh nối tiếp nhau, từng căn từng căn, nhìn có cảm giác thời gian trôi qua thật lâu trên những ngôi nhà này, trong không khí đều tràn ngập mùi vị thời đại trước.
Ba người bọn Chu Duẫn Hoài nhiệt tình mười
phần mà thảo luận về ca khúc mới, lên kế hoạch tham gia một buổi diễn
trong lễ hội âm nhạc địa phương. Người lên kế hoạch cho lễ hội âm nhạc
kia là bạn của Giang Châu Húc, anh ta thật sảng khoái mà mở cửa sau cho
bọn họ, tiền đề là sáng tác và biểu diễn một ca khúc thật thu hút người
nghe.
Lục Niệm Chi đối với việc này cũng không nhiều hứng thú, không để bụng chút nào.
Cảm thấy mấy ngày nay cô quái lạ, hay ở trên ban công cả buổi, Giang Châu
Húc liền lớn giọng gọi cô, Lục Niệm Chi quay đầu lại, liếc mắt nhìn ba
người bọn họ.
Từ Mẫn lớn tiếng hỏi: "Niệm Chi, bên ngoài nóng như vậy mà cậu đứng đã nửa ngày, đang nhìn cái gì vậy?"
Lục Niệm Chi không trả lời, đi vào nói: "Hóng gió thôi, trong phòng chán quá".
Bọn họ không tin, trêu chọc cô vài câu. Giang Châu Húc muốn Lục Niệm Chi
giúp phổ nhạc, anh ta không có cảm hứng viết, cả buổi đều không ra cái
gì. Bốn người ở trong phòng bàn bạc, phổ nhạc các kiểu cho tới tối, muốn chỉnh sửa ca khúc mới tốt hơn nữa, hơn chín giờ tối mới chuẩn bị rời
đi. Từ Mẫn đề nghị hôm nay ở cửa hàng BBQ ngoài ngõ ăn tối, mọi người
đều đồng ý.
Khương Vân còn chưa từ trường học trở về, cửa rào ngoài sân đóng chặt.
Khi đi ra ngoài ngõ, Lục Niệm Chi đeo đàn ghi-ta quay đầu lại nhìn, bên kia có người đi tới nhưng không phải là gương mặt cô biết, mà là dì Châu
cùng một người phụ nữ trung niên đang đi tản bộ.
Lục Niệm Chi thu hồi ánh mắt, xoay người đuổi kịp bọn họ.
Một năm đó ngõ An Hòa còn chưa bị di dời, chín giờ tối đến rạng sáng đều
thật náo nhiệt. Bên ngoài ngõ nhỏ là chợ đêm, ven đường là các quán ăn,
cửa hàng BBQ lại ở đối diện cửa hàng bán tạp hóa kia, hằng đêm đều thật
đông khách.
Bốn người chọn một bàn ngồi xuống gọi món, còn muốn
thêm một phần cá nướng. Bọn Chu Duẫn Hoài ăn thật sự nhiều mà Lục Niệm
Chi lại không đói bụng, không động đũa. Ăn đến một nửa thì Chu Duẫn Hoài vẫy vẫy tay gọi bà chủ quán đem nước ngọt ướp lạnh tới. Lục Niệm Chi
ánh mắt theo bà chủ nhìn qua bên kia, lại vào lúc này nhìn thấy cách đó
mấy mét có một thân ảnh.
Cửa hàng BBQ ở sát một hiệu bán sương
sáo lạnh, Khương Vân đứng trước quầy đó. Đêm nay nàng không cột tóc đuôi ngựa mà thả dài tùy ý sau lưng, mặc áo thun trắng freesize cùng quần
đùi, thoạt nhìn đơn giản mà sạch sẽ.
Lục Niệm Chi ngẩn ra, không khỏi nhìn nhiều hai cái.
Khương Vân tới đây mua sương sáo, nàng mới tan học, để sách vở ở nhà liền đi
tới đây, mua chút đồ ăn rồi về. Chủ quán cùng Khương Vân có quen biết,
đều là người sống ở ngõ nhỏ này, nhìn thấy nàng liền vui tươi hớn hở
hỏi: "Trễ vậy mới tới đây mua, ở trường học tan trễ sao?"
"Ở trường có tiết tự học buổi tối, chín giờ mới tan học ạ", Khương Vân nói, lấy tiền đưa.
Chủ quán cúi đầu lấy tiền thối, thuận miệng nói: "Qua hè này là lên mười
hai rồi, khẳng định là học tập rất vất vả, cố gắng chịu khổ một năm này, sau đó thì có thể nhẹ nhàng rồi. Thành tích con tốt như vậy, bảo đảm có thể đậu một trường đại học tốt, chờ sau này tốt nghiệp đi làm thì tốt
rồi".
Khương Vân chỉ cười cười.
Chủ quán đem tiền đưa nàng, hỏi: "Sang năm con muốn nộp đơn vào trường đại học nào?"
"Còn chưa biết ạ, đến lúc đó xem thành tích thế nào đã", Khương Vân nói.
"Cũng phải có mục tiêu chứ, là Đại học C hả? Hay con muốn đi tỉnh khác?"
...
Lục Niệm Chi ở bên này nghe, không lên tiếng cầm chai nước ngọt uống.
Khương Vân trước khi đi trả lời: "Nếu có thể thi đậu thì chắc là đại học C ạ".
Chủ quán mỉm cười nói: "Chắc chắc là sẽ đậu".
Cũng vào lúc này Chu Duẫn Hoài đột nhiên hỏi: "Niệm Chi, nguyện vọng một của cậu là đại học nào?"
Lục Niệm Chi hoàn hồn, trả lời: "Đại học C"
Giang Châu Húc kinh ngạc: "Ông lão nhà cậu thật không để cậu đi du học hả, sợ cậu chạy đi rồi không trở lại sao?"
"Dượng tôi cũng ở bên này", Lục Niệm Chi nói.
Giang Châu Húc lẩm bẩm: "Ta nói ông lão cũng thật là, tư tưởng cũ kỹ ghê. Cậu nếu ra nước ngoài học đại học có nhiều lựa chọn hơn trong nước nhiều,
sao lại cứ muốn túm lấy cậu. Lại không để cậu ở thành phố S học mà đẩy
qua đây, khẳng định là muốn để thầy Đặng quản cậu..."
Lục Niệm
Chi cũng không thèm nghe cậu ta lảm nhảm, quay đầu nhìn quán bên cạnh,
lại quét một vòng chung quanh, Khương Vân đã sớm đi về ngõ nhỏ không
thấy bóng dáng.
Chầu BBQ này ăn tới rạng sáng mới kết thúc. Trở
lại nhà thầy Đặng đã hơn một giờ, thầy vẫn chưa ngủ, đang soạn giáo án,
thấy có người vào thì ngẩng đầu nhìn nhìn nhưng không nói chuyện. Lúc đó quan hệ của Lục Niệm Chi và người dượng này vẫn chưa thân cận, gặp mặt
cũng không nói được mấy câu.
Đem đàn ghi-ta móc trên tường, Lục
Niệm Chi rót chén nước uống, khi đi ngang qua thầy Đặng, cô đột nhiên
nhớ tới gì đó nên vô tình hỏi tới Khương Vân. Lúc đó cô còn chưa biết
tên Khương Vân, chỉ nói ở ngõ An Hòa bên kia gặp được một người, là học
trò của thầy Đặng, đã từng tới đây ăn bữa cơm.
Thầy Đặng thế
nhưng có thể từ mấy lời miêu tả này mà biết được cô đang nói tới ai, ông nhớ rõ học sinh này, lập tức cười nói: "Con nói là Khương Vân sao, cô
bé ở tại chỗ kia, hình như là căn nhà 1 trệt một lầu ở trong ngõ".
Không nghĩ tới dượng mình lại nhớ rõ vậy, Lục Niệm Chi có chút ngoài ý muốn.
Không chỉ có như thế, thầy Đặng đối với Khương Vân hiểu biết còn nhiều
hơn, hình như tâm trạng thầy không tồi, liền nói nhiều hơn mấy câu.
Khương Vân ở trường học rất được các thầy cô yêu thích, là một hạt giống tốt,
cho dù nàng không chọn ban xã hội của thày Đặng nhưng thầy ấy vẫn yêu
thích nàng như cũ, nhắc tới liền khen không dứt miệng. Nói đến cùng,
thầy tương đối cảm khái cho gia cảnh của Khương Vân, nói Khương Vân
không hạnh phúc giống mấy người Lục Niệm Chi, có thể có nhiều lựa chọn
như vậy. Nàng là con cái gia đình bình thường, cơ bản là chỉ có học tập
mới khiến cho tương lai nhẹ nhàng chút nên năm học kế tiếp đối với
Khương Vân đặc biệt quan trọng.
Thầy Đặng chỉ thuận miệng nói ra một chút gia cảnh Khương Vân nhưng bản thân Lục Niệm Chi lại có suy
nghĩ của cô, uống xong ly nước thì đi lên lầu.
Mấy ngày kế tiếp Lục Niệm Chi không đến ngõ An Hòa.
Trong nhà Chu Duẫn Hoài có chuyện cũng không tới được, ban nhạc tạm ngừng
luyện tập. Bất quá Giang Châu Húc còn đang viết ca khúc mới, kiên trì
muốn viết cho xong, Lục Niệm Chi mặc kệ cậu ta, muốn lăn lộn thế nào thì tùy.
Cuối tuần, Giang Châu Húc đã hoàn tất ca khúc mới, gọi mọi người đến căn nhà kia họp mặt, muốn cho ba người Lục Niệm Chi nhìn một
cái, chờ chỉnh sửa hoàn chỉnh thì sẽ đặt tên ca khúc.
Lục Niệm Chi tới đó, gặp được Khương Vân.
Như cũ cô ở trên ban công, nàng đi qua ngõ nhỏ, không có giao tiếp gì với nhau.
Ca khúc mới Giang Châu Húc viết không tồi, tiết táu chậm, phong cách có
chút mang hơi hướng đồng dao nhưng việc đặt tên lại không mấy thuận lợi. Bốn người nói tới nói lui đến tối cũng chưa ra được kết quả, cuối cùng
quyết định ngày mai bàn tiếp.
Thời tiết hôm sau mát mẻ hơn đôi
chút, Lục Niệm Chi tới tương đối trễ, lên lầu ba, Giang Châu Húc liền
ném cho cô bút chì cùng tờ giấy, muốn cô viết tên ca khúc trên giấy,
muộn một chút sau khi kết thúc luyện tập thì bốn người bỏ phiếu bầu,
chọn một trong bốn tên.
Ngày hôm đó Khương Vân trở về nhà thật trễ, bốn người kia cũng đồng dạng, thật trễ mới đi về.
Lúc đó đèn đường lối nhỏ còn chưa cũ nát như hiện giờ, tĩnh lặng soi sáng
con đường. Nghênh đón Khương Vân trở về vẫn là con mèo tam thể mập nhà
dì Châu, nó lượn quanh người Khương Vân, kêu meo meo. Khương Vân dừng
lại một hồi, ngồi xổm xuống duỗi tay sờ sờ lưng nó, lại gãi cằm cho nó.
Con mèo kia trông có vẻ rất hưởng thụ, không kêu nữa mà ngoan ngoãn dùng
đầu cọ cọ tay nàng. Khương Vân lấy đồ ăn ra đút nó, nó liền hướng tới
tay Khương Vân không rời.
Lục Niệm Chi đứng trên ban công nhìn
về nơi đó. Tờ giấy Giang Châu Húc đưa bị xếp thành máy bay giấy, thuận
gió lượn xuống dưới, trong không trung vòng vài cái, lắc lư dừng phía
sau Khương Vân khoảng chừng một mét.
Khương Vân chưa từng phát hiện ra, một lòng đều đặt trên người con mèo kia.
Đút nó ăn xong nàng sờ sờ đầu mèo mập, đứng dậy, không quay đầu lại nhìn một chút mà đi mất.
Lục Niệm Chi ở trên ban công nhìn nàng đi xa dần.
Con mèo kia vẫn ngồi đó, nó đi tới ngửi ngửi máy bay giấy, vươn móng vuốt đụng đụng.
Đứng bên ngoài chùng hai phút nữa, Lục Niệm Chi tay không đi vào nhà.
Giang Châu Húc hỏi cô: "Giấy đâu?"
Cô không đáp, tìm tờ giấy khác viết viết. Cuối cùng đưa cho Giang Châu Húc.