"Chúng tôi đã biết rằng anh ta đã
giết vợ mình cách đây năm năm trước, nhưng lại không bao giờ nghĩ tới
rằng anh ta lại có thể giết vợ mình vì sợ sẽ bị bại lộ trong những vụ
buôn bán ma túy trên biển cách đây năm năm." Đào Lâm nói.
Dư Tử
Giang nhìn Đào Lâm, xuyên qua tròng kính mắt của cậu ta, phát hiện ánh
mắt của cậu ta có chút trống rỗng, thoạt nhìn có vẻ đang tự trách mình.
Lúc này trên găng tay của Dư Tử Giang đã dính đầy máu của nạn nhân, chỉ có
thể dùng khuỷu tay chống lên cánh tay của Đào Lâm: "Đừng buồn, cậu cũng
không phải thần tiên gì, điều này không thể trách cậu được, muốn trách
cũng chỉ có thể đổ lỗi lên đầu ta.”
Đào Lâm quay đầu, khó khăn nở một nụ cười cứng ngắc với Dư Tử Giang đang an ủi cậu ta.
"Cổ tay và cổ chân của thi thể đều có vết siết rõ ràng, xem ra hung thủ đã
trói chân tay anh ta đến mức này." Dư Tử Giang nhìn dấu vết sưng đỏ trên cổ tay Triệu Thần, lắc đầu.
"Lúc anh ta chết còn trừng mắt, chứng tỏ anh ta đương nhiên ý thức vẫn còn tỉnh táo, nhưng máu cũng không có
biểu hiện như bắn tung tóe hay giãy dụa..." Đào Lâm nhìn đôi đồng tử của Triệu Thần đang cố định trong sợ hãi rồi nói.
"Ở vùng thắt lưng
của người chết có một cây kim, hẳn là đã bị hung thủ tiêm thuốc gây mê." Cách đó không xa lão Hàn phụ họa thêm một câu.
"Vùng thắt
lưng..." Đào Lâm nhíu mày: "Phương thức gây mê này sẽ không ảnh hưởng
đến ý thức của người dùng ma túy, lại có thể khiến anh ta không thể nhúc nhích không cách nào thoát khỏi sự tỉnh táo trong đau đớn này.”
“Cho nên anh ta mới có thể tự nhìn mình bị mở ngực, rạch bụng, mà không cách nào giãy dụa được!” Đào Lâm quay đầu nhìn Dư Tử Giang nói.
Phương pháp ra tay đau đớn này khiến sống lưng Đào Lâm phát lạnh.
"Hung thủ muốn Triệu Thần tận mắt chứng kiến cái chết của mình..." Dư Tử
Giang tưởng tượng đến cảnh tượng thê thảm, hít một hơi không khí lạnh,
phương thức ra tay của hung thủ này càng ngày càng cấp tiến!
"Cách thức giết người của hắn ngày càng tiến bộ..." Đào Lâm chậm rãi nói.
“Tiến bộ?”
"Thủ đoạn ra tay càng ngày càng tàn nhẫn, đối với hắn mà nói chính là tiến
bộ. Hung thủ đang ngày càng trở nên hung hăng hơn!” Đào Lâm thở dài một
hơi.
"Hắn quả thật là ngày càng tiến bộ." Lời nói của lão Hàn thu
hút sự chú ý của Đào Lâm và Dư Tử Giang: "Đường dao mổ trên tim so với
mấy lần trước đều lưu loát hơn.”
Đào Lâm và Dư Tử Giang quay đầu,
chỉ thấy lão Hàn mặt không biến sắc, cẩn thận tỉ mỉ cầm một trái tim
thoạt nhìn qua cũng khiến người ta kinh hãi.
"Tôi nhớ rõ hắn mỗi
một lần phạm tội vết dao mổ, so với lần trước đều tiến bộ hơn một chút." Lão Hàn nói xong, ưỡn thẳng thắt lưng.
Dư Tử Giang nhìn lão Hàn cùng trái tim kia, sắc mặt cũng tái mét đi một chút.
"Mỗi lần đều tiến bộ..." Đào Lâm thì thào...
"Tôi có chút nghi ngờ." Dư Tử Giang vừa nhìn lão Hàn chuyển trái tim đã được tháo rời vào trong hộp, vừa suy nghĩ "Lần này hung thủ vì sao không
mang trái tim đi như mấy lần trước, mà lại trực tiếp vứt bỏ nó?”
Đào Lâm quay đầu lại, tiếp tục quan sát thi thể trước mắt, cậu ta chậm chạp không trả lời câu hỏi của Dư Tử Giang, chỉ cúi đầu với một dáng vẻ chăm chú.
"Bên cạnh cánh tay của Triệu Thần còn có một con dao." Đào
Lâm đột nhiên nói: "Dao phẫu thuật." Đào Lâm vừa nghe Dư Tử Giang nói
chuyện, nhưng ánh mắt vẫn giống như máy quét, quét tất cả các chi tiết
trước mắt, cậu ta lập tức đã có phát hiện.
"Dao phẫu thuật..." Dư
Tử Giang nhìn chăm chú, thật đúng là phát hiện một con dao phẫu thuật
màu bạc trong vũng máu, con dao kề sát vào thân thể Triệu Thần, rất khó
để người ta phát hiện: "Cái này cậu đều nhìn thấy..."
Ai ngờ Dư Tử Giang còn chưa dứt lời, Đào Lâm đã di chuyển về phía trước vài bước,
một chân bước vào vũng máu đã lập tức thu thập chứng cứ xong, như vậy
cậu ta có thể cách thi thể Triệu Thần gần hơn một chút.
Nếu không
phải bên nhân viên cảnh sát đã lấy máu xong, bước vào vũng máu của người chết có thể coi là "phá hủy hiện trường", có điều để kiểm tra thi thể
cẩn thận hơn, trong trường hợp đặc biệt nhất định vẫn phải hy sinh một
chút.
"Này, này! Cậu đang làm gì vậy?” Dư Tử Giang hoảng sợ, anh không dám để cho bản thân bước vào vũng máu ghê tởm kia.
"Nhìn thi thể..." Đào Lâm lạnh lùng ném ra ba chữ, tiejn thể còn nhặt dao
phẫu thuật trong máu lên nhìn vài giây: "Đây chỉ là đao phẫu thuật bình
thường, không có dấu hiệu gì đặc biệt.” Đào Lâm liếc mắt nhìn Dư Tử
Giang ở phía sau và nhắc nhở: "Anh bảo người của anh kiểm tra xem con
dao phẫu thuật này được sản xuất tại nhà máy nào, với lại kiểm tra xem
con dao phẫu thuật của nhà máy này sẽ cung cấp cho bệnh viện nào ở thành phố X.”
"Mẹ kiếp, tôi thật sự bội phục cậu đấy, lúc tôi vừa mới
lên cảnh sát hình sự, đừng nói là thi thể thê thảm như vậy, chỉ cần gặp
phải thi thể, tôi đều có thể nôn mửa mất nửa tiếng đồng hồ." Dư Tử Giang vẫn không thể hạ quyết tâm bước vào, chỉ có thể nhìn bóng lưng Đào Lâm
mà xúc động.
Nói xong anh vừa định vươn tay nhận lấy đao phẫu
thuật mà Đào Lâm đang cầm, nhưng Đào Lâm dường như căn bản không có ý
đưa đao cho Dư Tử Giang, hơn nữa cậu ta cầm con dao trong tay và quay
đầu lại ở cự ly gần cẩn thận quan sát vết thương của thi thể.
"Trên xương của anh ta có giá đỡ." Đào Lâm dùng đao phẫu thuật đẩy vết thương hình chữ Y lớn kia, không nhờ lại có phát hiện rất khác.
"Giá đỡ?" Dư Tử Giang nghi hoặc thốt lên một tiếng.
"Tôi hình như đã nhìn thấy một vài thứ khác với xương người, đại khái là ở
vị trí xương quai trái, có điều nhìn không rõ lắm..." Nói xong Đào Lâm
trực tiếp giơ dao phẫu thuật lên, cắt da trên xương vai Triệu Thần.
"Này cậu làm gì vậy! Định phá hủy xác chết đấy à!" Lần này Dư Tử Giang rốt
cục cũng bước vào, một tay nắm lấy cánh tay Đào Lâm: "Cậu làm như vậy
rất thiếu chuyên nghiệp! ”
"Tôi không phá hủy thi thể, tôi chỉ làm một số công việc pháp y." Đào Lâm muốn vứt bỏ tay Dư Tử Giang, nhưng Dư Tử Giang nắm chặt lấy cậu ta.
"Cậu đang phá hoại đấy! Con dao
phẫu thuật này vẫn chưa được thu thập bằng chứng!" Dư Tử Giang lần này
là thực sự nổi giận rồi: "Cậu ngoan ngoãn buông tay xuống! Nếu không tôi sẽ còng tay cậu đấy!”
"Xương vai có một khung chống đỡ rất lớn."
Đào Lâm mặc kệ sự tức giận của Dư Tử Giang, chỉ chỉ vào phần xương cốt
lộ ra ngoài để giải thích sự tình cho anh.
"Anh ta bị thương sao?" Sự chú ý của Dư Tử Giang quả nhiên đã bị thu hút qua.
Lợi dụng lúc này, Đào Lâm lập tức hất tay Dư Tử Giang, nhanh chóng hướng
tới vị trí xương cốt của Triệu Thần dùng sức cắt ra một cái miệng to và
sâu để có thể thấy được xương cốt.
Đào Lâm không phản kháng, mặc cho Dư Tử Giang lấy dao phẫu thuật đi, bởi vì nó đã hoàn thành sứ mệnh trên tay của cậu ta rồi.
"Xương cốt cũng có giá đỡ." Đào Lâm nhìn vào trong một cái, tuy rằng nhìn
không rõ lắm, nhưng cậu ta lại có thể khẳng định rằng nơi đó có thứ gì
đó không phải xương cốt.
"Tôi cảnh cáo cậu không được làm loạn!
Cậu nhìn xem cậu đã làm những gì! Thật quá loạn rồi, lão Hàn nhất định
sẽ bị cậu làm cho tức chết! Tôi có thể bắt cậu nếu cậu phá hủy tử thi!"
Dư Tử Giang giờ phút này đã tức giận đùng đùng.
Đào Lâm dù sao cũng không phải là chuyên gia pháp y, mở miệng vết thương quả thật có chút khó coi.
"Thôi bỏ đi... Tôi được yêu cầu cắt những vết thương đó sau khi chết, lần sau không là như này nữa là được rồi." Lão Hàn đột nhiên nói một câu với
hai người, ông ta tuyệt đối không tức giận, ngược lại còn khuyên nhủ Dư
Tử Giang.