“Vết máu đã bị lau đi… Là vết
giày.” Dư Tử Giang chú ý đến hai vết máu bị lau đi gần hết ở cửa, trống
rất giống hai vết giày dính máu mà hung thủ cố tình lau đi.
“Năng
lực chống trinh thám của hung thủ rất cao, dù vội vàng rời đi hắn cũng
không quên lau đi vết giày dính máu.” Đào Lâm vừa nói vừa chậm rãi mở
cửa sau.
“Xin cho hỏi vết này có thể có khả năng khôi phục lại
được không?” Dư Tử Giang quay đầu lại hỏi các đồng nghiệp của tổ giám
định pháp y.
“Hơi khó một chút, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức.” Đồng nghiệp trả lời anh ấy.
Dư Tử Giang thở dài một tiếng, ngồi xổm trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào hai vết giày dính máu đã bị lau đi trên mặt đất.
“Thi thể vẫn còn tươi, tôi đoán chắc mới chết khoảng nửa tiếng trước.” Lão
Hàn chậm rãi đi vào hiện trường nơi xảy ra vụ án, ông ta quan sát nhanh
thi thể, sau đó nói với Dư Tử Giang.
“Ồ…” Dư Tử Giang trả lời.
Đào Lâm đứng ở cửa sau, nhìn bóng tối xung quanh đầy nghi ngờ, sau đó cậu
ta bất giác quay đầu lại, phát hiện có một chiếc camera theo dõi giấu
kín được lắp ở bên cạnh cửa.
“Có camera theo dõi!” Đào Lâm kinh
ngạc vui mừng hét lên. Nếu như hung thủ đưa Triệu Thần vào từ cửa sau,
nhất định là sẽ không tránh được camera theo dõi này.
Dư Tử Giang
nghe thấy tiếng động, lập tức lấy bộ đàm từ trong túi ra: “Chú ý chú ý,
các đồng chí ở phòng điều khiển bên ngoài nghe rõ, bên cạnh cửa sau xuất hiện một camera theo dõi, tập trung kiểm tra quan sát camera ghi hình ở cửa sau.”
Lần này Dư Tử Giang đã đưa theo rất nhiều người, có
không ít người ở phía ngoài tổ chức kiểm tra theo dõi, chỉ cần anh ấy ra lệnh là sẽ có người giúp anh ấy điều tra theo dõi tỉ mỉ cẩn thận.
Đào Lâm nhẹ nhàng đóng cửa lại và đi về phòng…
Đột nhiên, cậu ta chú ý đến máy tính của Triệu Thần đang để trên mặt bàn,
màn hình tối đen nhưng nút nguồn ở góc bên phải bàn phím lại phát ra đèn xanh. Dễ dàng nhận thấy chiếc máy tính này vẫn đang trong trạng thái
mở.
Đào Lâm chợt nhận ra có điều gì đó không đúng, liền lao về phía trước kéo chuột để màn hình sáng lên.
Màn hình mở lên, Đào Lâm hít một hơi thật sâu, ngạc nhiên mở to mắt. “Java” Đào Lâm lẩm bẩm một câu.
Cậu ta chỉ nhìn thấy trên màn hình máy tính là một phần mềm lập trình đang
chạy và một chuỗi mật mã phức tạp. Theo đặc điểm của ngôn ngữ lập trình, Đào Lâm lập tức nhận ra trong phần mềm nay đang sử dụng ngôn ngữ java.
“Chuỗi mật mã đã hiển thị kết thúc, con trỏ màu xanh lá cây đang nhấp nháy ở cuối màn hình…
“Thiết lập điều khiển từ xa, năm phút trước vẫn còn đang hoạt động.” Đào Lâm
kiểm tra lịch sử vận hành của phần mềm, cậu ta hơi cắn răng run run.
Năm phút trước, Đào Lâm còn đang quay lưng lại với văn phòng, cố kìm nén
những cơn buồn nôn đầy khó chịu và đợi Dư Tử Giang quay lại. Đào Lâm
không kìm được mà siết chặt nắm đấm và đấm xuống bàn, tiếng động mạnh
đến nỗi khiến cho Dư Tử Giang đang ngồi xổm quan sát vết giày dính máu
bị dọa giật mình.
“Trong máy tính có gì?” Dư Tử Giang nghiêng người hỏi.
“Hắn ta cần điều khiển từ xa để làm gì?” Đào Lâm chỉ cúi thấp đầu lẩm bẩm một mình, hoàn toàn không để ý đến Dư Tử Giang.
“Dãy mật mã này được sử dụng để làm gì? Nó nằm ngoài kiến thức hiểu biết của tôi…” Đào Lâm liếc nhìn màn hình máy tính, sau đó lại cúi đầu im lặng.
“Camera giám sát! Camera giám sát cửa sau!” Đào Lâm ngẩng đầu lên, quay ra hỏi
Dư Tử Giang: “Cho tôi xem camera giám sát cửa sau!”
“Đồng nghiệp của tôi đang đi lấy rồi.” Dư Tử Giang hơi ngây người, sau đó đáp lại đầy yếu ớt.
Đúng lúc đó, đồng nghiệp mà Dư Tử Giang vừa nhắc đến liền vội vội vàng vàng
cầm máy tính chạy vào: “Thanh tra Dư, tôi đã kiểm tra qua hình ảnh của
camera giám sát, kỳ lạ là trong thời gian gây án không có ai ra vào cả.” Nói xong, anh ta giơ máy tính lên trước mặt Dư Tử Giang và Đào Lâm, ấn
vào nút bắt đầu phát video.
“Đoạn video này đã được chỉnh sửa lại
rồi. Đương nhiên anh sẽ không thể nhìn thấy được thủ phạm ra vào.” Đào
Lâm chỉ nhìn lướt qua video một cái, sau đó nói với anh ta bằng giọng
lạnh lùng.
“Cậu nói sao? Đã được chỉnh sửa á? Sao có thể như vậy
được? Đây là video do chính đồng nghiệp của tôi vừa trích xuất ra mà!”
Dư Tử Giang hoảng hốt hỏi lại một câu đầy nghi vấn.
“Ở góc phía
trên bên trái của video, ngày tháng bị sai.” Đào Lâm nói: “Hắn ta đã
dùng nhiều video của những ngày khác nhau để cắt ghép các phân cảnh.
Điều này đã được hắn ta điều khiển từ xa qua mật mã này. Với tư cách là
giám đốc, Triệu Thần hoàn toàn có quyền hạn để xem những video này.” Nói xong, cậu ta chỉ tay vào chiếc máy tính trên bàn trong phòng làm việc
của Triệu Thần.
“WTF, lại còn vậy nữa…” Dư Tử Giang cúi thấp
người, mặt dường như dính sát vào màn hình máy tính, lúc này anh ấy mới
nhìn rõ thời gian ở góc trái video bị sai.
Đào Lâm bất lực lắc
đầu: “Nếu như lúc đó tôi không đứng chờ một cách ngu ngốc thì có thể
phát hiện ra hành động đó của hắn ta rồi.” Đào Lâm cắn cắn môi, dáng vẻ
đầy sự hối hận và thất vọng về bản thân.
“Vậy là hay rồi, chúng ta lại sắp có một trò vui nữa rồi.” Dư Tử Giang nhún vai, tỏ vẻ vô cùng thất vọng.
“Nếu như không có tang chứng vật chứng thực tế, chúng ta sẽ phải dựa theo
phán đoán logic để tìm ra được hắn ta…” Đào Lâm chau mày nói.
“Dựa vào phán đoán logic…” Dư Tử Giang lắc đầu cười khinh bỉ, có vẻ như anh
ấy cảm thấy chuyện này đơn giản như ăn cháo, nhưng lại bất lực không
biết phải làm gì.
“Làm thế nào mà hung thủ vào được bằng cửa sau?” Đào Lâm đẩy gọng kính, khẽ lẩm bẩm một mình.
“Cửa sau là lối dẫn thẳng đến văn phòng của Triệu Thần, tôi nghe nhân viên
phục vụ nói chỉ có Triệu Thần mới có chìa khóa ra vào chỗ này. Có lẽ do
thói quen giấu chìa khóa dự phòng ở bên ngoài cửa của Triệu Thần hay
sao? Nếu nói như vậy tức là hung thủ đã từng theo dõi quan sát Triệu
Thần, nên mới nắm bắt được thói quen hàng ngày của anh ta…” Cậu ấy nói.
Dư Tử Giang lấy chiếc áo khoác dính đầy máu ra khỏi vũng máu. Hung thủ đã
cởi chiếc áo đó ra khỏi người của Triệu Thần. Sau đó tiện tay lấy chìa
khóa và điện thoại để trong túi áo khoác của Triệu Thần.
“Từ từ…. Tôi ngắt lời của cậu một chút!” Dư Tử Giang lúc này mới lên tiếng.
“Trong túi Triệu Thần có chìa khóa, hắn ta có thể trực tiếp lấy chìa khóa đó
để mở cửa.” Nói xong, Dư Tử Giang nhấc chùm chìa khóa lên nhìn, cuối
cùng anh lấy ra trong đó một chiếc chìa khóa màu bạc: “Nhìn hình dạng ổ
khóa, tôi đoán chắc là chiếc này…”
“Trong túi anh ta có chìa khóa
sao?” Đào Lâm kinh ngạc: “Nhưng mà…” Cậu ta vốn định nói gì đó, nhưng
kìm lại ở cổ họng rồi thôi, như thể suy nghĩ trong đầu cậu ta đột nhiên
bị gián đoạn lại…
“Nhưng mà sao? Bình thường mọi người hay đút chìa khóa vào túi áo đâu phải là chuyện gì kỳ lạ?” Dư Tử Giang liếc nhìn Đào Lâm.
“Không có gì…” Đào Lâm nhẹ nhàng quay đầu lại, không nói tiếp nữa: “Là do tôi suy nghĩ mọi chuyện quá phức tạp thôi.”
“Không ngờ rằng tin nhắn cuối cùng của anh ta là gửi cho tôi… lại còn là tin
nhắn cầu cứu nữa.” Dư Tử Giang ngồi xổm xuống, nhìn màn hình điện thoại
dính đầy máu của Triệu Thần, cảm thấy đau lòng…
“Có thể anh ta sớm đã nhận ra bản thân sẽ gặp rắc rối, cho nên mới lưu lại số điện thoại
của anh.” Đào Lâm trả lời, ngồi xuống bên cạnh Dư Tử Giang.
“Có
thể chính vào ngày mà chúng ta đến thẩm vấn, anh ta có vẻ như đã lờ mờ
nhận ra mình sẽ gặp rắc rối.” Đào Lâm nhìn Triệu Thần với gương mặt vô
cảm, nhưng trong lòng không tránh khỏi xúc động.