Sau khi cãi nhau với Ngải Tịch, Hắc Mộc Thần hùng hổ giận dữ lấy chiếc
Ferrari rồi đạp mạnh chân ga lao như gió trên con đường dài.
Sau một lát xe anh dừng lại trước một quán bar. Đôi chân dài ôm sát ống quần Âu cao cấp, sải bước vào trong.
Nhân viên nữ gặp anh liền cung kính nói mà đỏ mặt tía tai: " Anh Hắc! Mời đi theo tôi ạ! ".
Hắc Mộc Thần gật đầu đi theo nhân viên nữ đến phòng VIP, trên đường đi mà
gương mặt của cô gái nhân viên đó cứ nhìn chằm chằm vào anh, cô ta chỉ
cảm thấy tim đang đập liên tục không ngừng, đầu óc trống rỗng.
Vừa bước vào đã có sẵn các loại rượu vang đắt nhất sắp xếp ngay ngắn trên bàn.
" Anh Hắc! Có cần gọi một số cô gái lên hầu hạ anh không ạ? ". Cô gái đó khẽ hỏi.
Cô nhân viên gật đầu kính trọng khẽ rồi ra khỏi phòng nhưng ánh mắt vẫn
còn dời lên thân hình cao lớn quyến rũ của anh. Hắc Mộc Thần thong thả
ngồi xuống ghế sofa, đôi chân dài tao nhã vắt chéo lên nhau, anh vươn
tay tháo đi chiếc caravat đắt tiền rồi quăng đại xuống đất, cúc áo mở
đến khuy thứ ba thì dừng lại, lộ ra vòm ngực màu đồng mang vẻ ma mị và
quyến rũ của Hắc Mộc Thần.
Nhớ ra gì đó rồi lấy điện thoại ra bấm một dãy số, đầu dây bên kia thẳng thừng cúp máy anh. Hắc Mộc Thần nhíu
mày rồi gọi lại lần nữa, bây giờ đầu dây bên kia mới khó chịu mà nói: "
Hắc Mộc Thần chết tiệt! Cậu đang phá hoại chuyện tốt của anh em cậu đấy! ".
Hắc Mộc Thần lười biếng dựa người vào sofa nhắm lại đôi mắt thâm sâu rồi cất giọng nhàn nhạt.
" Cố Thường Ngạn! Tôi không biết cậu đang làm gì nhưng trong vòng mười
phút tới nữa cậu phải có mặt ở quán bar Mimosa ngay lập tức! Nếu không
từ nay về sau không còn tình nghĩa gì nữa, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt! ".
Cố Thường Ngạn chưa kịp nói năng gì thì Hắc Mộc Thần đã thẳng thừng cúp máy, anh nhướn mày lên thân thể kiều mị của Trần Hoa Minh
Nhất đang nằm trên anh, cô dùng ánh mắt như tia laser muốn xe xác anh
ra. Cố Thường Ngạn cười cười rồi nói: " Nhất Nhất..anh..anh có việc rồi! Khi nào về sẽ tiếp tục nhé? ".
Nói rồi không đợi cô xử lí anh đã nhanh chân lật người Trần Hoa Minh Nhất xuống giường đặt nụ hôn nhẹ lên môi cô rồi đứng dậy mặc quần áo vào.
Vừa chạy xe Cố Thường Ngạn vừa thầm than khổ: " Có ngày tôi cũng bị tên Hắc Mộc Thần chết tiệt cậu làm cho liệt dương mất! ".
Hắc Mộc Thần nhìn xuống đống rượu vang trên bàn liền cầm lên uống ực ực
liên tiếp mấy chai liền. Rượu vào như giải được từng cơn giận dữ trong
người anh, nói đúng hơn là mượn rượu giải sầu!
Cố Thường Ngạn vừa tới liền bất ngờ khi tất cả chai rượu vang trên bàn đều do một mình Hắc Mộc Thần uống sạch hết, vỏ chai rơi rải rác dưới sàn.
Gương mặt Hắc Mộc Thần đà ngà ngà say mà mờ mờ nhìn Cố Thường Ngạn ngồi xuống cạnh anh.
( vì Erica đều dùng danh xưng là "anh" cho cả Hắc Mộc và Cố Thường Ngạn
nên sẽ khó hiểu rốt cuộc là nói tới ai, vì vậy ở chương này Erica sẽ gọi danh xưng riêng cho Hắc Mộc Thần thôi còn Cố Thường Ngạn gọi bằng tên
cho cả đoạn đối thoại nhé! Mong mọi người thông cảm ạ:(!).
Cố
Thường Ngạn nhìn biểu cảm của anh liền nghĩ chắc chắn đã có chuyện gì
xảy ra rồi, chứ khi không chẳng ai vào đêm giao thừa này lại đến đây một mình uống rượu cả. Không bên cạnh bạn gái hoặc vợ thì cũng quây quần
bên gia đình rồi, nhắc tới bạn gái mới nhớ. Cố Thường Ngạn lắc đầu bất
lực, khi Trần Hoa Minh Nhất đang nhiệt tình nằm trên cơ thể Cố Thường
Ngạn mà cám dỗ thì điện thoại của Hắc Mộc Thần lại gọi đến rồi phá hoại
chuyện tốt đang diễn ra..
Cố Thường Ngạn vỗ vỗ vai Hắc Mộc Thần rồi nói: " Cậu sao vậy? Sao lại uống nhiều như thế? ".
Mấy chai rượu vừa được đem lên thì Hắc Mộc Thần liền lấy rồi uống cạn chai, giọng nói có chút mệt mỏi vang lên: " Tôi tìm cậu để uống rượu chứ
không phải để trả lời cho từng câu hỏi của cậu! ".
Cố Thường Ngạn thật sự muốn dùng chai rượu vang mà đập nát đầu anh ngay bây giờ! Anh
uống rượu buồn bã thì liên quan gì tới Cố Thường Ngạn trong khi Cố
Thường Ngạn đang ân ân ái ái bên Trần Hoa Minh Nhất cơ chứ?
Nếu
là ngày thường thì chắc chắn Cố Thường Ngạn sẽ lập tức đến rồi không say không về với Hắc Mộc Thần. Nhưng hôm nay là ngày gì chứ? Cố Thường Ngạn bực bội nói.
" Mộc Thần chết tiệt! Cậu ra ngoài không xem ngày
à? Hôm nay là giao thừa đấy anh hai à! Cậu không ở bên cạnh Ngải Tịch
lại chạy đến đây uống rượu làm gì? Hơn nữa còn phá hoại chuyện tốt của
tôi! ".
Cố Thường Ngạn đang thao thao bất tuyệt mà không để ý đến đôi mắt sắc lạnh của Hắc Mộc Thần đang nhìn mình, vội im bặt không nói
tiếng nào.
Anh cầm chai rượu vang lên rồi tiếp tục uống ực ực, khi đã không còn giọt nào mới lười biếng trả lời.
" Cố Thường Ngạn! Tôi không biết cậu còn có mấy câu nói phí lời như vậy
đấy. Tôi vừa mới cãi nhau với Ngải Tịch, không mượn rượu giải sầu thì
làm gì? ".
Cố Thường Ngạn mù mờ nhìn anh, cãi nhau? Không phải Trần Hoa Minh Nhất nói Ngải Tịch đã đi du lịch sao! Sao lại cãi nhau được?
Nghĩ như vậy Cố Thường Ngạn bèn giật lại chai rượu vang còn một nửa trên tay Hắc Mộc Thần rồi tò mò nói.
" Sao vậy? Rạn nứt tình cảm à? ".
Hắc Mộc Thần nhíu mày cướp lại chai rượu vang rồi đưa lên miệng cho dòng rượu óng ảnh đỏ chảy vào khoang miệng. Lạnh giọng nói.
" Ừ! ". Chỉ một chữ cũng đủ khiến tâm trạng Cố Thường Ngạn như chùn xuống theo, anh có kiệm lời như vàng không vậy. Cố Thường Ngạn tò mò hỏi
thêm.
" Tại sao? ".
Đôi mắt Hắc Mộc Thần hơi trầm tư lại, anh cũng ngừng uống rượu, im lặng giây lát rồi nói: " Không có tại sao! ".
Câu trả lời này có quá kì quặc và vô lí không vậy? Hắc Mộc Thần kéo Cố
Thường Ngạn đến đây chỉ để giải bày vài câu nói rồi xong à? Thật sự Cố
Thường Ngạn muốn lập tức mở nảo Hắc Mộc Thần ra xem xem rốt cuộc trong
đầu anh chứa cái gì, chỉ vì chuyện đó mà nở lòng nào phá hoại một đêm
xuân dài của Cố Thường Ngạn và Trần Hoa Minh Nhất chứ?!
Cố Thường Ngạn lắc đầu bất lực, thấy Hắc Mộc Thần không nói thêm mà chỉ uống rượu nên không hỏi gì nữa. Điện thoại đột nhiên reo vang lên, Cố Thường Ngạn nhìn xem tên hiển thị trên màn hình thì xanh mặt mà nhất thời không
nhận máy.
Hắc Mộc Thần nhìn qua rồi bật cười mỉa mai.
" Vợ sắp cưới của cậu gọi đấy, không dám nghe à? Đường đường Cố đại thiếu
gia vẫn chưa lấy người ta về mà đã cung phụng sợ hãi lên tận mây xanh
rồi! Thật là mất mặt đàn ông chúng ta ". Anh điềm nhiên như không mà
uống thêm vài ngụm rượu vang nữa.
Cố Thường Ngạn liếc xéo anh: "
Cậu đừng có mà nói tôi, sau này khi cưới Ngải Tịch về chắc chắn cậu sẽ
phải cung phụng như một nữ hoàng vậy. À mà cái tính bướng bỉnh nóng nảy
của Nhất Nhất nhà tôi là bị Ngải Tịch nhà cậu dạy hư đấy! ".
Cặp
mắt sắc bén của Hắc Mộc Thần liếc sang khiến Cố Thường Ngạn vô thức rợn
người rồi cười cười một cái đứng dậy đi ra ngoài nhận điện thoại.
Vừa nhận máy thì Cố Thường Ngạn lập tức đưa điện thoại ra xa vì tiếng hét thất thanh của đầu dây bên kia.
" Cố Thường Ngạn chết tiệt! Anh đi luôn đi nhé, đừng có về! ".
Cố Thường Ngạn sợ sệt mà thốt ra giọng nói đầy thảm thương tha thiết.
" Nhất Nhất à, anh đang ở quán bar với Mộc Thần. Cậu ấy cãi nhau với Ngải Tịch rồi nên đến đây mượn rượu giải khuây. Anh không thể bỏ mặc cậu ấy
được, khi nào về anh sẽ làm trâu làm ngựa ba kiếp cho em nhé! Bye bye
Nhất Nhất! ".
Nói rồi không đợi Trần Hoa Minh Nhất mắng Cố Thường Ngạn liền thông minh mà ngắt máy trước khi cơn thịnh nộ của cô diễn ra.
Bên trong, mấy chai rượu vang đều được đưa vào bụng Hắc Mộc Thần. Mấy lời nói của Cố Thường Ngạn khiến anh vô thức trầm tư hẳn.
Kết hôn? Anh sẽ kết hôn với Ngải Tịch sao? Bỗng Hắc Mộc Thần cười lạnh một
tiếng, anh còn không biết khi nào chuyện tình này sẽ chấm dứt đây này,
mà chắc chắn với tình hình hiện tại không sớm thì muộn anh và Ngải Tịch
cũng phải rời xa. Nhưng..tuyệt đối Hắc Mộc Thần sẽ không để việc đó xảy
ra, cả cuộc đời này Ngải Tịch đã bị trói chặt lại trong lòng bàn tay của anh rồi, dù có làm bằng mọi cách anh cũng phải giam cô lại dù cô có hận anh thế nào đi chăng nữa thì Hắc Mộc Thần vẫn không muốn buông tay..
Đột nhiên suy nghĩ của anh dừng lại do cơn đau từ bụng kéo đến dữ dội, Hắc
Mộc Thần vô thức đưa tay lên bụng xoa dịu cơn đau đang hoành hành mà lan ra khắp vùng bụng anh.
Cố Thường Ngạn vừa mở cửa đi vào liền tá
hỏa tâm tinh, điều làm Cố Thường Ngạn phát hoảng là việc Hắc Mộc Thần
nằm chật vật dưới sàn nhà mà ôm lấy bụng đau đớn. Hắc Mộc Thần chỉ cảm
thấy có các cơn đau bụng dữ dội, bụng anh bắt đầu căng cứng, vầng trán
cao của anh vã mồ hôi lạnh, gương mặt đẹp đẽ đột nhiên tái nhợt..
Cố Thường Ngạn sợ hãi tiến đến đỡ lấy anh dậy.
" Mộc Thần? Cậu sao vậy? ".
Hắc Mộc Thần chưa kịp nói lời nào thì đột nhiên anh liền ngất xỉu do cơn
đau đớn từ bụng, mí mắt anh nhắm chặt lại, cả thân người không hề động
đậy.
Cố Thường Ngạn hoảng loạn liền kêu gọi tên anh nhưng Hắc Mộc Thần vẫn bất tỉnh, Cố Thường Ngạn bèn đưa Hắc Mộc Thần lên xe mình rồi
phi như bay đến bệnh viện.
Ngải Tịch đang ngồi rủ rượi trên
giường thì đột nhiên nhận được tiếng chuông reo vang từ điện thoại, đây
là chiếc mà Hắc Mộc Thần đưa cho cô sau việc anh đã đập nát chiếc điện
thoại lần trước, nhưng trong đây không hề có cách liên lạc với những
người mà anh thù ghét hay có ai đó có thể đưa cô ra ngoài, Ngải Tịch
nhìn sang màn hình thì liền lười biếng mà nhận máy.
Đầu dây bên
kia nói câu gì đó mà cả thân người Ngải Tịch sững lại giây lát, bàn tay
đang giữ điện thoại cũng buông thõng mà trượt xuống dần...