Bỗng, hơi lạnh vây vẩn người Ngải Tịch đột nhiên như biến mất. Thay vào
đó là sự ấm áp lạ thường, Ngải Tịch cứng đờ người lại do vòng tay đang
siết chặt lấy eo cô.
Mùi xạ hương thoang thoảng lập tức chiếm lấy khoang mũi cô. Nhất thời khiến Ngải Tịch đứng im đó không động đậy, mặc cho vòng tay của người đàn ông phía sau càng chặt hơn, đầu anh chôn sâu vào gáy cô hít hà mùi hương thơm mát mà còn tham lam hơn rồi đặt nụ hôn cháy bỏng lên, cả bờ vai Ngải Tịch run rẩy bất chợt..
Kỳ lạ thay, cảm giác ấy khiến cô thấy mình đang run rẩy, như có luồng điện chạy qua người.
Có một thứ hạnh phúc như thế, hạnh phúc mang tên âm thầm, là cam tâm đứng
sau chỉ lặng lẽ ôm lấy, nhưng chẳng bao giờ rời xa, chẳng sợ đường chia
hai lối.
Thật nhẹ nhàng, thật ấm áp. Nó như một sợi dây vô hình đang nối hai con tim cùng hòa chung một nhịp đập..
Cả thân thể Ngải Tịch đứng lặng đấy mà cảm nhận được những nụ hôn dịu dàng từ gáy cô đến bờ vai trắng nõn, những nơi mà đôi môi anh đi qua đều
khiến trái tim Ngải Tịch rộn rạo, lồng ngực cô bắt đầu phập phồng mà
không khống chế được trái tim đang tưng bừng dậy sóng.
Vòng tay
quá mạnh mẽ, cô cảm nhận được tình cảm đang chất chứa trong vòng tay
anh, anh mang đến cho Ngải Tịch một cảm giác an toàn hơn tất cả.
Ngải Tịch vô thức tựa đầu vào ngực anh, nhắm lại đôi mắt rồi im lặng không
phản kháng cũng không vùng vẫy, chỉ dùng tai lắng nghe nhịp tim anh đang đập thổn thức không ngừng.
Bây giờ cái ôm anh đang trao cho cô
này đưa khiến Ngải Tịch thấy ấm áp vô cùng, giống như mùa đông lạnh giá
đã đến nhưng được ngồi bên lò sưởi mà nhận xòe tay ra nhận hơi ấm, trong cái ôm này chỉ có sự âu yếm mà không hề có chút dục vọng nào..
Như nhận được sự đồng ý của cô, người đàn ông hơi ngạc nhiên liền xoay người Ngải Tịch qua rồi nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm.
Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau lại trở nên hạnh phúc lạ thường, gương mặt Ngải
Tịch lúc này đẹp đến nổi động lòng người, khiến đôi môi người đàn ông vô thức kìm lòng không đậu mà đặt nhẹ nhàng lên vầng trán thanh tú.
Bàn tay Ngải Tịch siết chặt tà váy cảm nhận được hơi nóng rực của làn môi
mỏng anh đang rơi xuống đôi mắt cô, hàng mi Ngải Tịch khẽ cụp lại, nụ
hôn nóng bỏng lại tiếp tục đặt lên hai gò má hồng hào, kéo dài đến đôi
môi căng mọng của cô thì dừng lại. Đầu lưỡi anh ướt át mà khuấy động làn môi cô, hút hết vị ngọt trong khoang miệng cô.
" Ưm..".
Ngải Tịch vừa mới vô thức ưm một tiếng anh đã nhân cơ hội đưa lưỡi vào rồi quấn chặt lấy lưỡi cô không ngừng quấn quýt..
Khoảnh khắc lúc này Ngải Tịch như bị mê man, đắm chìm vào mùi xạ hương nam
tính của người đàn ông mà quên cả vùng vẫy phản kháng. Những kí ức bị
tổn thương về thể xác đều như làn gió mà bay đi mất..
Lát sau khi hơi thở đã dồn dập hẳn anh mới lưu luyến buông môi cô ra, hàng mi cong
dài của Ngải Tịch khẽ cụp lại mà không dám ngẩng lên, nào ngờ, ánh mắt
vô tình lướt qua cái gì đó đang nổi bật trên áo sơ mi của anh. Dưới ánh
đèn mờ mờ này lại càng tô đậm dấu vết đó hơn nữa.
Ngải Tịch đột nhiên dùng sức mạnh đẩy anh ra xa rồi cất giọng lạnh tanh: " Hắc Mộc Thần! Anh quá ghê tởm! ".
Đột nhiên bị đẩy như vậy Hắc Mộc Thần có chút sững sờ còn bị cô mắng. Anh thắc mắc rồi trầm giọng nói.
" Không phải vừa mới đang tốt đẹp lắm sao? Em còn đang đắm chìm trong nụ
hôn của tôi cơ mà? Sao đột nhiên thay đổi nhanh như chớp vậy? ".
Đôi mắt Ngải Tịch vô cảm mà ngước lên nhìn anh, giọng nói hơi chua xót hẳn.
" Là do tôi vô thức không nhìn rõ gương mặt tàn ác của anh! ".
Mi tâm Hắc Mộc Thần cau lại, anh buông thõng bàn tay vừa đặt ở gương mặt cô xuống rồi lạnh giọng nói.
" Em đang nghĩ tới người đàn ông khác? Tần Khuyết? ".
Ngải Tịch không đáp lời anh, cô nhìn xuống dấu đỏ rực trên áo anh lại càng tức giận mà nghĩ một đường nói một nẻo.
" Phải! ".
Bàn tay Hắc Mộc Thần siết chặt lại, không nói không rằng kéo gáy Ngải Tịch rồi cuồng bạo chiếm lấy đôi môi cô.
" Ưm..ưm..".
Ngải Tịch bất ngờ vì nụ hôn của anh mà ra sức phản kháng đánh vào lồng ngực
anh, nhưng càng đánh đôi môi Hắc Mộc Thần càng trờ nên điên cuồng mà
quấn chặt lấy lưỡi cô. Ngải Tịch nhíu mày khó chịu rồi cắn mạnh vào lưỡi anh một cái, mùi máu tươi nhàn nhạt chảy ra trong khoang miệng, cô đẩy
mạnh Hắc Mộc Thần ra xa rồi dùng sức lau mạnh lên đôi môi mình.
Hành động của cô khiến đường gân xanh nam tính anh nổi lên ngay tức khắc, giọng nói Hắc Mộc Thần đã gầm lên.
" Em ghét tôi chạm vào em như vậy sao? ".
Gương mặt Ngải Tịch cũng biến sắc hẳn, vẻ lạnh lùng lập tức hiện lên, giọng nói trở nên tức giận hẳn.
" Đúng vậy! Tôi ghét anh chạm vào người tôi! Anh đi cho suốt một tháng
qua không về nhà nhưng đến khi về lại mang theo dấu vết của người phụ nữ khác rồi ôm hôn tôi? Không phải ghê tởm thì là gì?! ".
Hắc Mộc
Thần nghe lời nói của cô thốt ra mà thắc mắc sững người, nhớ ra gì đó
rồi nhìn xuống áo. Một dấu son môi đỏ rực hiện lên giữa ánh đèn mờ nhạt
này. Kí ức ùa về trong đầu anh một chút..
Lúc sáng nay khi đi gặp đối tác ở khách sạn Hắc Mộc Thần có đụng mặt Fendy. Cô ta muốn anh đưa
về nhưng anh liền từ chối rồi nói có việc gấp xong rảo bước đi, Fendy
bối rối liền đi theo gọi anh lại. Hắc Mộc Thần vừa quay người lại thì
đột nhiên cả người cô ta mất thăng bằng mà chúi nhủi vào anh, dấu son
môi lập tức dính lại trên áo sơ mi của anh.
Fendy còn tỏ vẻ ngại ngùng rồi nói xin lỗi, nhưng thật chất trong lòng cô ta vô cùng sung sướng.
Hắc Mộc Thần nghĩ rằng cũng không có gì lớn nên định về Hắc Thị sẽ thay ra, nào ngờ công việc quá bận rộn nên anh quên mất.
Không ngờ Ngải Tịch lại nhìn rõ như vậy còn tức giận với anh. Hắc Mộc Thần
ngẫm nghĩ gì đó rồi bật cười, sự tức giận lúc nãy cũng được xua đi, anh
làm ra vẻ đăm chiêu rồi nói.
" Em đang ghen? ".
Câu hỏi
của anh khiến Ngải Tịch nhất thời im lặng, nhưng những kí ức ngày trước
và từng lời nói cay độc của Hắc Mộc Thần lập tức ùa về ngay lúc này. Cô
ngẩng gương mặt lên rồi lạnh lùng nói.
" Năm năm trước anh đã
ngốc một lần, năm năm sau anh vẫn còn ngốc à Hắc Mộc Thần? Tôi không hề
yêu anh vậy tại sao tôi phải ghen? Anh chạm vào ai tôi không biết nhưng
tôi càng không muốn biết vì không liên quan đến tôi! ".
Nụ cười lạnh trên môi Hắc Mộc Thần nở ra, anh cất giọng đáp lại lời cô đầy tức giận.
" Đúng vậy, tôi chạm vào ai cũng không liên quan tới em! Phụ nữ tự tay
dâng tới miệng tôi còn nhiều hơn em tưởng! Ngải Tịch em nói đúng lắm,
năm năm trước tôi đã ngốc một lần vậy mà năm năm sau vẫn đi vào vết xe
đổ như trước nhỉ!? Còn nữa, cả cơ thể em có chỗ nào mà tôi chưa chạm qua đâu mà em giả vờ thanh cao làm mẹ kiếp gì, hả? Hay là em muốn thủ thân
như ngọc để dành cho Tần Khuyết rồi sung sướng nằm dưới thân anh ta rên
rỉ? Em nói tôi ghê tởm vậy em thuần khiết lắm sao? À cũng đúng, loại phụ nữ lăng loàn như em nằm dưới thân bao nhiêu người đàn ông mà chẳng
được! Dù gì cái hương vị của em đều khiến đàn ông si mê mà..".
"
Chát! ". Âm thanh chói tai từ bạt tay cô rơi xuống gò má Hắc Mộc Thần
khiến lời nói anh đột nhiên dừng lại. Ngải Tịch lớn giọng nói trong nức
nở.
" Phải! Tôi là loại phụ nữ như vậy đó thì sao? Phụ nữ dơ bẩn
như tôi mà anh còn chạm vào được thì tại sao người khác không được? Hắc
Mộc Thần tôi nói cho anh biết, dù tôi có rên rỉ thế nào với tất cả đàn
ông trên đời này cũng sẽ không rên rỉ dưới thân một con ác ma như anh
đâu! ".
Sát khí từ gương mặt Hắc Mộc Thần tỏa ra lập tức bao trùm lấy không khí lúc này. Anh quay mặt lại rồi giơ tay bóp chặt cổ Ngải
Tịch rồi ép sát cô vào lan can, tay anh dùng sức không mạnh nhưng cũng
đủ để khiến cô nghẹt thở. Giọng điệu lạnh lùng cay đắng của anh vang lên rơi xuống đầu Ngải Tịch.
" Được lắm! Em ghét tôi chạm vào em thì tôi sẽ không chạm vào em nữa! Tôi kinh tởm cơ thể dơ bẩn đấy của em rồi Ngải Tịch à! Đúng là trên đời này chỉ có một mình Hắc Mộc Thần tôi là
ngu ngốc mà hoàn toàn bại trận dưới tay em. Uổng công tôi còn nghĩ cách
để chuẩn bị quà cho đêm giao thừa này tặng em. Nhưng cái đồ vô tâm vô
tình như em lại không cần! ".
Nói rồi Hắc Mộc Thần buông tay đang siết chặt cổ Ngải Tịch ra rồi hùng hồn rảo bước ra khỏi phòng.
Bỏ cô lại đứng chết lặng người ở ban công, thân thể vô lực mà ngồi thụp xuống tựa vào lan can.
" Đùng..đùng..".
Âm thanh trên bầu trời đêm vang lên chói tai. Ngải Tịch đưa mắt nhìn theo
thì đột nhiên như chết lặng. Trên bầu trời có rất nhiều pháo hoa đang
bắn lên tưng bừng, dòng chữ ' Giao Thừa Vui Vẻ, Tịch! ' lập tức hiện ra
lấp lánh, đọng lại chỉ trong khoảng mười giây rồi tan đi mất. Đủ để thấy chất liệu của loại pháo hoa này tốt đến thế nào. Cả bầu trực nhấp nháy
ánh sáng của từng chùm pháo hoa nổi lên ở giữa bầu trời đêm tạo thành
một khung cảnh đẹp đẽ không nói thành lời.
Nước mắt từng giọt,
từng giọt lăn dài trên gương mặt đau khổ của Ngải Tịch. Nhìn theo mấy
chùm pháo hoa nở rộ trên bầu trời nước mắt cô lại vô thức chảy dài ra,
Ngải Tịch ôm lấy đầu gối rồi nức nở khóc như một đứa trẻ không được ai
dỗ dành.
Hóa ra, Hắc Mộc Thần đã chuẩn bị một món quà như vậy cho cô. Nếu hôm nay không có mấy lời cãi vã và dấu son môi trên áo sơ mi
của anh thì Ngải Tịch và anh đã làm lành rồi hạnh phúc như xưa, nhưng
nào ngờ khung cảnh lại biến thành một mình Ngải Tịch cô đơn ngồi khóc
nức nở ở lan can..