Trong lúc chuẩn bị, Thanh Mộc Tinh
xem kịch bản trong tay. Theo kịch bản nữ phụ tên là Lương Mỹ, nam phụ
tên là Dương Kiên. Cả hai đã yêu nhau từ khi học trung học nhưng mẹ
Dương Kiên không đồng ý mối quan hệ này nên đã bí mật gặp nữ hai và đe
dọa nếu không rời khỏi anh sẽ làm hại gia đình Lương Mỹ. Vài năm sau thì cô nghe tin mẹ Dương Kiên đã qua đời, lúc này cô mới đủ dũng khí bắt
đầu theo đuổi lại anh nhưng đáng tiếc, anh lại đang yêu đơn phương nữ
chính.
Thanh Mộc Tinh khi xem kịch bản thì rất bất ngờ, nhân vật
này thật sự trùng hợp giống y như hoàn cảnh của cô nhưng ở đây nam phụ
đã yêu nữ chính. Có khi nào có một ngày Doãn Minh Dương cũng sẽ như vậy
không? Anh vừa có tài vừa có sắc, hàng ngàn hàng triệu phụ nữ đều muốn
đeo đuổi anh, nói không chừng anh đã quên đi cô mà có người trong lòng
rồi. Nghĩ đến đây, tay đang cầm kịch bản run run, khóe mắt bắt đầu đỏ.
- Cô Thanh làm sao vậy? Người đứng đầu buổi thử vai mới đó đã hồi hợp đến phát sợ rồi sao?
Tống Thanh Nhạc nhìn biểu cảm của cô từ nảy đến giờ liền soi mói.
- Không sao? Là cảnh diễn đầu lại diễn với ảnh đế nên tâm trạng bình
thường mới là lạ. Mà khoan đã! Chưa biết Doãn Tổng có thèm diễn với cô
hay không nữa. Uầy! Cảnh quay đầu tiên đã diễn cảnh nóng với người đóng
thế tin này truyền ra bên ngoài chắc mất mặt lắm đây.
Tống Thanh
Nhạc ra sức mỉa mai, phàm là cảnh nóng, Doãn Minh Dương đều chưa từng
đóng, với một người mới không tiếng tâm như Thann Mộc Tinh đương nhiên
lại càng không rồi. Tống Thanh Nhạc vui sướng khi đã làm cho Thanh Mộc
Tinh câm nín. Lúc này lại nghe đạo diễn hỏi Doãn Minh Dương.
- Xin hỏi Doãn tổng có cần người đóng thế không?
Nếu như đóng một bộ phim khác thì hắn đây đương nhiên là không hỏi câu hỏi
ngu ngốc này rồi nhưng trong hợp đồng đã yêu cầu không cho đóng thế nên
hắn cắn răng mà hỏi anh đề phòng khi bên đầu tư phát hiện ra thì hắn
không bị ảnh hưởng.
Lương Lập Nghị cúi đầu toát mồ hôi hỏi Doãn Minh Dương cho thấy anh như một bậc vương giả còn hắn như tên thái giám đê hèn.
- Không cần.
Một chất giọng lạnh lẽo nhẹ tên phát ra khiến những người trong phòng kinh
ngạc. Không chỉ riêng Thanh Mộc Tinh mà khuôn mặt của Tống Thanh Nhạc và Lương Lập nghị cũng đơ ra.
- Doãn...Doãn tổng! Anh...anh nói gì?
Ánh mắt hổ phách nhìn xuyên qua Lương Lập Nghị khiến hắn có cảm giác như có một mũi tên đang phóng đến hắn.
- Ông bị điếc?
Cả người Lương Lập Nghị ấp a ấp úng trả lời.
- Tôi...tôi nghe...nghe rồi.
Chất giọng lạnh băng một lần nữa thốt lên.
- Trong hợp đồng ghi sao thì làm vậy, trước giờ tôi chưa từng làm trái quy tắc. Ông hỏi tôi câu này là có ý gì?
Cả người Lương Lập Nghị run cầm cập.
- Tôi...tôi...chỉ là...
- Chuẩn bị quay đi! Ông đang làm tốn thời gian của tôi đó.
Trái với vẻ mặt lo sợ kinh hãi của Lương Lập Nghị thì Doãn Minh Dương thông
thả ngồi tựa lưng trên ghế. Khí chất vương giả ra lệnh cho Lương Lập
Nghị. Hắn hoảng sợ chào anh rồi nhanh chóng rời đi.
Hai chữ "không cần" của anh đã đánh bay vẻ mặt phách lối của Tống Thanh Nhạc, cô ta
đến giờ vẫn đơ người. Trong lòng Thanh Mộc Tinh vô cùng vui mừng nhìn
Tống Thanh Nhạc.
- Chị Thanh Nhạc lo quá nhiều rồi nha! Yên tâm,
em đây sẽ đóng cùng Doãn Tổng, điều này là ước mơ của mỗi một diễn viên
nữ chắc đây cũng là điều chị Thanh Nhạc rất muốn mà không có, chị nói
xem là mất mặt hay là được hâm mộ? Cho nên chị đừng lo lắng cho em quá,
em đã nói rồi càng chọc tức thì em càng vui vẻ thôi.
- Cô...
Tống Thanh Nhạc cứng họng không nói nên lời. Cho cô ta nghĩ lại trăm lần
cũng không nghĩ đến Doãn Minh Dương sẽ đồng ý. Vẻ mặt cô ta bây giờ vô
cùng khó coi. Phùng Khê từ nảy đến giờ chứng kiến một màn mất mặt của
Tống Thanh Nhạc thì không nhịn được cười, cô không ngờ bình thường Thanh Mộc Tinh đơn thuần, ngây thơ như vậy mà tài ăn nói lại cực kì tốt.
- Chuẩn bị quay cùng Doãn tổng thôi! Em còn ở đây nữa thì cô Tống sẽ lên cơn đột quỵ mất.
Nghe xong câu nói của Phùng Khê thì mặt Tống Thanh Nhạc lại càng khó coi
hơn. Trong lòng Tống Thanh Nhạc như lửa đốt. Mẹ nó! Tôi phải cho các
người biết thế nào là hậu quả của việc chọc đến tôi.
Sau khi chọc
tức thành công Tống Thanh Nhạc. Thanh Mộc Tinh đến sô pha xem lại lời
thoại. Một lúc sau cũng đã đến lúc bắt đầu. Đạo diễn hô to.
- Cảnh 17 lần 1 bắt đầu.
Doãn Minh Dương đang đi loạng choạng ngoài hàng lang, vì biết nữ chính không hề yên mình, anh đã uống rượu say khước. Doãn Minh Dương diễn xuất cực
kì đạt khiến mọi người to mắt nhìn. Quần áo anh sọc sệt, hai cúc áo trên ngực đã mở ra trong cực kì quyến rũ bắt người khác phải phạm tội.
Diễn xuất của Doãn Minh Dương trước nay luôn hoàn hảo, mặc kệ tính cách anh
ngoài đời thực có bao nhiêu lạnh lùng và khó tiếp cận, nhưng khi anh
nhập vai, trong tích tắc đấy anh như biến thành một người hoàn toàn
khác, bỏ xuống tất cả lạnh nhạt và xa cách, bao phủ chỉ có đau thương và thống khổ. Thậm chí vì để cường điệu cảm giác đau đớn không nói thành
lời khi mất đi người yêu.
Một diễn viên nữ yêu thích nhìn anh cảm
thán: "Ảnh đế quả nhiên là ảnh đế, tùy tiện làm một biểu hiện, đã phát
huy nhân vật trong kịch bản vô cùng nhuần nhuyễn."
Lúc này Thanh
Mộc Tinh sải bước đi trên hành lang đó. Cô mặt một chiếc váy chất liệu
bằng ren trắng vô cùng thanh lịch, tao nhã. Màu trắng này không dìm được nước da trắng ngần mịn màng của Thanh Mộc Tinh mà còn làm cô như một
đóa sen trắng xinh đẹp rực rỡ chói lóa muôn phần.
...(Minh họa)...
Cô đang đi thì vô tình đụng trúng anh. Doãn Minh Dương như sắp ngã xuống
mặt đất thì một bàn tay dịu dàng ngăn anh lại, đôi tay ấy cố giữ cho
người anh không ngã nhào xuống đất. Lúc này anh mơ hồ không biết gì còn
Thanh Mộc Tinh nhìn anh. Cô như bị sét đánh ngay tại chỗ. Đôi mắt mèo to tròn mở to, đôi môi run run không nói nên lời. Khoảng mười giây sau cô
mới gọi anh.
- Dương...Dương Kiên.
Giọng cô nhẹ nhàng, thều
thàu như tiếng muỗi kêu, trong giọng nói như chứa đựng toàn bộ đau đớn
nhớ thương của cô dành cho anh suốt tám năm trời. Lúc gặp mặt nhau ở nhà hàng Kim Hải, cô cũng muốn gọi anh như vậy nhưng lí trí đã mách bảo cô
không có tư cách đó. cảm xúc hỗn độn giữa đời thực và kịch bản hòa hợp
vào người Thanh Mộc Tinh. Cô móc trong túi áo của anh ra chiếc thẻ phòng có số 1001. Khoảng cách ở nơi cô đứng và phòng anh cũng gần, cô dìu anh đi vào trong.
Bên trong tối đen như mực, Thanh Mộc Tinh vừa dìu
anh vừa chạm công tắc mở đèn lên trong chật vật vô cùng. Ánh đèn đột
ngột lóe lên, Doãn Minh Dương nhíu mày như không thích nghi được với ánh sáng, anh lấy tay che mắt lại. Thanh Mộc Tinh chậm rãi dìu anh xuống
giường. Đột nhiên cơ thể người đàn ông mất hết sức lực nhào thẳng và
người cô. Hai người trực tiếp ngã xuống giường. Tư thế của anh và cô bây giờ rất gần gũi, gần gũi đến cả hai có thể cảm nhận được hơi thở của
đối phương. Cô dùng hết sức đẩy anh rời khỏi người mình, Thanh Mộc Tinh
đứng dậy định vào nhà tắm lấy khăn lau mặt cho anh thì tay bỗng dưng bị
nắm lại. Một hơi ấm đột ngột tiếp xúc với cổ tay cô, tuy là bản thân
biết trước được tình huống này nhưng vẫn giật mình. Người Thanh Mộc Tinh cứng đờ.
- Đừng đi!
Lúc này anh vẫn chưa mở mắt nhưng sức lực trên tay không thuyên giảm chút nào. Giọng nói trầm thấp vang lên.
Cô trước giờ vẫn luôn yêu anh, nhưng trong hiện thực phũ phàng kia, không
dám để tình yêu ấy biểu hiện ra một chút nào, nhưng bây giờ đang đóng
phim, cô hoàn toàn không cần sợ hãi hay kiêng kỵ điều gì cả. Vì thế nên
chỉ trong khoảng thời gian ngắn, cả người Thanh Mộc Tinh liền nhập tâm
vào vai diễn, cô vừa dựa theo kịch bản của đoàn làm phim, lại có thể tự
làm chủ được diễn xuất của mình. Thanh Mộc Tinh đưa ngón tay ra, nhẹ
nhàng chạm vào mặt anh, mang theo vài phần si mê, yêu thương cùng khổ
sở.
- Dương Kiên! Xin lỗi anh vì đã đột nhiên nói lời chia tay
khiến anh đau khổ, nhưng em không còn cách khác, là mẹ anh đã ép em, bà
ấy dọa sẽ làm hại gia đình em.
Giọng Thanh Mộc Tinh chứa đầy yêu
thương cùng thống khổ. Một giọt lệ nóng hổi trên khóe mi lăn dài xuống
chạm vào ngực anh. Giọt lệ như xuyên thẳng vào tim khiến anh đau nhói.
Cô ra sức cầm lại nước mắt rồi to gan ghé vào trên ngực anh.
Lúc này Doãn Minh Dương mở mắt lật người cô lại, đôi mắt hổ phách mơ màng
nhìn cô, cô có thể thấy trong đôi mắt của anh chứa đựng đầy yêu thương,
mong nhớ trong đó.
Bỗng nhiên Doãn Minh Dương cuối đầu dán môi
mình vào đôi môi mềm mại của Thanh Mộc Tinh. Cô trố mắt nhìn gương mặt
phóng đại của anh. Chiếc lưỡi ươn ướt của anh nhẹ nhàng xâm nhập vào môi cô. Không phải lần đầu tiên được anh hôn nhưng bây giờ cô mới cảm nhận
được sự dễ chịu, vui sướng khi người đàn ông mình yêu đang hôn mình, cảm giác cực kì thoải mái này đã tám năm rồi cô chưa cảm nhận được.
Trong phòng yên lặng như tờ, mọi người nóng mắt nhìn hai thân ảnh đang quấn
quít trên giường. Trời ạ! Doãn tổng của bọn họ chưa từng quay cảnh hôn
bao giờ nhưng lúc quay lại triền miên, cuốn hút, quyến rũ thế này còn
Thanh Mộc Tinh trong như chú thỏ ngơ ngát không dám nhút nhít mặc cho
anh hôn. Đôi mắt Tống Thanh Nhạc lúc này chứa đầy oán hận, nếu không
xuất hiện một Thanh Mộc Tinh ranh ma này thì người nằm trên giường đó là cô ta rồi, càng nghĩ cô ta càng tức chỉ muốn ngay lập tức xé xác Thanh
Mộc Tinh ra thôi. Nhưng không sao, cô ta sẽ từ từ cho Thanh Mộc Tinh
biết thế nào là cảm giác nhục nhã trước mọi người.
Về phía Lăng Linh Sương. Khi thấy hai người này thân mật như vậy khiến cô mù mắt. Cô nhỏ giọng.
- Trời ạ! Kĩ thuật hôn của Doãn Minh Dương sao tốt đến vậy?
Hàn Minh Triết vừa bước vào thấy cảnh hai người này quấn quýt hôn nhau thì
nhếch mép. Trước giờ anh chưa được tận mắt chứng kiến mặt này của Doãn
Minh Dương. Nếu mà đoàn làm phim không cấm chụp hình thì anh đã chụp lại khoảnh khắc này đưa cho Lâm Vũ xem. Đang cười thì Hàn Minh Triết nghe
được tiếng nói của Lăng Linh Sương đằng trước mình anh nhếch môi.
- Vậy kĩ thuật hôn của tôi thì sao?
Lăng Linh Sương giật thót tim nhìn Hàn Minh Triết. Trong đại não của cô lại
ùa về diễn cảnh lúc nảy, mặt lại bắt đầu đỏ. Hàn Minh Triết bắt trọn
dáng vẻ đáng yêu chưa bao giờ thấy này của Lăng Linh Sương thì nụ cười
càng nặng thêm.
- Sao không trả lời câu hỏi của tôi? Kĩ thuật hôn của tôi có tốt không?
Hàn Minh Triết tiếp tục gặn hỏi làm mặt Lăng Linh Sương đỏ rần. Cô lườm anh muốn rớt cả mắt ra ngoài.
- Tôi không muốn cãi lộn với anh. Khôn hồn thì cút đi. Nếu không phải đang quay phim thì tôi đã đánh anh lâu rồi.
Thấy cô đột nhiên từ đáng yêu chuyển sang hung dữ, Hàn Minh Triết thích thú. Anh không nói gì hết nhìn Doãn Minh Dương và Thanh Mộc Tinh đang thắm
thiết.
Lúc này Thanh Mộc Tinh mất hết dưỡng khí, cơ thể đã nhẹ tên từ lâu, cô vỗ nhẹ lưng anh. Môi Doãn Minh Dương rời khỏi môi căng mọng
của Thanh Mộc Tinh rồi dùng tay miết nhẹ đôi môi sưng đỏ ấy. Anh cong
môi thỏa mãn chui vào hõm cổ cô rồi nằm bất động ở đó. Cô tưởng anh đã
ngủ nhưng không ngờ một lúc sau anh lại cất tiếng nói.
- Anh nhớ em, em có biết không?
Lòng Thanh Mộc Tinh nhói lên một cái, cô biết đây chỉ là diễn nhưng lời nói
này của anh lại khiến cô rung động. Thanh Mộc Tinh ước gì đây chính là
sự thật không phải diễn xuất gì cả.
Đột nhiên Doãn Minh Dương ngóc đầu dậy nhìn cô say đắm. Anh từ từ sờ lấy khuôn mặt mềm mại, mịn màng
của cô. Đôi mắt anh nhìn Thanh Mộc Tinh đầy thâm tình.
- Hạ Vy! Anh yêu em.
Lúc này cõi lòng Thanh Mộc Tinh như tan nát. Tuy là diễn nhưng cô đã nhập
tâm vào vai mất rồi. Nhìn anh nhìn bản thân mình mà thốt tên cô gái khác khiến lòng ngực Thanh Mộc Tinh đau nhói. Đôi mắt trong veo nhìn anh.
Anh vẫn dịu dàng ma sát trên má cô.
- Hạ Vy! Làm người yêu anh có được không? Anh mặt kệ quá khứ của em thế nào anh cũng vẫn yêu em.
Giọng nói trầm ấm của anh từ từ chui vào tai cô nhưng mang sát thương cực
lớn, cô sợ, sợ anh sẽ như nam hai này, sẽ yêu người khác không phải cô.
Thanh Mộc Tinh nhìn anh, càng nhìn càng đau đớn. Diễn suất của cô khiến tất
cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc. Đôi mắt xinh đẹp của Thanh Mộc
Tinh nhìn Doãn Minh Dương như muốn nói "Tại sao anh không còn yêu em
nữa". Trong kịch bản đây là lời nói nhưng Thanh Mộc Tinh lại biểu hiện
bằng ánh mắt. Thế nhưng đạo diễn và thư kí trợ lí đều không kêu dừng lại mà cứ để cô diễn tiếp. Bọn họ có thể nhìn thấy ánh mắt biết nói đó của
Thanh Mộc Tinh còn đau đớn hơn lời nói gấp trăm gấp ngàn lần.