Doãn Minh Dương lại cuối đầu định
hôn cô nhưng Thanh Mộc Tinh hốt hoảng đẩy anh ra. Thì ra anh xem cô là
người con gái khác chứ không phải bản thân mình. Cô lập tức rời giường
lại bất ngờ ngã người xuống đất. Nước mắt cô như những viên trân châu
chậm rãi rơi xuống khiến người khác nhìn mà đau lòng. Cú ngã này cũng là tự nhiên không có trong kịch bản nhưng nó làm cho cảnh phim càng thêm
bi thảm hơn. Cô nhìn anh che miệng khóc nức nở rồi cố gắng đứng dậy chạy ra khỏi phòng.
- Cắt! Tốt! Tốt lắm! Doãn Tổng và Mộc Tinh diễn quá xuất sắc. Mộc Tinh đúng thật là có tài nha, rất biết sáng tạo.
Lương Lập Nghị luôn miệng khen không ngớt. Không những thế mà mọi người xung
quanh đều cảm thán khả năng diễn của Thanh Mộc Tinh. Lúc cô vào phòng
thay đồ chuẩn bị cho cảnh diễn tiếp theo thì nghe được mấy diễn viên phụ bên ngoài bàn tán.
- Không ngờ Thanh Mộc Tinh đó lại diễn xuất tốt đến vậy!
- Người ta đứng đầu buổi thử vai, vượt qua mấy trăm diễn viên luôn mà.
- Mới đầu tôi còn tưởng cô ta sử dụng quy tắc ngầm nhưng bây giờ mới tận
mắt kiểm chứng. Không phải cô ấy tự nhiên mà được đóng với Doãn Tổng đâu nha mà là có thực lực thực sự, mới đầu tôi còn ghét cay ghét đắng cô ta tại sao mới xuất hiện đã đóng chung với nam thần của tôi rồi.
- Thanh Mộc Tinh diễn xuất tốt, dáng dấp lại xinh đẹp, lần này đóng cặp với Doãn ảnh đế, đoán chừng sắp tới thành tâm điểm đây.
- Sao các cô biết cô ta không sử dụng quy tắc ngầm? Diễn xuất tốt thì sao chứ, chúng ta còn phải đi nịnh nọt các đạo diễn chế tác mới được vào
đây, dù diễn xuất tốt thế nào cũng là một người vô danh, ai biết được cô ta còn ghê gớm hơn chúng ta nữa là.
- Cô nói cũng đúng.
...
Thanh Mộc Tinh vừa thay đồ vừa nghe bọn họ thảo luận về mình, có ngưỡng mộ,
có ghen tị. Cô cười nhạt, đúng là giới giải trí, dù có làm tốt thế nào
cũng bị bôi nhọ thôi.
...
Đến chiều, ánh mặt trời chói lóa
phản phất xuống hồ bơi dưới khách sạn. Vì hôm nay quay phim nên đã bao
trọn cả khách sạn này, những người đi qua đi lại trong lúc quay phim đều là diễn viên quần chúng. Quay quần quật từ sáng đến giờ vẫn chưa xong.
Cảnh tiếp theo là đến lượt Doãn Minh Dương và Thanh Mộc Tinh.
Cảnh này quay về nam hai đang đến đây tìm nữ chính thì nữ hai đến đây cản
nam hai lại. Cả hai lôi lôi kéo kéo một hồi nam hai bực tức nói nặng lời với nữ hai.
- Cảnh 225 lần một bắt đầu.
Chờ cho đến khi lựa chọn được ống kính, theo chỉ đạo của đạo diễn, Doãn Minh Dương chạy đến trước hồ bơi nhìn nhiều người xung quanh tìm nữ chính thì bỗng nghe
tiếng gọi.
- Dương Kiên!
Anh quay người lại nhìn cô, vẻ mặt
lúc này đầy chán ghét như lúc bình thường đối diện với Thanh Mộc Tinh
vậy. Anh không thèm đếm xỉa mà tiếp tục tìm người. Cô đi đến kéo tay
anh.
- Dương Kiên! Hạ Vy không hề yêu anh, cô ta đã có con với
người khác từ bốn năm trước, bây giờ đã tìm được ba đứa bé rồi anh còn
không buông tha sao?
Anh chán ghét hất tay cô ra.
- Chuyện này chả liên quan gì đến cô cả! Biến đi!
Giọng nói lạnh lùng của anh cũng giống như lúc bình thường nói chuyện với cô vậy. Cô đi đến kéo tay anh.
- Vương Kiên! Cô ấy không hề yêu anh, em mới là người yêu anh thật lòng,
sao anh lại tự làm khổ mình như thế? Anh cho em một cơ hội có được
không?
- Tránh ra!
Doãn Minh Dương dùng sức hất tay cô ra, tiếp đó Thanh Mộc Tinh bị sức lực như vậy hất té ngã trên đất.
Thật ra Doãn Minh Dương cũng không phải thật sự dùng sức hất mà chỉ làm ra
tư thế như đang dùng sức, Thanh Mộc Tinh lại rất phối hợp với cái vung
tay của Doãn Minh Dương, liền thuận thế ngã trên mặt đất.
Cô vờ
nhíu mày tỏ ra đau đớn đứng dậy thì bỗng dưng giày cao gót nháy mắt bị
gãy gót, sau đó cả người cô liền mất thăng bằng bằng. Trong tình huống
không kịp phản ứng, cả người liền "tõm" một tiếng, rơi vào trong hồ.
Vì rơi xuống nước quá bất ngờ cộng thêm bể bơi sâu hơn hai thước, Thanh
Mộc Tinh bị chìm vào trong lòng nước, quẫy đạp lên vô số bọt nước. Thời
tiết mấy nay thật sự rất lạnh nên nước trong hồ cũng đặc biệt lạnh tanh
làm cho cả người Thanh Mộc Tinh có cảm giác đang ngâm mình trong hồ băng vậy. Sự việc đến đột ngột khiến cho mọi người xung quanh không kịp phản ứng.
Doãn Minh Dương vừa hất tay Thanh Mộc Tinh ra, lạnh lùng
xoay người bước đi, nhưng vừa mới đi được vài bước, liền nghe thấy âm
thanh rơi xuống nước từ phía sau vang đến, anh theo bản năng quay đầu
lại, chỉ thấy Thanh Mộc Tinh đang vùng vẫy trong bể bơi. Thanh Mộc Tinh
không biết bơi, mà bể bơi này ở ngoài trời, không có cơ chế điều chỉnh
nhiệt độ của nước, hiện tại trời đã gần tối, nước rất lạnh.
Sắc mặt Doãn Minh Dương trong nháy mắt liền tái nhợt, không kịp nghĩ ngợi gì cả liền trực tiếp lao người xuống bể bơi.
Thanh Mộc Tinh dần chìm xuống nước, cả người đều vô lực, cảm giác được dòng
nước lạnh băng kia sặc vào trong mũi mình, hô hấp trở nên đứt đoạn, cô
muốn mở miệng ra kêu cứu, rồi lại càng có thêm nhiều nước tràn vào trong bụng. Cô bắt đầu giãy giụa, nhưng càng giãy giụa lại càng chìm xuống
nhanh hơn. Ngay tại lúc cô sắp tuyệt vọng liền cảm giác được có một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng mình, giây tiếp theo liền được kéo vào
trong một lồng ngực ấm áp.
Doãn Minh Dương đưa Thanh Mộc Tinh lên bờ, sau đó nhanh chóng đưa tay ra ấn vào bụng cô.
Bởi vì bị anh ép tay giữ vào bụng, cô liên tiếp phun ra mấy ngụm nước, đầu
óc cũng dần tỉnh táo lại, ngay lập tức nghĩ đến hậu quả của việc bản
thân rơi xuống nước.
Tất cả đều xảy ra quá nhanh khiến cho cô
không kịp đề phòng gì cả, người khác chắc chắn cũng không có phát hiện
thấy điều gì bất thường, nhưng chính cô lại biết rõ, mình bị ngã xuống
bể bơi là do gót giày đột nhiên bị gãy, từ lúc bắt đầu đến giờ, cô đều
đứng trên đường phẳng, gót giày không thể tự nhiên gãy đi, khẳng định là có người muốn làm cô xấu mặt là rất cao.
Từ lúc Thanh Mộc Tinh
rơi xuống nước đến khi cô được Doãn Minh Dương cứu, thời gian không đến
hai phút, hoàn toàn không có trở ngại gì cả. Cô sau khi phun hết nước ra lại nhìn anh, cô nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch, chậm chạp không muốn tỉnh dậy.
Doãn Minh Dương hơi nhăn trán lại, đáy mắt xẹt qua vẻ
hỗn độn xen lẫn kinh hoảng, sau đó liền đưa tay ra vỗ nhẹ vào má Thanh
Mộc Tinh, thấy cô như cũ vẫn không có phản ứng, ngược lại thân thể còn
không ngừng run rẩy. Doãn Minh Dương mấp máy môi, dường như không còn để ý đến xung quanh đang có rất nhiều người đứng xem, liền hít sâu một
hơi, cúi đầu xuống, đến bên môi cô.
Trong thâm tâm Thanh Mộc Tinh thì đang nghĩ, người khác càng muốn làm cô xấu mặt, cô sẽ càng không cho người đó được như ý.
Bây giờ cô đang quay phim, bị rơi xuống nước là ngoài ý muốn, nhưng Thanh
Mộc Tinh lại muốn biến sự ngoài ý muốn này thành một màn diễn xuất đặc
sắc.
Trong kịch bản, lúc này nam hai cũng đang phát sinh tình cảm
lại với nữ hai, cho nên nữ hai rơi xuống nước, nam hai nhảy xuống nước
cứu cô cũng rất hợp lý.
Cô cảm nhận được bờ môi ấm áp của anh đang hô hấp nhân tạo cho mình mà lòng chợt ấm áp, thì ra anh ấy vẫn còn quan tâm cô. Lúc này Thanh Mộc Tinh từ từ mở mắt, giọng nói cô yếu ớt vang
lên.
- Anh có thể cho em một cơ hội không? Em còn yêu anh rất nhiều.
Lương Lập Nghị từ nảy đến giờ vẫn ngơ ra đó, lúc này ông ta bừng tỉnh lại,
cầm loa, đang chuẩn bị chỉ huy nhân viên công tác cầm thảm đi qua xem có vấn đề gì không, kết quả trước sự giám sát của mình liền truyền đến
giọng nói của Thanh Mộc Tinh. Trong nháy mắt ông dừng mọi hành động,
nghiêm túc theo dõi hình ảnh trên màn hình.
Ban đầu Doãn Minh
Dương nghe thấy âm thanh của Thanh Mộc Tinh, cả người có chút hoảng hốt, anh nhìn chằm chằm đôi mắt tối đen láy của cô chừng năm giây, sau đó
mới tỉnh táo nhận ra Thanh Mộc Tinh đang diễn xuất.
Vừa rồi cô rơi xuống nước không phải ngoài ý muốn mà là cô nghĩ ra ý tưởng diễn xuất?
Doãn Minh Dương áp chế lo lắng tận đáy lòng, hai mắt tiếp tục thản nhiên
đánh giá Thanh Mộc Tinh, xác nhận cô không trở ngại gì nữa, tiếp đó đáy
lòng dâng lên một nỗi phẫn nộ không nói nên lời.
Vì quay phim mà
cô liều mạng như vậy? Cô không hề biết bơi lội, nếu anh không đúng lúc
đi cứu cô, cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm thế nào?
Biểu
tình Doãn Minh Dương nháy mắt trở nên lạnh như băng, ngay tiếp theo khắp người anh phát ra hơi thở, còn xen lẫn vài phần hàn khí bức người, anh
nhìn về Thanh Mộc Tinh, cười lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp ném cô
đang ôm trong ngực xuống đất, cả người mang đầy tức giận đứng lên xoay
người rời đi.