Trần Nhan Linh bừng tỉnh, một khuôn mặt đen thật lớn giãy giụa ngay
trước mắt nàng, vô số hắc khí từ trong miệng nó tràn ra, tựa như từng
sợi cô hồn ồ ạt ào tới.
“01! Sao lại thế này?” Trần Nhan Linh
hoảng sợ mà gọi hệ thống, giờ nàng mới phát hiện trên mặt đen cắm một
thanh kiếm bạc, mà chủ kiếm đúng là nàng.
Trần Nhan Linh theo bản năng rút thanh kiếm ra, mặt đen nháy mắt hóa thành khói đen tan đi.
【 Ký chủ, thế giới này là tu tiên giới hỗn loạn, cốt truyện nguyên bản do một ít yếu tố ngoài ý muốn nên đã bị hủy, cốt truyện bắt đầu rồi. 】
Trần Nhan Linh thầm mắng hệ thống vô dụng, nhưng có chút manh mối dù sao cũng đỡ hơn không có gì: “Nữ chính tên gì?”
【 Nữ chính tên Thịnh Vũ Ca. 】
Không đợi Trần Nhan Linh hỏi thêm, mấy khuôn mặt đen đằng trước càng ngày
càng nhiều, nàng chỉ có thể theo bản năng mà vung kiếm, chém giết một
đám mặt đen tới gần mình.
Chờ nàng diệt hết bóng đen, nàng mới có thời gian chải vuốt tình cảnh bấy giờ.
Ký ức của nguyên thân gần như bằng không, hệ thống cũng không cách nào lấy ra ký ức nguyên thân.
Trần Nhan Linh nhìn thanh kiếm bạc dáng vẻ bình thường trong tay mình. Tuy
rằng không biết đám quái mặt đen kia lợi hại thế nào, nhưng mỗi cái đều
bị nàng dễ dàng chém nát như cắt đậu hủ, điều này làm Trần Nhan Linh
thật tò mò chủ nhân thân thể hiện giờ của mình.
Thân thể này là
hoàn hảo nhất trong mấy thế giới nàng từng trải qua, thể chất tốt khỏi
phải nói, càng kỳ diệu là nàng có thể cảm thấy thân thể cất chứa năng
lượng thật lớn, cụ thể là gì nàng cũng không nói được.
【 Kiểm tra thấy nữ chính gặp nguy hiểm, xin ký chủ mau chóng tới cứu viện! 】
Hệ thống nhắc nhở.
Nhưng Trần Nhan Linh ngay cả nữ chính ở đâu cũng không biết, nàng đi đâu cứu người chứ?
Nàng nhìn xung quanh, thấy một cái mặt đen nhỏ nhút nhát sợ sệt mà nhìn
mình, nàng bèn rút kiếm đi đến gần nó, nói: “Mang ta đi tìm đồng bạn
ngươi, nếu không ta liền giết ngươi.”
Mặt đen sợ hãi bay đi, Trần Nhan Linh vôị đuổi theo, nhưng nó bay quá nhanh, nàng dựa vào hai cái đùi thật sự đuổi không kịp.
Đúng lúc này, kiếm trong tay nàng bay ra, vững vàng mà ngừng trước mặt nàng.
Trần Nhan Linh tức khắc hiểu ra, đây chẳng lẽ là ngự kiếm phi hành trong truyền thuyết?
Dù gì nàng cũng là người biết võ công, nguyên thân lại rất am hiểu ngự kiếm, thoáng chốc nàng liền đuổi kịp mặt đen.
Nó bay tới chỗ tụ tập thật nhiều mặt đen lớn, chúng nó đang vây quanh một
đám người mặc trang phục màu sắc rực rỡ. Bọn họ tóc tai tán loạn, cầm vũ khí liều chết đánh nhau với tụi quái mặt đen.
Trần Nhan Linh thầm nghi hoặc, lúc nàng giết quái mặt đen cảm thấy rất nhẹ nhàng, xem ra thực lực nguyên thân không tệ lắm.
“Nữ chính trong nhóm người này sao?”
Trần Nhan Linh hỏi hệ thống.
【 Đúng vậy, theo kết qua kiểm tra, nữ chính Thịnh Vũ Ca là một trong số họ. 】
Một khi đã vậy, Trần Nhan Linh liền rút kiếm xông lên, thành thạo giết ra một lỗ thủng giữa vòng vây quái mặt đen.
Người bên trong thấy Trần Nhan Linh tới, hô to: “Đại sư tỷ đến! Đại sư tỷ đến cứu chúng ta! Mọi người, giết!”
Trần Nhan Linh vừa diệt quái vừa ngẫm lại tình huống. Nàng hẳn là Đại sư tỷ
của mấy người này, họ đều thuộc về môn phái nào đó, quan trọng là địa vị nàng không thấp.
Có Trần Nhan Linh gia nhập chiến cuộc, mọi
người vốn bị vây giết nháy mắt như được tiêm máu gà mà hăng say múa may
đao kiếm, mấy trăm con quái mặt đen không bao lâu chết sạch, còn lại đều hoảng loạn chạy đi.
【 Chúc mừng ký chủ, tiến độ nhiệm vụ chính đạt 10%, khen thưởng 100 tích phân, hiện có 2600 tích phân. 】
Trần Nhan Linh lau đi hắc khí dính trên thân kiếm, từng luồng hắc khí nhè
nhẹ giống như sương khói lượn lờ quanh lưỡi kiếm, làm người nhìn mà cảm
thấy áp lực.
Một thanh niên trẻ mặc trường bào trắng cầm kiếm
chắp tay nói: “Đa tạ Đại sư tỷ ra tay tương trợ, bằng không chúng ta
suýt bị đám Dạ Tố này giết chết.”
Người bên cạnh lập tức nói
theo: “Đúng vậy, Đại sư tỷ thật không hổ là tấm gương sáng trong lứa
chúng ta, ngay cả Dạ Tố cũng là mỗi nhát kiếm diết một con, quả thật
nhân tài kiệt xuất.”
Trần Nhan Linh xua xua tay, vừa định nói
“Chuyện nhỏ không tốn sức gì thôi”, bỗng có một tiểu cô nương mặc váy
dài xanh lục lẻn đến trước mặt nàng: “Ngươi chính là Đại sư tỷ? Người
thật là đẹp mắt, không giống loại người tối ngày chỉ biết tu luyện tý
nào.”
Người bên cạnh kéo ống tay áo tiểu cô nương, nhỏ giọng quát: “Vũ Ca! Sao dám nói với Đại sư tỷ như vậy!”
Sau đó lại khom lưng với Trần Nhan Linh: “Đại sư tỷ thứ lỗi, Vũ Ca nàng là
đệ tử ngoại môn năm nay mới thu vào, còn chưa hiểu quy củ.”
Ánh mắt gợn sóng bất kinh Trần Nhan Linh bất giác khẽ động. Vũ Ca? Xem ra cô nương váy xanh này chính là nữ chính Thịnh Vũ Ca.
Thịnh Vũ Ca không vui mà dẩu miệng, lúc bị lôi đi còn thường thường quay đầu
lại xem Trần Nhan Linh mấy cái, trước khi đi còn lẩm nhẩm: “Thật sự là
rất đẹp mà.”
Thịnh Vũ Ca xác thật có gương mặt xinh đẹp, môi
phấn mọng nước, lúc lơ đãng mà cắn môi liền khiến cho người ta mơ màng,
mắt hạnh hơi mở, đôi con ngươi long lanh óng ánh làm người ta nhịn không được mà muốn đáp ứng tất cả yêu cầu của nàng.
Trần Nhan Linh
nhìn quét qua những người mình cứu được. Cả trai lẫn gái gần như đều là
mặt mày trẻ trung, đa số thoạt nhìn chỉ chừng mười lăm tuổi, mấy người
nhận ra nàng vừa rồi đều đệ tử có chút tư lịch, nhưng hẳn cũng không
thân cận với nàng, mỗi lời nói cử động đối với nàng đều tôn kính như đối đãi trưởng bối.
Trần Nhan Linh đã biết mình là Đại sư tỷ của
bọn họ, liền mượn cớ hộ tống đi theo bọn họ cùng nhau về môn phái, thuận tiện nghe được một ít tin tức.
Nguyên thân cũng tên Trần Nhan
Linh, đại đệ tử dưới toà Không Trần trưởng lão của Vô Uyên môn, mà bọn
họ đều là một đám đệ tử ngoại môn. Lần này đến rừng Dạ Lâm thí luyện
chính là nội dung kỳ thi tiến vào nội môn của họ, đáng tiếc không biết
xảy ra sai lầm gì, rõ ràng Dạ Lâm bình thường một con Dạ Tố cũng khó
gặp, thế mà hôm nay chúng nó lại kết bè kết đội xuất hiện, nếu không nhờ Trần Nhan Linh, bọn họ phỏng chừng thật sự táng mệnh nơi đây.
Trần Nhan Linh phân một phần tinh lực đi chú ý Thịnh Vũ Ca. Nữ chính thế
giới này có vẻ khiêu thoát hơn mấy thế giới trước nhiều, miệng một giây
cũng không dừng được, bắt lấy ai liền nói tới trời sáng, còn luôn muốn
xáp lại gần nàng. Cuối cùng đồng bạn của Thịnh Vũ Ca sợ nàng chọc cho
Trần Nhan Linh chán ghét, mới tiến đến kéo Thịnh Vũ Ca đi.
Nhóm
người này kỳ thật đã hoàn thành thí luyện, trên đường về bị Dạ Tố công
kích, nhưng vẫn có hai đệ tử lanh lợi phát tín hiệu cầu cứu, có lẽ
nguyên thân chính là thấy tín hiệu nên mới chạy tới.
Trần Nhan
Linh hiện giờ vẫn chưa rõ trạng huống, vâng theo nguyên tắc ít nói thiếu sai, tận lực không mở miệng, miễn cho bị phát hiện dị thường.
May mà nguyên thân vốn có hình tượng Đại sư tỷ cao lãnh, ít mở miệng cũng bình thường.
Đoàn người nhiều như vậy, nhưng ngườii biết ngự kiếm lại không có bao nhiêu. Trần Nhan Linh trong lòng ủ ê mà nhìn kiếm bạc chỉ đủ chỗ cho một mình
nàng, vẻ mặt trong mắt người khác lại không có bất kỳ biến hóa gì.
Đột nhiên, kiếm bạc nháy mắt biến lớn, giống như một thuyền chở hàng trên biển, đủ chứa trăm người.
Trần Nhan Linh nhướng mày, kiếm này sao lại thông minh giống trí tuệ nhân tạo như thế?
“Đa tạ Đại sư tỷ!” Lập tức có người vui vẻ mà bước lên thân kiếm.
Trần Nhan Linh bèn ngự kiếm mang bọn nhóc con phi lên trời.
Trần Nhan Linh thao túng kiếm bạc, nhưng nàng hoàn toàn không biết nên bay về phía nào.
Thịnh Vũ Ca đứng bên cạnh nói thầm: “Đại sư tỷ, ngươi phi nhầm, phải là hướng này.”
Thịnh Vũ Ca vừa chỉ Trần Nhan Linh đường bay vừa vẻ mặt bó tay nói: “Đại sư
tỷ ngươi ngay cả môn phái của mình ở đâu cũng không biết sao? Ngươi có
phải là……”
Nàng nói lời này làm Trần Nhan Linh cả kinh, nhưng mặt ngoài vẫn phải duy trì bình tĩnh, trong đầu thì suy nghĩ vô số cái cớ.
Kết quả câu tiếp theo của Thịnh Vũ Ca chính là: “Có phải là mù đường không? Kiểu như phân không rõ đông nam tây bắc ấy.”
Trần Nhan Linh thật muốn cho nàng một gậy lên đầu, thật đúng là đồ con nít quỷ mà.
Thấy Trần Nhan Linh không để ý tới mình, Thịnh Vũ Ca càng thêm chắc chắn suy đoán này, còn rất ý vị mà gật gù: “Khó trách sư tỷ ngươi mỗi lần xuống
núi làm nhiệm vụ đều có Nhị sư tỷ hộ tống, khó trách…”
Thịnh Vũ
Ca lại nhiều lần bắt chuyện với Trần Nhan Linh, bạn bè nàng cũng lười
quản thúc nàng, dù sao Trần Nhan Linh cũng không tỏ vẻ bực tức mất kiên
nhẫn, bọn họ liền dứt khoát tùy ý nàng, không ít người còn cảm thấy
Thịnh Vũ Ca vận khí thật tốt, ngay cả Đại sư tỷ cao lãnh cũng không
phiền chán nàng.
Thật ra Trần Nhan Linh chỉ muốn từ lời ríu rít
của Thịnh Vũ Ca mà lấy ra tin tức nàng cần, tin tức về Thịnh Vũ Ca, về
Vô Uyên môn, về thế giới này.
Nữ chính thế giới này thích lảm nhảm, thật đúng là ra ngoài dự kiến.
【 Ký chủ, sao ngài không hỏi Cố Vân Hi có tồn tại trong thế giới này hay không? 】
Trần Nhan Linh cười lạnh: “Tôi hỏi cô trả lời được à?”
【 Không thể. 】
“Tôi lại hy vọng em ấy không tồn tại trong thế giới này, như vậy tôi làm gì ở thế giới này đều sẽ không xúc phạm đến em ấy.”
Trần Nhan Linh không còn cố tình đi tìm Vân Hi của nàng nữa, thay vì có mục
đích mà tiếp cận, không bằng hoàn toàn không gặp. Nàng đã yêu Vân Hi rất nhiều lần, mỗi lần rời khỏi thế giới nhiệm vụ đều là tra tấn đối với
nàng, nếu mỗi thế giới đều phải trải qua đau đớn như vậy, vì sao phải
gặp nhau?
Trở về môn phái, lập tức có đệ tử đến chỗ các trưởng
lão thông báo chuyện Dạ Tố tập thể xuất động, mà Trần Nhan Linh lấp liếm dò hỏi tìm được chỗ ở của nguyên thân.
Lúc đến nơi, nàng mới phát hiện trước mặt có hai đình viện.
Nguyên thân là đại đệ tử trưởng lão Kiếm các Vô Uyên môn, ở riêng một sân, nhưng cạnh sân nàng còn có một cái đình viện khác
Rốt cuộc cái nào là nhà nàng?
Trần Nhan Linh đứng giữa đường nhỏ, do dự thật lâu.
Phía sau truyền đến một giọng nhẹ nhàng mềm mại: “Đại sư tỷ? Ngươi về lúc nào?”
Một nữ tử mặt mày đầy ý cười, mặc áo váy xanh lam không khác biệt bao nhiêu với bộ váy dài Trần Nhan Linh đang mặc.
Trần Nhan Linh gật đầu nói: “Vừa rồi về chung với đệ tử ngoại môn.”
Lúc Khúc Duyệt nói chuyện luôn thích nhìn thẳng vào mắt đối phương, mà một
khi bị ánh mắt dịu dàng của nàng nhìn chăm chú liền rất khó tự hỏi
chuyện khác.
Trần Nhan Linh cảm thấy ánh mắt Khúc Duyệt quá mức
mê hoặc, huống hồ còn có bộ mặt giá trị nhan sắc không thua gì nữ chính
nhan, quả thật không đơn giản.
Khúc Duyệt nhoẻn miệng cười với
Kỳ Tiêu đứng cạnh mình: “Đa tạ Kỳ sư huynh đưa tiễn, canh giờ không còn
sớm, sư huynh vẫn là sớm trở về nghỉ ngơi đi. Vừa lúc Đại sư tỷ đã trở
lại, ta cũng có chút lời muốn nói với nàng.”
Kỳ Tiêu hành lễ với Trần Nhan Linh, kêu: “Đại sư tỷ.”
Trần Nhan Linh chỉ có thể nghiêm mặt gật đầu, nàng hoàn toàn không quen biết người này, cũng không biết đáp lại làm sao.
Đợi Kỳ Tiêu đi rồi, Khúc Duyệt xoay người nhìn Trần Nhan Linh, cười dịu
dàng mà nguy hiểm: “Nghe nói hôm nay Đại sư tỷ ra tay cứu hai mươi đệ tử ngoại môn, bọn họ đều nói Đại sư tỷ là nhân tài kiệt xuất, kiếm thuật
siêu quần. Không ít đệ tử ngoại môn đã coi sư tỷ ngươi là tấm gương tu
hành, không biết nếu bọn họ phát hiện ngươi thật ra là loại người này
thì rốt cuộc sẽ nghĩ như thế nào đây?”
Ánh mắt Khúc Duyệt quá
giảo hoạt, Trần Nhan Linh xem mà thầm căng thẳng, nguyên thân thật ra là loại người gì? Nàng có OOC hay không?
Kết quả Khúc Duyệt “phụt” cười ra tiếng: “Không biết mấy tiểu sư đệ sư muội đó nhìn thấy ngươi
ngay cả vào cái sân nào cũng phải rối rắm nửa ngày, còn tiếp tục kính
ngưỡng sư tỷ được nữa không.”
Tâm Trần Nhan Linh vừa bị nhấc lên giờ lại buông xuống. Khúc Duyệt này sao lại hệt như Thịnh Vũ Ca, thật nên bị đánh một trận.
“Được rồi, sư tỷ ngươi ở sân bên trái, sao lần nào cũng không nhớ được sân
của mình chứ. May mà hôm nay Chử Giáng chưa về, bằng không đi nhầm hai
người các ngươi lại đánh nhau nữa.” Khúc Duyệt tiến đến dẫn Trần Nhan
Linh đi về phía sân bên trái.
Vậy xem ra, chủ sân bên phải tên là Chử Giáng.
Trần Nhan Linh nhìn thoáng qua sân bên phải, phong cách giống sân nàng như
đúc, đều là loại hình thế ngoại đào nguyên*, nhìn từ bên ngoài xác thật
không dễ phân biệt.
*Thế ngoại đào nguyên: Ý chỉ những nơi gần với thiên nhiên, biệt lập với thế giới bên ngoài.
Nhưng mà Khúc Duyệt này lại từ đâu ra?
Sân bên trái là của nguyên thân, sân bên phải là của Chử Giáng, vậy Khúc Duyệt tới làm gì?
Đừng nói là chỉ để giúp nàng phân biệt cái nào là sân của mình chứ?
Trần Nhan Linh vậy mà đoán trúng, Khúc Duyệt lãnh Trần Nhan Linh trở lại sân xong, quan tâm hỏi một ít chuyện ban ngày, sau đó liền đi rồi.