Trần Nhan Linh đợi Khúc Duyệt đi rồi, mới bảo hệ thống truyền thông tin về thế giới này cho mình biết.
Đây là thế giới tu tiên, có người phàm, có người tu tiên, còn có thượng
thần. Chẳng qua, trong chiến tranh Thần Ta ngàn năm trước, các thượng
thần đồng quy vu tận với Ma Tôn, xem như đều ngã xuống.
“Thượng thần? Chuyện có thật sao?” Trần Nhan Linh hỏi.
Hệ thống vô cùng chắc chắn mà nói.
【 Đúng vậy, nữ chính là một trong số những thượng thần đã ngã xuống, hơn
nữa còn là vị cường đại nhất, nhưng nàng chưa thức tỉnh. Giai đoạn trước khi nàng thức tỉnh, ký chủ cần phải bảo vệ nàng. Chỉ cần nữ chính thức
tỉnh, thế gian này không ai có thể uy hiếp được nàng. 】
Trần Nhan Linh không khỏi tặc lưỡi, nữ chính lợi hại vậy sao? Ngẫm lại hình tượng tiểu cô nương ríu rít hôm nay, thật đúng là không tưởng được nàng lại
cường đại như vậy.
“Nữ chính lúc nào mới tỉnh?”
【 Đợi nàng đạt được pháp khí bản mạng rồi dung hợp, huyết mạch thượng thần của nàng sẽ thức tỉnh. 】
“Pháp khí gì?”
【 Cốt truyện thiếu hụt. 】
Nhắc tới pháp khí, Trần Nhan Linh nhớ đến Vô Kiên ở thế giới trước, nàng thử xoè tay xem có thể triệu hồi Vô Kiên ra không.
Kết quả là không thể.
“01, Vô Kiên đâu? Chẳng lẽ là đạo cụ dùng một lần?”
【 Không, Vô Kiên là đạo cụ vĩnh cửu, vẫn tồn tại trong thế giới này. 】
Vậy Vô Kiên ở đâu?
May mà Trần Nhan Linh có thanh kiếm bạc, cũng không tính mệt, tuy lòng còn
nghi ngờ, nhưng việc cấp bách hiện giờ là bảo vệ nữ chính.
Nữ
chính là đệ tử ngoại môn, trải qua lần thí luyện này hẳn nàng có thể vào nội môn tu hành, mà trong Vô Uyên môn có bốn vị trưởng lão, hai trưởng
lão Kiếm các Không Trần và Chúc Vân, tiếp theo là trưởng lão Dược phong
Huyền Hoài, trưởng lão Phù cư Nhiên Diễm.
Nguyên thân Trần Nhan
Linh là đại đệ tử dưới toà Không Trần, mà Chử Giáng ở sân bên cạnh nàng
vừa lúc là đại đệ tử dưới toà Chúc Vân. Hai người xuất thân tương tự,
đều là quý nữ đại gia tộc, thiên phú lỗi lạc, được đưa tới Vô Uyên môn
tu hành, xuôi gió xuôi nước trở thành đại đệ tử của trưởng lão, mỗi tội
tính cách hai người khác xa, hơi không hợp ý liền sẽ đao kiếm tương
hướng.
Mà thân phận nữ chính thì đơn giản hơn nhiều. Nàng là nữ
nhi của một nông phu vùng sơn dã, lúc nàng sắp bị bán cho phú hộ thì may mắn gặp được chưởng môn Vô Uyên môn đang xuống núi du lịch. Chưởng môn
thấy nàng căn cốt kỳ giai, liền cho nàng cơ hội vào ngoại môn tu luyện,
đưa nông phu một chút tiền coi như mua nàng.
Mà nam chính thì là
thiếu chủ ma đạo bị phong ấn ký ức, trọng sinh thành một đệ tử ngoại
môn, sau đó yêu đương với nữ chính, cốt truyện tiếp theo hệ thống không
có.
Chải vuốt nội dung truyện rõ ràng xong, Trần Nhan Linh bắt
đầu nghĩ cách bảo hộ nữ chính, nguyên thân hiện giờ là Trúc Cơ hậu kỳ,
coi như nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ, huống hồ một tay kiếm pháp
tuyệt thế khiến người ta không tài nào đuổi kịp. Vậy nên nàng ít ai
trong số người đồng lứa có thể địch lại nàng, đương nhiên không tính Chử Giáng.
Ngày mai là kỳ tuyển chọn đệ tử ngoại môn tiến nội môn,
thí luyện Dạ Lâm hôm nay đã đào thải phần lớn đệ tử ngoại môn, còn lại
đều là người có tư cách vào nội môn, nhưng ai có thể bái vào chi nhánh
của trưởng lão mình ngưỡng mộ mới là điểm mấu chốt.
Hai vị trưởng lão mạnh nhất Vô Uyên môn là Không Trần và Chúc Vân. Bọn họ đều là kiếm tu, mà lão tổ khai sơn của Vô Uyên môn cũng là một người kiếm tu. Đối
với đại đa số kiếm tu, có thể bái nhập môn hạ hai vị trưởng lão này
chính là niềm vinh hạnh lớn lao.
Không Trần và Chúc Vân ai mạnh
hơn ai không người nào dám bàn luận, nhưng nếu hỏi điểm khác biệt giữa
hai vị này, tất cả Vô Uyên môn đều biết. Không Trần chú trọng kiếm
thuật, mà Chúc Vân thì am hiểu dung hợp pháp lực và kiếm, cách hai vị
dạy dỗ đệ tử cũng hoàn toàn khác nhau.
Trần Nhan Linh không quan
tâm hai người này dạy học thế nào, nàng chỉ quan tâm chuyện nữ chính
muốn bái nhập môn hạ trưởng lão nào.
Ngày hôm sau, trong đại điện Vô Uyên môn tụ tập đông đảo đệ tử, nội môn ngoại môn đều có.
Chưởng môn Thính Phù ngồi ngay ngắn trên ngai* cẩm thạch, bốn vị trưởng lão
phân nhau ngồi bên hai sườn chưởng môn, đệ tử thân truyền của các trưởng lão ngồi phía sau, tiếp đó mới là các đệ tử môn hạ dựa theo thứ tự mà
đứng thành hàng.
*Ngai: Ghế. Ví dụ: Ngai vàng.
Đây là lần đầu tiên Trần Nhan Linh nhìn thấy Không Trần. Vị này hoàn toàn
không giống như nàng tưởng, nàng vốn nghĩ người lấy loại này tên hẳn
tướng mạo sẽ thật tiên phong đạo cốt, không ngờ Không Trần lại là một
đại thúc mặt mày thanh tú, khóe miệng luôn khẽ cong, vẻ mặt ôn hòa.
Bên cạnh Không Trần là trưởng lão Dược phong Huyền Hoài, mà đối diện lại là chỗ ngồi trống, cẩn thận mà nghĩ, hẳn là của Chúc Vân.
Vị trí của Chúc Vân để trống, chỗ của Chử Giáng phía sau Chúc Vân cũng trống.
Trần Nhan Linh tuy mặt mày bình thản, nội tâm lại thạt tò mò.
Khúc Duyệt đứng sau Trần Nhan Linh nhỏ giọng cười nói: “Đại sư tỷ đang tìm
Chử Giáng sao? Nghe nói nàng theo Chúc Vân trưởng lão đi Ngụy thành trừ
yêu rồi, hôm nay tới muộn là dĩ nhiên.”
Khúc Duyệt, một nữ tử dung nhan xinh đẹp, nói chuyện khó đoán.
Khúc Duyệt dường như đã quen với thái độ lạnh nhạt của Trần Nhan Linh, nàng
tiếp: “Nghe nói Ngụy thành luôn có chuyện hài đồng mới sinh bị mất tích, sư tỷ mới kết thúc du lịch, vậy hẳn là chưa biết việc này.”
Cái
gọi là tuyển chọn, thật ra là một trận tỷ thí giữa các đệ tử ngoại môn
đã thông qua thí luyện. Tỷ thí xong, các trưởng lão sẽ chọn đệ tử mình
vừa ý, nếu không nhìn trúng ai, vậy để cho đại đệ tử chọn người.
Nhưng chuyện này cũng không công bằng, trong số các đệ tử ngoại môn thăng cấp vào nội môn có một phần là dựa vào thực lực mà tiến vào, cũng có một
phần là người từ các đại gia tộc đưa tới, trực tiếp tham dự tuyển chọn
vào nội môn, không cần thí luyện.
Các trưởng lão không để ý người đại gia tộc đưa tới thực lực thế nào, điều bọn họ để ý là trong số các
đệ tử ngoại môn có ai thiên phú xuất chúng hay không.
Nhưng người được tuyển chắc chắn không thể thành đệ tử thân truyền. Đệ tử thân
truyền của các trưởng lão đa phần là người thừa kế hoặc người có địa vị
cao của các đại gia tộc, hiếm khi có đệ tử ngoại môn trực tiếp thăng cấp thành thân truyền.
Những người bọn họ chọn sẽ do đệ tử thân
truyền chỉ dẫn tu hành. Vậy nên, nói là trưởng lão chọn người, kỳ thật
là trưởng lão thay đệ tử mình chọn người.
Nhưng nữ chính dù sao
cũng là nữ chính, thiên phú của nàng đã được phát hiện từ lúc Thính Phù
cứu nàng về, Thịnh Vũ Ca ở ngoại môn mới tu hành ngắn ngủi nửa năm đã
thành Luyện Khí trung kỳ, rất được mắt các trưởng lão.
Trần Nhan Linh xem vẻ mặt các trưởng lão rất, hẳn là đều ưu ái Thịnh Vũ Ca, giờ chỉ xem Thịnh Vũ Ca lựa chọn thế nào.
Không đợi Thịnh Vũ Ca nói mình muốn bái nhập vị trưởng lão nào, đám người
Chúc Vân khoan thai tới muộn mà tiến vào, tựa như một trận gió cuốn vào
đại điện.
Chúc Vân sải bước đi đến ghế mình ngồi xuống, mỉm cười, vỗ tay nói: “Kỳ tuyển chọn nhập môn lần này cũng có chút nhân tài đấy.
Đây là tân đệ tử nội môn? Thiên phú không tồi, muốn vào môn hạ vị trưởng lão nào?”
Chúc Vân thoạt nhìn là một nữ tử mỹ mạo hai mươi mấy
tuổi, nhưng tuổi thật của nàng chỉ sợ đã qua 50. Thế nhân nói người tu
tiên có thuật trú nhan, xem ra quả thật không giả.
Dù Chúc Vân mỹ mạo khiến người khiếp sợ, nhưng càng hấp dẫn tầm mắt chính là mỹ nhân hồng y đi theo phía sau nàng.
Mỹ nhân mặc bộ váy dài sắc đỏ như máu, mặt mày như họa, đuôi váy phết đất, lại không dính một hạt bụi. Nếu nói Chúc Vân vào điện tựa một trận gió, vậy nàng chính là một ngọn lửa, thiêu đến lòng người hốt hoảng. Trên
trán nàng là một chấm chu sa lửa đỏ vô cùng chói mắt, nàng vừa nhấc mi
mắt, lòng cao ngạo coi rẻ hết thảy liền tràn ra.
Không cần người khác nói, Trần Nhan Linh theo trực giác liền cảm thấy người này chính là Chử Giáng.
Chử Giáng ngồi xuống sau Chúc Vân, nghênh diện nhìn thẳng Trần Nhan Linh,
khóe miệng gợi lên một nụ cười trào phúng, không chút che giấuvẻ khinh
thường trong mắt.
Khúc Duyệt ghé sát bên tai Trần Nhan Linh, cười nói: “Không ngờ Chử Giáng lại về gấp, thật là ngoài dự đoán.”
Trần Nhan Linh vẫn duy trì dáng ngồi đoan chính, tầm mắt dời khỏi Chử Giáng, dừng trên người Thịnh Vũ Ca.
Thịnh Vũ Ca cười rộ lên, lúm đồng tiền bên khóe miệng vô cùng đáng yêu, xem
dáng vẻ chỉ mới chừng mười lăm tuổi, thiếu nữ xinh xắn làm người ta khó
mà dời mắt.
Nhưng Trần Nhan Linh biết, Thịnh Vũ Ca cuối cùng có
thể thức tỉnh trở thành thượng thần, vậy chắc chắn không phải nhân vật
đơn giản.
Thịnh Vũ Ca đang ngẩn ngơ cười nhìn Chử Giáng, chợt thấy Trần Nhan Linh, liền lâm vào rối rắm.
Đồng bạn bên cạnh kéo tay áo nàng: “Vũ ca, nên ngươi lựa chọn, ngươi tưởng nhập cái nào trưởng lão môn hạ?”
Thịnh Vũ Ca thật phân vân, nàng cảm thấy hai Đại sư tỷ đều đẹp, đều muốn hết. Hừ, tiểu hài tử mới lựa chọn, người trưởng thành ta tất cả đều muốn.
Không Trần ôn hòa cười: “Tiểu cô nương không cần rối rắm, làm theo bản tâm
mình là được, mặc kệ chọn vị trưởng lão nào, ngươi đều là đệ tử Vô Uyên
môn ta, là đệ tử của tất cả các vị trưởng lão.”
Chúc Vân hừ lạnh
một tiếng: “Nói còn dễ nghe hơn hát, môn hạ ngươi đệ tử đông đảo, đúng
thật là không sao cả, ai đến cũng không cự tuyệt.”
Không Trần chẳng buồn giận, tùy ý mà cười, không nói lời nào.
Thịnh Vũ Ca nhìn Trần Nhan Linh vẻ mặt lãnh đạm, lại nhìn về phía Chử Giáng
thái độ cao ngạo, Chử Giáng ngay cả cái ánh mắt cũng lười phân cho nàng.
“Đệ tử khâm phục Đại sư tỷ đã lâu, hy vọng được tu hành cùng Đại sư tỷ.”
Trong tông môn có rất nhiều Đại sư tỷ, dưới tòa mỗi trưởng lão đều có Đại sư
tỷ và Đại sư huynh, nhưng có thể làm mọi người đều kêu một tiếng Đại sư
tỷ, cũng chỉ có Trần Nhan Linh.
Thịnh Vũ Ca cân nhắc mấy phen,
vẫn là chọn Trần Nhan Linh. Rốt cuộc Trần Nhan Linh từng cứu mạng nàng,
so sánh Chử Giáng vẻ mặt “toàn thế giới ngoại trừ ta đều là rác rưởi”,
nàng cảm thấy mình chọn Trần Nhan Linh là vô cùng chính xác.
Không Trần cười, gật đầu nói với Trần Nhan Linh: “Nhan Linh là đệ tử thân
truyền đứng đầu chi nhánh của ta, để nàng dạy dỗ ngươi quả rất thích
hợp.”
Trần Nhan Linh bình thản gật đầu: “Vâng thưa sư phụ, đệ tử nhất định sẽ tận lực dạy dỗ tiểu sư muội.”
Khúc Duyệt ngồi sau lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Sư tỷ, tiểu sư muội này xem ra
không phải lương thiện gì, rơi vào tay ngươi thật là khó giải quyết.”
Trần Nhan Linh ngược lại yên lòng, nữ chính ngay dưới mí mắt, nàng mới an tâm hơn chút.
Đồng bạn luôn đi cùng Thịnh Vũ Ca cũng bái vào môn hạ Không Trần, chẳng qua
do đệ tử khác dạy dỗ, mà người này vừa lúc chính là Khúc Duyệt.
Được Khúc Duyệt chỉ dạy là chuyện rất nhiều đệ tử nội môn vô cùng hâm mộ, dù sao Khúc Duyệt là Trúc Cơ trung kỳ, tuy không sánh bằng mấy người Trần
Nhanh Linh, nhưng cũng là người tài ba trong thế hệ trẻ. Huống hồ Khúc
Duyệt tính tình ôn hoà, lúc nói chuyện làm người ta như tắm mình trong
gió xuân, là nữ thần trong lòng vô số nam đệ tử Vô Uyên môn.
Trong kỳ tuyển chọn này, ngoài Thịnh Vũ Ca còn có mấy mầm non khá tốt, họ đều chọn bái nhập trưởng lão mình thích, mà trong các đệ tử tiến thẳng vào
nội môn cũng xuất hiện một nhân tài làm người ta bất ngờ.
Kỳ
trước tất cả đệ tử mấy gia tộc đưa tới đều trình độ bình thường, trắng
trợn đi cửa sau, hoàn toàn không thông qua thí luyện, từ trước đến giờ
vẫn luôn bị mọi người xem thường.
Không ngờ lần này trong số mấy đệ tử gia tộc lại có một người là Luyện Khí trung kỳ, nhưng vừa nghe
tên hắn, mọi người đều từ kinh ngạc chuyển thành cảm thấy đây là chuyện
ắt hẳn.
Người nọ tên là Chử Hoài, đệ đệ cùng cha khác mẹ với Chử Giáng.
Gương mặt đầy ngạo khí của Chử Hoài giống Chử Giáng như đúc, nhưng Chử Giáng chẳng hề cho hắn sắc mặt tốt.
Trần Nhan Linh nhìn quanh một vòng, thấy được vài ba người có tư cách làm
nam chính. Tiêu chuẩn phán xét của nàng đương nhiên là mặt, nếu có thể
yêu đương với cô nương xinh xắn như nữ chính, chắc chắn điểm nhan sắc sẽ không thấp.
Trong kỳ tuyển chọn hôm nay, có mấy người dáng dấp
dung mạo không tồi, thực lực cũng tạm được, nhưng đều bái nhập Chúc Vân, chỉ có một người duy nhất chọn Không Trần. Thiếu niên này tên Tống Hạo
An, Luyện Khí sơ kỳ, mặt mày tuấn tú, dáng người cao ngất, vẻ anh khí
lúc dùng kiếm đã làm thật nhiều nữ đệ tử nội môn thảo luận đến khí thế
ngất trời.