Phùng Đông Tường cũng nói: "Cậu chủ, ở nước M ông Thường cũng đã đuổi
thế lực của Triệu Tinh ra khỏi tập đoàn, nhưng không bắt người, nhưng
nếu bọn họ đã không còn là người của tập đoàn thì cậu có thể yên tâm
tiếp nhận. Bên Hoa Hạ cậu đã quản lý được nửa năm, mọi thứ đều khá ổn
định, bên châu Âu người tổng phụ trách Peter James cũng vô cùng ủng hộ
cậu. Mà châu Mỹ là nơi quan trọng nhất của tập đoàn chúng ta, cậu cũng
cần qua đó quản lý một thời gian."
Hoàng Tiến cũng gật
đầu nói: "Đúng vậy, Hoàn Vũ của chúng ta trải rộng khắp thế giới, thiết
lập quy định từ trên xuống dưới, thu nạp nhân tài từ các quốc gia, tiếp
theo bài trừ sự đối lập, đó là nguồn gốc của sự hưng thịnh mấy trăm năm
qua. Mà hiện giờ các thành viên của ban giám đốc tối cao phần lớn là
thành viên các nước phương Tây, cậu chủ còn có rất nhiều trận đánh ác
liệt nữa.
Tần Minh đã nghĩ đến vấn đề này từ lâu, anh
nói: "Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, tôi sẽ hoàn thành tâm
nguyện của ba nuôi, thống nhất Hoàn Vũ"
Hai người lại nói chuyện thêm một lúc rồi mới đi.
Nhưng sau khi hai người đi, Phùng Đông Tường lại ở lại.
Tần Minh cười hỏi: "Ông Phùng còn có việc gì?"
Phùng Đông Tường nói: "Cậu chủ, nghe nói cậu hủy bỏ lễ đính hôn với nhà họ Triệu, như vậy e là quá vô lễ với nhà họ Triệu"
Tần Minh lập tức không vui, ông ta là người của anh hay người nhà họ Triệu
thế? Lần nào cũng suy nghĩ cho nhà họ Triệu, anh hừ một tiếng rồi nói:
"Chuyện này nhà họ Triệu cũng đã đồng ý, huống chi hiện giờ sức khỏe ba
nuôi không tốt, nếu ông ấy đã muốn về nước tĩnh dưỡng thì tôi cũng phải
quan tâm. Ông đừng quản nữa."
Phùng Đông Tường thấy không khuyên được anh bèn ủ rũ rời đi.
Chẳng bao lâu sau, Hoàng Tiến lại quay trở lại.
Tần Minh buồn cười nói: "Ông Hoàng, có mấy lời không thể để ông Phùng nghe sao?"
Hoàng Tiến giơ ngón tay cái lên khen ngợi, nói: "Cậu chủ thông minh quá. Tôi
quả thực cảm thấy hành động gần đây của Phùng Đông Tường hơi khả nghi"
"Ông nói vậy là sao?" Tần Minh cũng bất mãn với Phùng Đông Tường.
Hoàng Tiến nói: "Phùng Đông Tường xuất thân từ nhà họ Triệu, trước kia từng
học võ thuật ở lớp của nhà họ Triệu, thực ra cũng là bộ võ của nhà họ
Lý, về sau mới theo ông Thường, cũng lập không ít công lao cho ông
Thường."
Tần Minh nghe thấy vậy thì sắc mặt liền u ám, hỏi: "Ý ông Hoàng là... ông nghi ngờ Phùng Đông Tường phản bội tôi?"
Hoàng Tiến lắc đầu xua tay, nói: "Tôi không dám nói vậy. Nhưng một số hành vi gần đây của ông ta khiến tôi nghi vấn. Tôi đã sắp xếp thành tài liệu
đây rồi. Cậu chủ hãy tự mình phán đoán. "Đúng rồi cậu chủ, trước đây
không lâu tôi cũng cho ông Thường xem nội dung bên trong, ông Thường rất thất vọng, đồng thời bảo tôi báo cho cậu, bây giờ cậu là chủ tập đoàn
nên cậu hãy tự mình quyết định"
Tần Minh cầm lấy ổ cứng di động trên tay Hoàng Tiến, sau đó Hoàng Tiến liền rời đi.
Tần Minh cầm ổ cứng trên tay, lập tức cắm vào máy tính, bên trong là một
đoạn ghi hình. "Tháng trước? Bắc Kinh... Miếu Quảng? Thường Nhụy?" Tần
Minh xem video quay lén, không ngờ lại là cảnh Phùng Đông Tường gặp mặt
Thường Nhụy ở trong miếu Quảng ở Bắc Kinh.
Tần Minh xem
hết video, sắc mặt u ám, tháng trước Thường Tuyết nhìn lén Thường Nhụy
bái Phật nên suýt nữa bị giết, không ngờ lại là bởi vì Phùng Đông Tường
gặp mặt Thường Nhụy. "Được lắm, thảo nào tôi cứ cảm giác lòng ông hướng
về nhà họ Triệu, hóa ra ông đúng là người nhà họ Triệu." Tần Minh đập
mạnh nắm đấm xuống bàn, nói.
Im lặng một lúc lâu, Tần
Minh lại sờ cằm, nghĩ bụng: "Ngày mai sẽ là thời điểm Thường Nhụy đi
miếu Quảng, nhất định phải lấy được chứng cứ xác thực.
Sáng sớm
hôm sau, Tần Minh không thông báo cho Nhiếp Hải Đường mà lén mang theo A Long, Tống Dĩnh, Olmei và mấy tiểu đội ám sát âm thầm bám theo đội xe
của Thường Nhụy.
Nhưng còn chưa xuất phát họ đã phát hiện Trương Toàn Chân ở ngã tư.
Tần Minh xuống xe đi đến, hỏi: "Thầy, sao thầy lại tới đây vậy? Chẳng phải thầy đi tìm ông Hoàng sao?"