Trong đầu Lý Tinh Hồng nhớ tới một người
phụ nữ xinh đẹp, lập tức vỗ tay nói: "Tần Mặc – con gái cưng của nhà họ
Tần cũ ở thành phố Hải sao?"
Bà Lý nói: "Không sai, có
thể nói nhà họ Tần cũ là gia đình quyền quý nổi tiếng trên thế giới, tài sản có ở khắp nơi nên tiền không phải là vấn đề. Bọn họ lại không quá
hòa hợp với gia tộc quyền quý ở Bắc Kinh chúng ta. Tần Mặc rất có khả
năng sẽ lấy tiền ở nhà mẹ mình để giúp con trai bà ta"
Lý Tinh Hồng nói: "Lý Tinh Hồng con sẽ không tệ tới mức mua đồ cũng không
mua lại một thằng vô dụng chứ? Vậy con chẳng thà không tới Nhất Phẩm
Đường"
Bà Lý trấn an: "Không sao, con trai, mẹ có thể
dùng không ít tiền, lại bảo ba con cho thêm một ít nữa. Ha ha, cho dù có đám người Trương Toàn Chân, Hoàng Thăng Cửu, Tần Mặc giúp đỡ, cậu ta
cũng không thể bằng con được. Mẹ nói những chuyện này chỉ để nhắc nhở
con đừng xem thường Triệu Chính Ngôn. Cậu ta có thể chỉ là quân cờ bị
lợi dụng để đối phó với con, làm con mất mặt, đạt tới mục đích là công
kích nhà họ Lý chúng ta thôi. Chúng ta không thể thua được."
Lý Tinh Hồng nói: "Mẹ, con biết rồi. Con sẽ không thua, người thua phải là cậu ta."
Trong một tòa nhà cao chọc trời nào đó ở Bắc Kinh, bảng hiệu Nhất Phẩm Đường
rất dễ làm người ta chú ý. Làm doanh nghiệp trong top năm trăm trên thế
giới, sản phẩm chăm sóc sức khỏe của Nhất Phẩm Đường được bán khá chạy
nhưng ít người biết được bọn họ còn nắm giữ không ít loại thuốc đặc biệt khác.
Tần Minh và Nhiếp Hải Đường đứng ở cửa tòa nhà chờ
Tống Nghĩa Tinh giải quyết tư cách và đãi ngộ khách quý của bọn họ để
tham dự cuộc đấu giá ở Nhất Phẩm Đường sau này.
Đúng lúc này, Bạch Tĩnh Thần dẫn theo em gái Bạch Ngọc Thuần tới.
Bạch Tĩnh Thần nói: "Em gái, anh đã nhờ cậy không ít người mới biết được tin lát nữa Lý
Tinh Hồng cũng tới tham dự buổi đấu giá trong ngành. Em phải nắm chặt lấy cơ hội này đấy."
Bạch Ngọc Thuần xoắn xuýt và bất lực, hình như không tình nguyện lắm. "Ồ?" Hai người vừa tới cửa, đúng lúc gặp Tần Minh.
Bạch Tĩnh Thần hận Tần Minh đến nghiến răng nghiến lợi nhưng nhớ tới chuyện
xảy ra lần trước nên vẫn cố nhịn xuống, chỉ nói vài câu phách lối: "Hừ,
thì ra là thằng vô dụng Triệu Chính Ngôn. Mày không thắng được nhà họ Lý đâu. Mày cũng không cân nhắc lại thân phận của mình à?"
Tần Minh bình thản nói: "Ít nhất cậu không xứng làm đối thủ của tôi nữa, sủa loạn cũng không thu hút được sự chú ý của tôi đâu"
"Mày!"
Bạch Tĩnh Thần xấu hổ siết chặt nắm đấm nói: "Em gái, chúng ta đi thôi, đừng đứng chung với tên tàn phế này làm gì cho mất mặt"
Bạch Ngọc Thuần nhìn Tần Minh và Nhiếp Hải Đường thân mật đứng chung một chỗ thì hơi bối rối. Sao cảm giác này quen thuộc vậy nhi?
Chẳng phải là cảm giác khi thấy Tần Minh và Nhiếp Hải Đường ở thành phố Quảng trước đây sao?
Triệu Chính Ngôn trước mặt này chỉ là người trông giống anh nhưng vẫn cho cô ấy cảm xúc vô cùng mãnh liệt.
Bạch Ngọc Thuần đi theo anh trai mình vào trong lại không nhịn được quay đầu nhìn Tần Minh với ánh mắt băn khoăn và bất lực.
Tần Minh nhìn thấy vậy cũng thương thay cho cô ấy.
Khóc trong xe BMW hay cười trên xe đạp thật sự là một đề tài muôn thuở.
Một lúc sau, Tống Nghĩa Tinh đi ra khỏi cửa ra vào của tòa nhà, nói: “Làm
xong rồi đây, sau này cứ ra vào bằng thẻ, bên trong Nhất Phẩm Đường có
khá nhiều loại thuốc chúng ta có thể dùng, nhưng mà hơi đắt một chút”
Tần Minh cầm thẻ VIP rồi đáp: “Nào, vào thôi.
Từ phía sau bỗng vang lên tiếng mắng mỏ: “Đợi chút, đây là cơ sở tư nhân, ai cho mấy người vào vậy?"
Đây chẳng phải là bà chủ nhà họ Lý và con trai bà ta – Lý Tinh Hồng sao?
Bà Lý tức giận đứng chắn ngang đằng trước, nói: “Mấy người không đủ tư cách để vào đây.
Tần Minh cầm thẻ trong tay, đáp: “Đây là sản nghiệp nhà họ Lý của bà đấy à? Đến lượt bà lên tiếng chắc?
Lý Tinh Hồng đi ra trước mặt Tần Minh, cố tình cãi lại anh: “Không thì sao chứ, những người được phép ra vào chỗ này đều phải kể khai tài chính,
tài sản tối thiểu phải là năm tỷ thì mới được trở thành hội viên. Không
cần phải chìa cái thẻ thành viên đó ra đâu, tôi biết thừa là cậu toàn
tiêu tiền của Mộc Thư Vân và Trương Toàn Chân thôi.”
Lý
Tinh Hồng giễu cợt: “Nếu không phải là tiền của mấy người bề trên thì là tiền của phụ nữ, nếu tôi là cậu thì tôi sẽ kiếm cái lỗ để mà chui vào
cho đỡ xấu hổ. Ấy, cô Nhiếp này tôi quen này, là học trò của Mộc Thư Vân này. Sau này chắc cũng thành một trong những đầu tư tiền vào cho Hoàng
Phái đấy.
“Lý Tinh Hồng tôi đây không giống cậu, bản
thân tôi tự mở công ty, thuê người tài về quản lý, tích tiểu thành đại,
bây giờ đã là người có tài sản hơn mười tỷ rồi. Cậu có tư cách gì để
giành Tôn Thường Hi với tôi chứ?”
Tần Minh đáp: “Tôi đâu có nói là muốn tranh giành gì với anh đâu, tôi chỉ giúp chị Thường Hi
đuổi người đàn ông mà chị ấy không thích đi thôi”