Tần Minh nhe răng, nói: "Anh là một sinh viên kinh tế lại chạy đi luyện công phu, đúng là đau chết mất."
Nhiếp Hải Đường cười trộm: "Anh là người thừa kế của siêu doanh nghiệp chứ
không phải là người làm thuê, biết một ít đại khái cũng tốt. Anh có thể
dùng tiền thuê nhân tài nhưng luyện tập công phu và cận chiến lại có thể giúp anh tự vệ trong lúc quan trọng. Anh quên lần chúng ta bị tập kích ở thành phố Quảng sao?"
Tần Minh thầm rùng mình. Đúng vậy, anh đã là người thừa kế giàu nhất thế giới, một khi người quản lý
chuyên nghiệp vừa offer, sẽ có rất nhiều nhân tài mặc cho anh lựa chọn.
Mà nhớ lại trước đây khi Thường Hoan – con cả của Thường Hồng Hi đánh lén
hai người ở thành phố Quảng, lúc đó Tần Minh chỉ có sức lực bình thường
chứ không biết công phu, suýt nữa đã mất mạng.
Tần Minh
cười dịu dàng: "Ừ, Hải Đường em nói đúng, mấy ngày qua cũng nhờ có em
bôi thuốc cho anh. Nếu để chị Tống làm sẽ chà rất nhẫn tâm, thật sự
không xem anh là người nữa."
Nhiếp Hải Đường liếc nhìn
Tống Nghĩa Linh đang nghịch điện thoại bên cạnh, nói: "Cô Tống, thuốc
này bán ở đâu vậy? Thuốc này dùng hơn một tuần cũng sắp hết rồi, có lẽ
sau này còn cần dùng tới nó"
Tống Nghĩa Linh bĩu môi,
nói: "Ngoài hiệu thuốc và bệnh viện đều không bán thứ này, phải tới buổi đấu giá dành riêng cho gia tộc quyền quý. Mấy thứ này dùng tốt nên có
rất nhiều người tranh cướp đấy.
Nhiếp Hải Đường kinh ngạc nói: "Còn phải đấu giá cơ à? Vậy chẳng phải thuốc này rất đắt sao?"
Tống Nghĩa Linh gật đầu, nói: "Một chai là hơn trăm nghìn nhưng hiệu quả
tốt, lưu thông máu và tiêu tan ở huyết, giúp mạnh gân cốt, cho xương
chắc khỏe mà không để lại di chứng, chỉ nửa giờ đã có thể cho thấy hiệu
quả. Nó là vật có giá trị, thích hợp với những người luyện tập cao độ
như chúng ta. Nhưng thuốc này chỉ sản xuất khoảng một nghìn chai mỗi năm thôi, người bình thường không tiếp xúc được với nó đâu.
Tần Minh cũng âm thầm líu lưỡi. Anh đã dùng gần hết một chai, hiệu quả thật sự rất tốt. Anh cảm giác được đau đớn trên ngón tay bị băng đang giảm
dần, quả thật còn tốt hơn thuốc của bệnh viện bình thường nhiều.
Tống Nghĩa Tinh nói: "Tay cậu đã băng bó xong rồi à? Đúng lúc tôi dẫn cậu đi mở mang kiến thức. Hiệu thuốc trong giới chúng ta có không ít đồ tốt,
có thuốc cực tốt có thể tăng cường cơ thể cho người tập võ đấy."
Tần Minh tò mò hỏi: "Hiệu thuốc nào vậy?"
Tống Nghĩa Tinh nói: "Đó là Nhất Phẩm Đường, ngoài mặt là bán các sản phẩm
chăm sóc sức khỏe nhưng bên trong lại là thế gia về thuốc Đông y. Bọn họ đã nắm giữ phương pháp điều chế loại thuốc này trong suốt mấy trăm năm
qua, đặc biệt lợi hại. Bọn họ cũng có đồ đặc biệt của mình giống như nhà họ Lâm ở Tương Tây vậy."
Không bao lâu, Tần Minh bảo A
Long lái xe tới đón anh. Cho dù anh đã tham gia không ít buổi đấu giá
nhưng mỗi lần đều khác. Đặc biệt là lần này còn liên quan đến chuyện
thắng thua giữa anh và Lý Tinh Hồng mà anh tất nhiên không muốn thua
rồi.
Chiếc xe vừa chậm rãi rời khỏi sân trường, đã thấy
Bạch Minh Vũ xuất hiện ở phía sau. Anh ta lập tức gọi điện thoại cho
Triệu Bàn: "Alo, anh Triệu à? Triệu Chính Ngôn đã ra ngoài, còn dẫn theo anh em nhà họ Tống và cả hoa khôi trường chúng tôi đi cùng nữa.
Chắc hẳn cậu ta đi làm màu đấy, tôi nhớ kỹ biển số xe rồi.
Đầu bên kia, Triệu Bàn vừa nhận được tin tức đã lập tức gọi vào một số điện thoại, nói: "Anh Tống, anh giúp tôi nhờ người bên giao thông tìm tung
tích của chiếc xe này"
Không lâu sau, Triệu Bàn nhận
được tin nhắn. Anh ta vừa nhìn thấy nơi Tần Minh tới thì lập tức giật
mình. Đó không phải là Nhất Phẩm Đường sao? Hôm nay, Lý Tinh Hồng cũng
muốn đi tới đó.
Anh ta vội vàng gọi điện thoại cho Lý Tinh Hồng: "Anh Lý, em họ tôi cũng tới cùng một chỗ với anh"
"Cái gì?"
Lý Tinh Hồng đang ngồi trên xe chợt ngẩn người, sau đó khinh thường nói:
"Xem ra cậu ta cũng có ý giống tôi. Ha ha ha, điều này chứng tỏ cậu ta
cũng không muốn thua. Triệu Bàn, cậu ta đi mấy người?"
Triệu Bàn nói: "Bọn họ gồm anh em nhà họ Tống và cả Nhiếp Hải Đường kia nữa, tất cả đều là người của Hoàng phái."
Lý Tinh Hồng khẽ gật đầu, nói: "Tôi biết rồi. Anh làm rất tốt. Tôi đã
không chờ được tới khi so tài nữa rồi. Lát nữa, tôi sẽ cố gắng thay anh
dạy dỗ cậu em họ không nên thân này của anh.
Lý Tinh Hồng cúp
máy, mẹ anh ta ngồi bên cạnh hỏi: "Triệu Chính Ngôn kia cũng tới Nhất
Phẩm Đường à? Xem ra cậu ta đã có sự chuẩn bị trước. Mẹ phải bảo ba con
đưa thêm ít tiền mới được.
Lý Tinh Hồng khoát tay nói:
"Mẹ sợ cái gì? Từ trước tới nay, tài sản và thế lực của Hoàng phải đều
không bằng chúng ta. Chủ yếu là Hoàng Thăng Cửu và Trương Toàn Chân cho
Triệu Chính Ngôn tiền vì nhìn trúng thân phận của nhà họ Triệu nhưng
cũng có giới hạn thôi"
Bà Lý lại lắc đầu nói: "Nhà họ
Triệu ngồi trên cùng một thuyền với chúng ta, đôi bên đều tôn trọng lẫn
nhau. Mấy năm gần đây, nhà họ Triệu gặp khó khăn trong Hoàn Vũ, đấu
không lại Thường Hồng Hi mới nhờ cậy chúng ta nhiều hơn. Triệu Trinh
cũng quản đám con cháu chặt hơn nên Triệu Tụng Lễ không sẵn lòng đối đầu với chúng ta đâu.
Nhưng trong bữa tiệc ngày ấy, Tần Mặc đã bảo vệ đứa con trai này của bà ta."