Tần Minh có cảm giác anh chỉ cần lên tiếng là có thể bị nhìn thấu, dù
sao thì cháu trai ruột với cháu trai giả gọi chắc chắn sẽ có điểm khác
nhau.
Lúc Tần Minh đang do dự thì ngoài cửa truyền đến
giọng nói bất mãn của người khác: “Này, mấy người có vào không? Chắn hết cả đường rồi.
Hai bảo vệ của nhà họ Triệu nói: “Xin đợi một
chút, người của chúng tôi vẫn chưa vào, chúng tôi là người của nhà họ
Triệu” “Đợi? Mắc mớ gì tôi phải đợi? Cút ra! Tôi khinh nhất là mấy thằng hèn tự khai ra gia thế.” Vừa dứt lời, hai bảo vệ của nhà họ Triệu bị xô thẳng ra ngoài, lập tức dấy lên xôn xao ở hiện trường.
Ở đây là Bắc Kinh, ai dám động tay động chân với người của nhà họ Triệu?
Mọi người quay đầu nhìn, không ngờ lại nhìn thấy Trương Toàn Chân và hai học trò là
Tống Nghĩa Tinh và Tống Nghĩa Linh.
Lúc này Trương Toàn Chân đã phủi sạch vẻ bụi mù và thương tích, ông ta mặc
một bộ quần áo truyền thống thời Đường, hiện ngang sải bước đi vào.
Trương Toàn Chân gây rối như vậy, tất nhiên chuyện của Tần Minh phải hoãn lại.
Triệu Trinh nheo mắt nhìn Trương Toàn Chân, khí thế của hai người đều rất mạnh.
Đây cũng là lần đầu Tần Minh thấy Trương Toàn Chân trở nên nghiêm túc, ông
ta cũng có lúc nghiêm túc như vậy? “Lâu rồi không gặp.” Trương Toàn Chân nói với Triệu Trinh.
Triệu Trinh không trả lời cũng
chẳng quan tâm mà dứt khoát đi luôn, đúng vậy, Triệu Trinh khinh thường
Trương Toàn Chân, ông ta đi vào hội trường.
Trương Toàn Chân tự chuốc lấy nhục, Triệu Tụng Lễ vội sáp tới, nói: “Trương chân nhân, đúng là lâu rồi không gặp.
Đây là cho Trương Toàn Chân một bậc thang để bước xuống, Tần Minh cười
thầm, thảo nào ông già xấu xa này lại tìm anh nhờ giúp, Triệu Trinh
người ta hoàn toàn phớt lờ ông ta, còn cái gì mà năm anh em chỉ cốt khi
xưa, thời thế thay đổi rồi.
Triệu Trinh vừa đi, áp lực
của mọi người bỗng chốc tiêu tan hết, Tần Mặc không vui nhìn chằm chằm
vào Tần Minh, sau đó lại nhìn Mộc Tiêu Kiều, hàng mày dựng ngược lên,
nói: “Hai đứa còn không buông tay sao?”
Triệu Chính Đình cũng rất bất ngờ, hỏi: “Cô Mộc, cô... chẳng phải cô đang độc thân sao?
Lẽ nào cô từ chối tôi là vì em trai tôi?”
Tần Minh sầm mặt, người anh cả từ trên trời rơi xuống này lại thích Mộc Tiêu Kiều? Đúng là bất ngờ mà.
Mộc Tiêu Kiều biết rõ mọi chuyện bên trong nên cố ý nói: “Mặc dù Triệu
Chính Ngôn đã có vợ chưa cưới nhưng chẳng phải vẫn chưa kết hôn sao? Có
gì mà không thể chứ?”
Mộc Tư Thuần cũng góp vui: “Ai thích chị tôi thì được tặng hàng kèm theo là tôi.”
“Vớ vẩn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Mặc gần như méo mó, bà ta quở trách: “Hai người
các cô tránh ra con trai tôi ra. Triệu Chính Ngôn, con giải thích rõ cho mẹ, sao con lại trở thành thế này?”
Triệu Chính Đình
cũng lớn giọng chất vấn: “Mày có vợ chưa cưới rồi mà còn đi vụng trộm?
Tao cảnh cáo mày, cách xa cô Mộc ra một chút. Tao biết rồi, có phải mày
biết tạo đang theo đuổi cô Mộc nên cố ý diễn kịch để khích tao không?
Mày ganh tị với tao à?”
Tần Minh không muốn phiền phức, anh nói với Mộc Tiêu Kiều: “Được rồi, có chừng có mực, hai người vào trước đi.
“Cô Mộc, cô đợi chút. Triệu Chính Đình lập tức đi lên theo, có vẻ rất nôn nóng.
Tần Mặc nhìn Tần Minh, hỏi: “Triệu Chính Ngôn, rốt cuộc con muốn làm gì?
Hoàng Thư Đồng vẫn đang nằm viện đấy, cô gái tốt như con bé mà tại sao
con không hài lòng?”
Triệu Nhược Thi chế giễu: “Đàn ông chẳng phải đều thế à? Mẹ, anh hai cũng là đàn ông mà, cần thể diện chứ”
Tần Minh nói: “Sao con phải giải thích? Con được yêu thích khiến mọi người rất khó chịu à?"
“Không phải, con đấy.”
Tần Mặc vô cùng khó xử, bảo: “Con đừng có làm liều như thế, ở đây là chỗ nào? Con gây ra trò cười rồi lại bị chế nhạo”
Tần Minh nghe thế, mặc dù là trách móc nhưng lại mang theo ấm áp và sự yêu
thương của người mẹ dành cho con, anh hơi mềm lòng. Triệu Chính Ngôn
thật đã trở thành người thực vật, anh cần gì mà phải đối đầu với người
nhà của Triệu Chính Ngôn?
Thái độ của Tần Minh dịu
lại, nói: “Thực ra họ đều là bạn của con, nhờ con giúp tham gia dự tiệc
mà thôi, đúng lúc cùng một ngày nên con chỉ đành chia thời gian ra.
Tần Mặc khá hài lòng với lời giải thích này, nói: “Con đấy, sao có thể hư
vinh thế chứ? Haiz, đã đến rồi thì thôi, theo bên cạnh mẹ, đừng có đi
lung tung.”