Mộc Tư Thuần thấy Tần Minh sốt ruột như thế thì mỉm cười tinh nghịch:
“Đùa anh thôi. Có thầy Liêu bảo vệ em, em sẽ không bị bắt nạt đâu”
Tần Minh nguýt cô ta một cái, nói: “Được rồi, anh biết tình hình của em rồi. Đi thôi, đừng khiến anh lộ tẩy đấy”
Mộc Tiêu Kiều cũng nói một cách nghiêm túc: “Đúng rồi, Tư Thuần, anh rể em
và Trương chân nhân có chuyện quan trọng phải làm, việc anh ấy giả mạo
thân phận của người khác em đừng tiết lộ tung tung”
Mộc
Tư Thuần hừ một tiếng: “Chị, em biết sớm hơn chị mà, đừng coi em là con
nít nữa. Hình như ông nội và mọi người đến rồi đấy.”
Tần Minh thở dài, anh phát hiện tối nay sẽ có rất nhiều người quen ở thành phố Quảng đến bữa tiệc nhà họ Tôn.
Nhưng mà cũng có một cái lợi là người anh thích đều biết nỗi khó xử của anh, hơn nữa đều bằng lòng giữ bí mật cho anh.
Tần Minh nghĩ thầm: “Dù sao Triệu Chính Ngôn hãy còn hôn mê, Hoàng Thư Đồng đang nằm viện, tối nay ứng phó qua loa, không có vấn đề gì lớn”
Lại đến hội trường lần nữa, vẫn là nhân viên phục vụ trông cửa kia, trông
thấy Tần Minh lại đi vào cô gái khác thì ngạc nhiên nói: “Anh... “Sao?”
Tần Minh nói.
Nhân viên phục vụ vội nói: “Không, không có gì."
Miệng nói không có gì nhưng trong mắt anh ta tràn đầy cảm xúc ghen ghét:
Người này rốt cuộc là ai mà lại liên tục mang theo hai mỹ nữ cực kỳ xinh đẹp đi vào thế?
“Triệu Chính Ngôn?”
Đột nhiên có tiếng dò hỏi vang lên sau lưng.
Tần Minh quay đầu lại thì thấy một nhóm người đi đến cửa đại sảnh của bữa
tiệc trong khách sạn, có vệ sĩ mặc đồng phục đi kèm hai bên, hiển nhiên
đây đều là những người có thân phận và địa vị cao.
Tần Minh nhận ra ông già dẫn đầu gọi anh kia chẳng phải là Triệu Trinh, chủ nhân hiện tại của nhà họ Triệu sao?
Tần Minh nghe danh Triệu Trinh đã lâu, đặc biệt Trương Toàn Chân thường
xuyên nhắc tới đối phương, nhưng hôm nay anh mới gặp mặt ông ta lần đầu.
Trông Triệu Trinh cũng không già lắm, có thể nói là rất biết cách dưỡng
sinh.Hơn nữa khí thể của ông cụ rất mạnh mẽ, mặt lạnh như tiền, chỉ đứng ở đó đã toát lên vẻ khí phách, vững vàng thong dong, khiến người ta cảm thấy áp lực.
Bên cạnh Triệu Trinh còn có mấy người đàn
ông trung niên khác, cùng với một đám nam nữ trẻ tuổi theo phía sau,
hiển nhiên lần này có không ít người nhà họ Triệu đến dự tiệc. Nhà họ
Tôn có thể mời được nhiều người nhà đó đến như thế làm cho Tần Minh hết
sức bất ngờ.
Tần Minh đang do dự có cần trái lương tâm
gọi một tiếng ông nội không thì cả gia đình Triệu Tụng Lê đã từ trong
hội trường chạy ra. “Ba... ba đến rồi ạ.
Triệu Tụng Lễ tiến lên trước, nói: “Ông cụ Tôn... ơ? Triệu Chính Ngôn, tao còn đang nghĩ mày vừa đi đâu, sao..”
Triệu Tụng Lễ chưa nói hết thì thấy hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần bên cạnh Tần Minh, là Mộc Tiêu Kiều và Mộc Tư Thuần.
Hai người họ đều khoác tay Tần Minh, lộ vẻ thân mật.
Tần Mặc ở bên cạnh trợn mắt, con trai bà ta làm trò gì thế? Vừa mới dụ dỗ
một người, bây giờ lại dụ dỗ một người khác? Sao thằng con lại trở nên
xa lạ thế này?
Tần Minh cảm thấy không ổn, bây giờ anh
vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để đấu với Triệu Trinh, anh dứt khoát cắn
răng kéo hai cô gái rời đi.
Thế nhưng anh vừa mới bước
đi đã bị Tần Mặc tóm gáy khiển trách: “Thấy mọi người mà không chào hỏi
à? Thằng nhóc này, rất cuộc làm sao thế hả?”
“Ông nội.” Triệu Chính Đình và Triệu Nhược Thi theo sau đồng thanh gọi.
Hai người lại nhìn thấy Tần Minh, nhưng bên cạnh không phải Nhiếp Hải Đường mà đổi thành một người khác.
Triệu Chính Đình bất ngờ nói: “Cô Mộc?”
Mộc Tiêu Kiều nhận ra Triệu Chính Đình, mỉm cười đáp: “Anh Triệu, thật trùng hợp”
Tần Minh hỏi: “Quen nhau à?” “Đối tác đầu tư, không thân quen lắm. Mộc Tiêu Kiều đáp.
Tần Mặc kéo Tần Minh lại, còn nhéo tai anh, trách: “Hay đấy, Triệu Chính
Ngôn, con đi đâu đấy? Tối nay con làm gì? Con thật tình muốn chuốc bực
cho mẹ sao? Con bảo mẹ phải giải thích với thông gia thế nào bây giờ?
Mau đi chào hỏi ông nội con đi.
Tần Minh bị bắt quay lại, nhìn Triệu Trinh đầy uy nghiêm, bên cạnh còn có Triệu Tụng Trí, trước đây Tần Minh đã từng gặp rồi.
Thực ra người nhà họ Triệu biết Tần Minh, hơn nữa cũng biết Tần Minh rất
giống với Triệu Chính Ngôn, nhưng sau khi điều tra thì họ cảm thấy chỉ
là người giống người mà thôi.
Nhưng trông cả nhà Triệu Tụng Lễ thì không biết rõ cho lắm.
Tần Minh nuốt nước bọt, bởi vì nắm rõ điều này nên có lẽ anh muốn lừa được Triệu Trinh cũng không phải việc dễ dàng.
Nếu Triệu Trinh phát hiện anh là cháu trai giả mạo, thế chẳng phải toàn bộ kế hoạch của anh đều thất bại sao?