Lam Kỳ khoác lên chiếc áo ngoài của mình cho Sở Ngạn. Xem như là chứng
minh lời y nói là thật, cũng xem như đánh dấu chủ quyền của bản thân
dành cho hắn.
- "Thật thơm"- Sở Ngạn không khỏi cảm thán, từ cơ
thể đến quần áo của người yêu đều mang một hương thơm đặc trưng khiến
hắn thích thú không thôi.
Lam Kỳ trông thấy dáng vẻ si mê này của người yêu, cảm xúc không kiềm được mà đặt hắn lên bàn, đem cái miệng
vừa mới tiêu sưng kia mà cắn xuống. Gặm gặm phần môi dưới xong lại đem
đầu lưỡi của hắn ra chơi đùa đến vui vẻ. Sở Ngạn cũng rất vụng về đáp
lại, khiến cho mãnh thú họ Lam càng thập phần vui vẻ mà thâm nhập càng
sâu. Nếu như không phải tiếng chuông đồng hồ đã điểm thì chắc Lam Kỳ đã
không nhịn được mà đè người này xuống làm đến khi cái miệng nhỏ kia mở
lời van cầu thì thôi.
- "Nhanh đi học thôi, nếu không thì hôm nay không ra khỏi nhà được đâu"- Lam Kỳ thì thầm vào tai hắn. Nâng mười
ngón tay đan chặt vào nhau, dường như y rất muốn nói với người trong
lòng hãy yên tâm, dù thế nào vẫn có y.
Cơn mưa giao mùa đã dứt,
Sở Ngạn phải từ biệt Lam Kỳ mà về phòng học. Lớp của Sở Ngạn cùng lớp
của Lam Kỳ cách nhau một dãy hành lang dài.
Ban đầu, Lam Kỳ muốn
đưa Sở Ngạn đến lớp nhưng đã bị hắn một mực từ chối. Cũng đành chịu
trước vẻ giận dỗi của người thương, y mới xoa đầu hắn trước khi rời đi
trong luyến tiếc. Khiến cho Sở Ngạn phải cười rộ lên vì sự đáng yêu này, quả nhiên qua từng kiếp cái cách chiếm hữu vẫn luôn tăng thêm chứ không giảm.
Sở Ngạn với tâm trạng khá tốt mà từng bước đi về lớp. Có lẽ tâm trạng sẽ tốt hơn nếu như không đụng độ đám người Tịch Vũ.
Tịch Vũ khá chột dạ, rút cái tay đang bị Nhược Giai nắm chặt ra, đưa mắt
nhìn về phía hắn nhưng sâu trong ánh mắt đó không còn nhìn về phía anh
nữa. Sở Ngạn nhẹ nhàng lướt qua hai người, không day dứt, không quyến
luyến như Chu Họa Ngạn đã từng mang. Nó khiến Tịch Vũ nín lặng, cái nhìn lạnh băng như một kẻ xa lạ lướt qua nhau.
Đám bạn của Nhược Giai đều cười khinh, bàn tán với nhau có phải cái tên dị lập này đang ghen
ghét với cô lắm phải không. Có kẻ còn không ngại lớn tiếng -"Trai không
ra trai, gái không ra gái khiến người ta phát tởm"-
Sở Ngạn không quan tâm chỉ rời đi trong im lặng. Đôi môi trong lúc quay đầu lại nhoẻn miệng cười một chút khiến Lucifer chỉ âm thầm cầu nguyện cho bọn họ gặp Mạnh Bà trong yên bình.
Hiện tại chưa đến giờ vào nên trong lớp
không có nhiều học sinh, bọn họ đều không quan tâm đến Sở Ngạn. Nhưng
hành động tiếp theo càng khiến họ phải trố mắt nhìn, cái bàn vốn dĩ đang bị bôi bẩn, chứa đầy những lời nhục mạ bị hắn chụp lại toàn bộ.
- "Dạ thầy hiệu trưởng, em là Chu Họa Ngạn đây, thầy nhìn thấy tấm hình
em gửi rồi chứ ạ?"- Hắn liếc nhìn tất cả học sinh đang lặng yên nghe
cuộc nói chuyện không khỏi mỉm cười.
- "Em cũng không muốn nó bị
tung ra ngoài đâu, mong thầy tìm cách giải quyết giúp em ạ"- Sở Ngạn
cười cười, mở cửa sổ ra, đung đưa những ngón tay chào tạm biệt ông thầy
cổ hủ đang dọn đồ rời khỏi trường.
Hiệu trưởng nuốt nước bọt nhìn những tấm ảnh nhục mạ, bắt nạt Sở Ngạn cảm giác rùng mình dâng lên đại
não. Chu Ngoạn và Tô Vân có thể không quan tâm nhưng Chu Họa Ngạn chính
là cháu cưng của cả hai nhà Chu Tô đấy. Ông bà hắn mà biết chuyện này
thì danh tiếng của trường xem như hỏng bét. Được copy tại ( T r u m T r u y e n . net )
Chưa kịp tìm cách giải quyết, bộ giáo dục cũng gửi đến một tin nhắn sẽ có thanh tra xuống 'tham quan' trường một cách bất
ngờ, không có thời gian cụ thể khiến hiệu trưởng toát mồ hôi không
ngừng.
Hiệu trưởng ngay lập tức triệu tập toàn bộ học sinh của
khối xuống sân trường khiến mọi người đều ngạc nhiên, tưởng rằng tổ chức dịp gì, còn đang mừng thầm vì sắp được trống một tiết nhưng không ngờ
thứ mà hiệu trưởng chiếu lên đều khiến mọi người ngỡ ngàng.
-
"Thứ này là gì? Trường học giáo dục các cô cậu để ghi những từ không
biết suy nghĩ thế sao?"- Chiếc bàn học quen thuộc hiện ra trước mắt,
những lớp khác cũng nhận ra vì đoạn clip của Sở Ngạn bị bắt nạt đều được ngầm truyền đi khắp trường mà.
Trên bục, hiệu trưởng có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mắt lạnh băng của Lam Kỳ đang hướng về phía ông. Bên
cạnh còn có Sở Ngạn nhàn nhạt mỉm cười, dường như có ý nếu như không
giải quyết việc này rõ ràng thì sẽ thấy hậu quả thế nào.
Cả hai
đều đứng ở cuối hàng nên mọi người đang bị hiệu trưởng quở mắng đều
không để ý được Lam học trưởng thường ngày tránh xa mọi bụi trần lại dịu dàng ôn nhu thế nào với người mà bọn họ coi thường.
Chỉ có Tịch
Vũ đứng bên ngoài lẳng lặng chứng kiến toàn bộ cảnh này. Nụ cười trước
đây chỉ dành riêng cho anh đã biến mất à không phải nói là nó đã dành
cho người khác, không còn thuộc về anh nữa.