Nghe tiếng phì cười của mỹ nhân, gương mặt của cậu bé mới lớn Tuấn Tài
đỏ càng ác liệt, chỉ hận không thể đào cái hố nào để chui xuống để tránh khỏi cảm giác ngại ngùng này.
Chỉ là cậu ta không để ý rằng kể cả chuyện mình đang muốn nói thì cũng chẳng có lý do chính đáng gì để đỏ mặt xấu hổ cả.
Nhìn thì không hẳn là giải cứu Tuấn Tài khỏi tình cảnh hiện tại, nhưng mà
đột ngột có một cung nữ với gương mặt hoảng hốt vội vã chạy vào trong
cung của Hoàng My. Hoàn toàn xoá bỏ không khí kì lạ hiện tại của hai
người.
- Hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương...
Hoàng My nhướng mày, chuyển sự chú ý của mình rời khỏi Tuấn Tài. Người cung
nữ kia vội vã đến nỗi ngã trước mặt hai người, sau đó liền đổi thành tư
thế quỳ rồi nói vội:
- Hoàng hậu nương nương, thập nhất a ca đột nhiên sốt cao, cả người nóng ran, nô tì liền vội chạy đến báo cho người.
Hoàng My vừa nghe được câu đầu đã nhăn mày, đợi người hầu nói xong liền vội
vàng đập bàn đứng dậy. Nhưng nhớ ra còn Tuấn Tài vẫn đang ở đây, cô liền nhanh chóng bình tĩnh, trở lại điệu bộ ân cần, quay sang nhìn cậu ta,
nhẹ nhàng hỏi:
- Con có muốn cùng ta đi xem tình hình của Tuấn Hùng không?
Tuấn Tài đỏ mặt ngượng ngùng vừa nãy chợt như chưa từng xuất hiện, chỉ còn
lại cậu bé trầm lặng ban đầu, cậu ta cúi gằm mặt xuống nhìn mũi giày của mình, môi đã mím chặt từ lúc nào, chỉ chậm chạp lắc đầu từ chối. Hoàng
My dường như cũng không biết nói gì thêm, chỉ mỉm cười, nói:
-
Vậy thứ lỗi cho ta không thể tiễn con, ta cần phải đi ngay bây giờ. Lần
nào khác chúng ta sẽ gặp lại, tiếp tục nói về điều con muốn nói nhé!
Nói xong, Hoàng My không đợi cậu thiếu niên kia trả lời, chỉ muốn nhanh
chóng cùng với cung nữ kia rời đi. Tuấn Tài ngước mặt lên, quay người
nhìn bóng lưng của một Mẫu nghi thiên hạ đang chậm rãi bước đi. Cậu ta
hơi trầm mặc, bàn tay ép sát vào đùi nắm chặt thành quyền.
Danh vọng gì chứ!? Uy nghi gì chứ!?
Chẳng phải cũng đều vì con cái mà lo lắng sao!?
Dù khác biệt về thân phận, tính tình và cách dạy dỗ, nhưng cuối cùng cũng đều là những người mẹ thương con mà thôi...
Khi Hoàng My đến nơi, các cung nữ và thái giám của hai cậu nhóc sinh đôi đã vội chạy ào ra đón tiếp. Cô hơi nhíu mày khó chịu rồi cũng chẳng quan
tâm, chỉ để ý thấy cậu con trai thứ 2 của mình là Tuấn Hoàng đứng trước
gian phòng với nụ cười mỉm và một cái thở phào:
- Hoàng ngạch nương, người đến rồi.
Đến khi Hoàng My vào trong thì đã thấy Tuấn Hùng sốt đỏ cả người nằm yên
trên giường, đôi lông mày đã nhíu chặt. Còn Tuấn Anh vẫn một gương mặt
điềm tĩnh đó nhưng trán đã ướt đẫm mồ hôi, nắm chặt lấy bàn tay em trai. Kế bên là Lương thái y đang bắt mạch rất căng thẳng.
- Hoàng hậu nương nương, Thập nhất a ca thân thể khoẻ mạnh nhất trong số các a ca,
đột nhiên lại sinh bệnh tật, ắt hẳn có nguyên nhân kì lạ. Có thể là tích tụ hàn khí lâu dài trong cơ thể, hay có thể bị hạ độc mang tính
hàn...Nhưng nương nương người yên tâm, có thể là Thập nhất a ca tinh
thần không tốt sinh tâm bệnh, chỉ cần khích lệ tinh thần thì có thể
nhanh chóng khoẻ mạnh trở lại.
Hoàng My nắm chặt tay, không quản
đến bàn tay đã bị hộ giáp đâm vào da thịt. Nhưng trên môi vẫn nở nụ cười nhẹ đa tạ Lương thái y.
Chưa bao giờ cô lại cảm thấy khó chịu với việc y học của thời đại này vẫn còn lạc hậu đến vậy.
Nhưng biết làm sao được, Hoàng My ngoài mấy kiến thức cơ bản như sơ cứu và
triệu chứng bệnh tật ra thì cái gì cao xa hơn cũng chưa biết rõ. Còn
không bằng thái y thời này. Vậy nên cũng không thể trách người khác.
Sau khi Lương thái y rời đi, Hoàng My ngồi xuống ghế, bên cạnh Tuấn Anh
điềm đạm đang thất thần, Tuấn Hoàng chỉ đứng đó, mỉm cười thanh nhã,
phẩy tay đuổi các cung nữ và thái giám ra ngoài, để không gian riêng tư
lại cho mẹ con họ.
Không biết ở trong đó đã xảy ra việc gì, họ đã nói gì với nhau, chỉ biết là Hoàng My bước ra với gương mặt lạnh như
băng, ánh mắt sắc bén liếc nhìn khiến người khác cảm thấy kinh sợ.
- Rốt cuộc là có chuyện gì!? Tiểu a ca đột ngột bị sốt không rõ nguyên do, các ngươi nghĩ ta tin sao!?
Một câu quát lớn của Hoàng My làm tất cả các cung nữ, thái giám đồng loạt quỳ rạp xuống xin tha.
Đây là quyền lực...
Sau ngày đó, Hoàng My không biết ở trong cung làm gì, ai cũng không muốn
gặp. Kể cả người chị em thân thiết là Hạ Bích Trâm cũng bị từ chối gặp
mặt. Công việc quản lý hậu cung hay thỉnh an gì gì cô cũng không quan
tâm, liền đẩy qua cho Bích Trâm.
Hạ Bích Trâm thể hiện rằng mình không phải là người ôm xô nỗi đau mà cứ bị đùn đẩy trách nhiệm thế này.
Bao nhiêu lời đồn đại phỏng đoán cũng dần dần được nổi lên rồi lại chìm
xuống. Dù gì cũng chẳng có bằng chứng gì xác thực. Rốt cuộc Hoàng hậu
đang làm chuyện gì mờ ám trong cung của mình thì nếu không phải hầu cận
cũng chẳng thể biết được.
Cho đến một ngày, Hoàng Tuấn Khương vì
nhớ vợ quá chịu không được, bước chân mạnh mẽ muốn xông vào Vũ Minh
Cung. Khi bị các thị vệ chặn lại, đối với một người vốn là hoàng thượng
thì chỉ cần một cái liếc mắt liền có thể được mở đường vào trong không
ai cản được.
Mặc dù biết là trái lệnh của hoàng hậu nương nương,
nhưng so với hoàng hậu thì hoàng thượng vẫn là có chức vị cao cấp hơn
nhiều. Dù sao thì đắc tội giám đốc vẫn hơn là chọc nhầm chủ tịch mà.
- Hoàng thượng, người không nên vào đâu. Hoàng hậu nương nương đã hạ lệnh cho chúng thần không được phép cho ai xông vào gian phòng của nương
nương.
Hoàng Tuấn Khương hơi nhíu mày, đồng tử hơi co lại, đảo
mắt lên xuống đánh giá người con gái trước mặt. Tâm Lan cũng không tỏ ra yếu thế, có vẻ chẳng sợ hãi gì cái chức danh thiên tử của hắn.
- Ngươi đây là đang muốn ngăn cản ta?
Thái độ của Hoàng Tuấn Khương trở nên cực kì không vui, nói thẳng ra là thật sự đang tức giận. Mấy ngày nay không được gặp người mình yêu, hắn đã
nhớ cô đến sắp phát điên lên rồi.
Tại sao đám người thấp kém này lại dám ngăn cản hắn!?
Không khí đang vô cùng căng thẳng thì chợt bị phá vỡ bởi cánh cửa gian phòng
được mở ra. Hoàng My nhẹ nhàng đẩy cửa xuất hiện với gương mặt rạng rỡ
thêm phần xinh đẹp.
_________Góc trò chuyện cùng tác giả
Thứ sáu, ngày 25 tháng 11 năm 2022
Thời gian đăng: 0 giờ 0 phút
Sau khi thi giữa kì mệt mỏi, ad rất thất vọng. Trong lúc thi môn Hoá, nước
bồi bổ sức khoẻ của mẹ mua cho ad đựng trong bình thủy tinh bị vỡ, làm
ad khó chịu vì chưa uống được bao nhiêu, tâm trạng cũng xuống dốc, cuối
cùng môn Hoá không làm được gì và chắc chắn là không nổi 4 điểm. Cũng
may là ad đã lấy lại được tinh thần để thi tiếp các môn sau nhưng môn
nào sau cũng chỉ "tạm".
Sau khi biết điểm các môn thì hơi thất
vọng một chút nhưng ad vẫn rất tươi tỉnh và lạc quan nhé! Không lo nghĩ
nhiều nữa đâu, còn chuẩn bị thi học kì nữa nè, cũng đền bù mọi người
chương hôm nay và chương ngày mai cho 3 tuần ad sủi vì thi cử và ổn định tinh thần nhé.
Còn mọi người kiểm tra, thi cử và học hành thế nào? Có buồn như ad không?